Sau khi ăn cơm xong Ôn Hành Chi liền bay tới Hong Kong, Ôn Viễn lại tiếp
tục công việc thực tập. Tuy nói là thực tập, nhưng trên thực tế đây cũng có thể chính là công việc của cô sau khi tốt nghiệp, bởi vì công ty
muốn giữ cô lại, mà Ôn Viễn cũng không muốn tốn nhiều thời gian tìm kiếm việc làm, cho nên trong lòng đã thầm quyết định.
Trong những
ngày thực tập, mấy tiền bối trong phòng rất quan tâm cô. Phòng tài vụ
chủ yếu là phụ nữ, hơn nữa phần lớn lại đều là phụ nữ đã kết hôn. Câu
chuyện thường nói khi rảnh rỗi chính là vấn đề tài chính và nuôi dạy con cái, họ còn nhiệt tình lôi kéo muốn giới thiệu bạn trai cho Ôn Viễn,
nhưng Ôn Viễn lại cảm thấy bối rối.
Trước khi tan ca ngày chủ
nhật, ông chủ phát cho nhân viên mỗi người hai vé xim phim. Ôn Viễn cẩn
thận cất vào túi xách, chuẩn bị trở về trường cho Chu Nghiêu cùng với
Xuân Hỉ. Một là bởi vì hai người kia thích nam diễn viên Nhất Hào của bộ phim này, hai là cô cũng không muốn xem phim của Trần Dao. Chỉ là ông
trời cố ý đối nghịch với cô, khi cô vừa rời khỏi văn phòng thì nhận được một cuộc điện thoại.
Số điện thoại là số lạ, Ôn Viễn do dự một chút sau đó mới nhận điện thoại.
“Là Viễn Viễn hả? Tôi là Trần Dao.”
Nghe được giọng nói này thì Ôn Viễn im lặng một phút. Đầu dây bên kia phát
ra tiếng cười nhẹ nhàng: “Có phải bất ngờ khi nhận được điện thoại của
tôi không?”
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ôn Viễn không
muốn nói chuyện quá nhiều với cô ta, bởi vì hiện tại cô ta đã không còn
là người mà Triệu Duy Nhất từng thích, mà cô thì đã từng cố gắng làm bạn bè của Trần Dao rồi. Huống hồ, Ôn Viễn lờ mờ có thể cảm thấy, ý đồ của
cô ta còn chưa bộc lộ rõ ra bên ngoài.
“Cũng không có chuyện gì,
hôm nay tôi đến thành phố T tuyên truyền phim mới, thuận tiện trở về
trường học cũ, cho nên muốn gặp cô một lát.”
“Tôi…”
Ôn
Viễn vừa muốn từ chối, thì Trần Dao đã đi trước một bước nói: “Tôi đã
thấy cô, xe dừng ở bên kia đường, tôi đứng ở đó đợi cô.”
Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường thì thấy một cái xe màu đen chớp chớp đèn vài cái.
Nhất thời không tìm được lý do, Ôn Viễn cắn cắn môi, cúp điện thoại.
Trần Dao đưa cô đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Ôn Viễn có thể hiểu tại
sao cô ta lại mang cô đến chỗ này, dù sao lúc này cô ta cũng đang khá
giả.
Chỉ là…nhìn xung quanh một lượt căn phòng xa xỉ này Ôn Viễn không nhịn được than thở trong lòng, thật sự là có tiền nha.
Đây là khu được xây dựng trong thời kỳ chiến tranh đa quốc gia ở thành phố
T, cho đến bây giờ là nơi dung hòa phong cách của Anh Pháp Nga, câu lạc
bộ này cũng là địa điểm cũ của Lãnh Sự Quán một nước nào đó, chi phí ở
nơi này có thể khiến người ta giận sôi. Ôn Viễn chưa từng tới nơi này,
chỉ nghe trợ lý Ninh nói Ôn Hành Chi đã từng tới đây, đây đúng là nơi
đốt tiền của những người giàu có.
Trần Dao ngồi xuống quan sát
sắc mặt Ôn Viễn, đúng như cô ta dự đoán, nên cũng không hề ngạc nhiên.
Cô ta muốn nhịn cười mà không được, cuối cùng cũng là con cháu gia đình
giàu có, cha là người có địa vị cao, chú là ông chủ ngân hàng, tình thế
như này chắc cũng sớm gặp qua ngàn vạn lần rồi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn phục vụ rồi nói: “Vẫn như cũ.” Sau đó lại quay qua hỏi Ôn Viễn: “Muốn dùng gì?”
Lúc này Ôn Viễn mới nhớ ra là mình chưa ăn cơm, theo như kế hoạch ban đầu
của cô chính là trở về trường sau đó mua khoai lang nướng ăn, trời lạnh
như thế này, ăn khoai lang mềm mềm nóng nóng là ngon nhất rồi.
“À…cho tôi ly nước trái cây thôi.”
Trần Dao nghe vậy thì cười cười, gật đầu với người phục vụ, sau đó người kia mới đi ra.
Nhiệt độ trong câu lạc bộ cũng không thấp, cho nên Ôn Viễn cởi áo khoác ngoài ra, nhưng vẫn cảm thấy còn nóng. So với Trần Dao kia thì thật sự quá
bình tĩnh, trời lạnh như vậy mà cô ta chỉ mặc một cái váy, bắp chân
trắng trẻo mềm mại lộ ra bên ngoài, giống như không hề cẩm nhận được
nhiệt độ vậy.
“Mới lúc nãy thấy cô từ văn phòng đi ra, thực tập tốt nghiệp ở đó sao?”
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Ôn Viễn nhanh chóng hồi hồn: “Ừ, sang năm sẽ tốt nghiêp.”
“Thật là nhanh.”
Trần Dao cười cười, hai bên má hiện ra một đôi lúm đồng tiền, nụ cười này thật ngọt ngào.
“Tàm tạm.” Ôn Viễn cầm ly nước trái cây lên uống một hớp, thấy không hợp khẩu vị liền đặt xuống: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Cũng không có gì cả, chỉ là muốn tìm cô nói chuyện.”
Ôn Viễn cảm thấy buồn cười, cô cùng với cô ta bây giờ cũng không được xem
là quen thân. Huống chi cô sớm biểu lộ vẻ không muốn gặp với cô ta rồi,
thật sự không nghĩ ra tại sao cô ta lại còn có thể đi tìm cô.
Trần Sao nhìn cô, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ cô học tài chính? Tại sao lại không vào thực tập ở GP?”
Ôn Viễn cảm thấy có chút không hiểu: “Tại sao phải thực tập ở đó?”
“Dù sao chú của cô cũng là Ôn Hành Chi tiên sinh, là tổng giám đốc GP, có
người quen thì chuyện thực tập không phải sẽ dễ dàng hơn sao?” Trần Dao
cười cười giải thích.
Khóe môi Ôn Viễn cong cong lên: “Tôi không
cảm thấy hứng thú với nơi đó, làm việc ở ngân hàng sẽ có áp lực rất cao, tôi muốn tìm một nơi nhàn nhã để làm.”
Trần Dao nghe thế liền ồ
lên một tiếng: “Nói cũng đúng, trách nhiệm nặng nề vốn không nên đặt
trên vai một cô gái, đúng không? Mà cô đã có bạn trai chưa?”
Ôn Viễn không suy nghĩ sẽ trả lời vấn đề này, cũng có thể nói là nể mặt cô ta mà mơ hồ đáp: “Có rồi.”
Ánh mắt Trần Dao nhất thời sáng lên: “Có thật không? Đó là chuyện tốt nha.” Cô ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Trước giờ tôi còn tưởng cô và
Tô Tiện sẽ ở bên nhau, không ngờ anh ta lại ra nước ngoài…chỉ là cũng
may, cô cũng có người thương rồi.”
Ôn Viễn khẽ mỉm cười, mà trong nội tâm thì rất xúc động. Cô yên lặng bưng ly nước lên uống một chút,
cũng không vội vàng nói gì thêm nữa.
Trần Dao khuấy ly cà phê
trong tay, tuy là trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút khẩn
trương, cô ta ngẩng mặt lên nhìn cô gái đối diện rồi âm trầm nói: “Viễn
Viễn, chú của cô gần đây có ở thành phố T không?”
Ôn Viễn nghi ngờ liếc cô ta một cái, làm như không hiểu vì sao cô ta lại đột nhiên nhắc tới Ôn Hành Chi.
Trần Dao giải thích: “Có một vị trưởng bối có quen biết với Ôn tiên sinh,
lần này đi tới thành phố T cùng với tôi muốn gặp anh ta một lần. Không
biết có thể không?”
Ôn Viễn dường như bừng tỉnh: “Không có.”
“Hả?” Trần Dao nhíu mày.
“Chú ấy hiện tại không có ở thành phố T, đang ở Hong Kong rồi.”
“Là như vậy sao.” Trần Dao cười một cái.
Chủ đề Ôn Hành Chi đến đây mà mắc kẹt, ngồi nói chuyện thêm một chút thì Ôn Viễn đứng dậy ra về. Tình huống này mặc dù không xấu hổ, nhưng cô cũng
không muốn ở lại lâu. Dù sao, cô cùng với Trần Dao cũng không còn gì để
mà nói. Ngay lúc Ôn Viễn mặc xong áo khoác chuẩn bị muốn rời đi thì Trần Dao chợt lên tiếng gọi cô lại.
Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn Trần
Dao đứng yên một chỗ, hai gò má tinh xảo ửng đỏ lên, cô ta cực kỳ khẩn
trương, hai bàn tay buông xuôi bên người khẽ nắm chặt trong nháy mắt
buông ra, từ từ mở miệng: “Viễn Viễn, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
“Giúp chuyện gì?”
Ôn Viễn không hiểu nhìn Trần Dao, mà cô ta ngượng ngùng đem tóc rơi bên
vai vén ra sau tai, động tác nhìn rất tao nhã. Chẳng biết từ lúc nào mà
cô ta đã có bộ dáng này. Ôn Viễn ngẩn người, mà lời nói tiếp theo của cô ta lại làm cho Ôn Viễn hoàn toàn ngây dại.
“Tôi thích Ôn tiên sinh, muốn được ở bên anh ấy.”
Những lời này giống như đạn pháo hạng nặng, đầu óc Ôn Viễn thoáng nổ tung.
Bên miệng không do dự mà nói: “Không được, chú ấy có người yêu rồi.”
“Là ai?” Trần Dao kiên trì hỏi.
Ôn Viễn lập tức không biết nên trả lời sao. Cô không thể nào nói cho cô ta biết người đó chính là mình, dù sao trong mắt Trần Dao cô và anh vĩnh
viễn chỉ có thể là quan hệ chú cháu bình thường. Hơn ba năm qua, anh
dường như chưa bao giờ mang cô đi gặp bất kỳ một người bạn nào. Anh nói
trong vòng xoáy tiền bạc thì không thể nào có bạn bè chân chính. Có thể
trợ lý Ninh đã biết nhưng sẽ tuyệt đối không bao giờ nói cho Trần Dao.
Cho nên cô ta dĩ nhiên không thể nào biết được.
Cô ta đem sự do
dự cùng hốt hoảng của Ôn Viễn để vào trong mắt, Trần Dao vô cùng vững
vàng mà cười: “Cô đang gạt tôi phải không? Viễn Viễn, mặc dù tôi không
biết tại sao chúng ta lại đi tới bước này, nhưng tôi vẫn xem cô là bạn.
Giữa tôi và Triệu Nhất Duy không có duyên phận, điều đó không ảnh hưởng
đến quan hệ của tôi và cô, chúng ta là bạn, không phải sao?”
“Tôi không gạt cô. Hơn nữa, lần cô cô gặp chú tôi cũng đã hơn hai năm trước
đúng không? Hiện tại cô nói thích chú ấy, điều này có thể để cho tôi tin sao?”
Trần Dao yên lặng nhìn cô một cái, trong ánh mắt có chút
bất đắc dĩ cùng với uất ức: “Tôi thích anh ấy là chuyện rất lâu rồi, chỉ là khi đó tôi chưa có đủ tư cách mà thôi.”
Một ánh mắt liếc nhìn anh cũng không có tư cách, thì làm sao dám nói yêu?
Ôn Viễn không biết nói sao mới khiến cho cô ta buông ta, đứng ngẩn người ra, phiền não mà nói: “Dù sao cũng không được.”
Trần Dao chăm chú nhìn cô một cái, cúi đầu: “Tôi biết rồi.”
Suốt một tuần, cô bị lời nói kia của Trần Dao làm cho ngổn ngang. Thứ hai đi làm trong lòng cũng có chút không yên. Liên tục phạm sai lầm, sau khi
tan làm còn bị trưởng phòng gọi lại giáo huấn nửa giờ mới được thả về.
Ôn Viễn chán nản ngồi trên tàu điện ngầm, nhắm mắt nghỉ ngơi thì đúng lúc
điện thoại trong túi xách vang lên. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại,
sau đó mới nhận điện thoại.
Vừa đúng lúc tàu điện ngầm báo đến trạm, người ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Em vẫn còn ở trên tàu điện ngầm?”
“Mới tan làm.” Cô không tự chủ mà chu chu miệng.
“Là làm thêm giờ, bị cấp trên chèn ép hả?”
Biết rõ còn hỏi.
Ôn Viễn im lặng một lúc. Người kia dường như cảm nhận được tinh thần không tốt của cô, giọng nói nhẹ nhàng mà dặn dò: “Thời gian đi thực tập cũng
không cần về trường, căn hộ bên kia vẫn có người dọn dẹp, đồ ăn cũng đầy đủ, lại ở gần công ty em, tối nay dọn qua đó đi.”
Căn hộ kia
chính là căn hộ ở gần đại học T, mấy năm nay Ôn Hành Chi vẫn thường ở
đó, Ôn Viễn cúi đầu ồ một tiếng: “Vậy lúc nào anh về?”
Vừa dứt
lời, cô nghe thấy đầu bên kia có người gọi anh, là trợ lý Ninh thông báo thời gian dự tiệc đã bắt đầu. Ôn Hành Chi nói với Ôn Viễn: “Nhanh, mau
xuống ga đi ăn một chút gì đi, không cho ăn qua loa.”
“Biết rồi.”
Ôn Viễn lầu bầu một tiếng rồi cúp điện thoại, tâm tình lúc này dường như
tốt hơn trước một chút. Nhìn tàu điện ngầm đang chiếu một bộ phim trên
TV, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Ôn Viễn quyết định, sẽ không nói
tốt cho Trần Dao ở trước mặt Ôn Hành Chi.
Hong Kong, hội sở cao cấp Trung Hoàn.
Nhìn điện thoại tắt ngấm trong tay, Ôn Hành Chi xoay người đi vào phòng
tiệc, lúc này đã là giữa tháng mười hai, mà ngày hôm qua trời còn mưa
tầm tã, nhiệt độ ở Hương Cảng rất thấp khoảng 17 độ, còn ở trong hội sở
vẫn duy trì 26 độ. Ôn Hành Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc màu
trắng, ngồi yên ở một góc cùng với chủ bữa tiệc là Diêu tiên sinh.
Lần này tới đây, chủ yếu bởi vì lời mời của Diêu tiên sinh, gần đây anh ta
có một thương vụ mua bán, cần anh làm cố vấn, hơn nữa hai người còn là
bạn học ở Mỹ, giao tình coi như cũng không tệ, cho nên Ôn Hành Chi đồng ý tới.
Lần mua bán này coi như thành công, buổi tiệc này chính vì
vậy mà được tổ chức. Ôn Hành Chi cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng vì nể mặt bạn học cũ cho nên vẫn tới tham dự.
“Gọi điện thoại cho bạn gái?”
Khi anh ngồi xuống thì Diêu tiên sinh đã lên tiếng hỏi, đây cũng là một
trong số ít những lần cùng anh công khai đùa giỡn. Ôn Hành Chi uống một
hớp nước ấm, nói: “Thì sao?”
“Vẻ mặt thật không giống nhau, lúc nãy mới tới đây cậu không hề có hứng thú, vậy mà vừa đi ra ngoài vào thì liền thay đổi.”
Ôn Hành Chi cười nhạt: “Từ lúc nào cậu trở thành bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp vậy?”
Đối mặt với sự chọc ghẹo này, Diêu tiên sinh cũng không thay đổi, anh ta
đưa ngón tay sờ sờ lên chiếc nhẫn ở ngón vô danh nói: “Cậu cũng nên kết
hôn rồi, với điều kiện của cậu, phụ nữ muốn gả cho cậu cũng không ít,
không lẽ không nhìn trúng ai sao?”
“Có, nhưng chỉ sợ là phải tốn nhiều công sức một chút.”
Ôn Hành Chi lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, híp mắt ung dung nói.
“Cô gái nào mà lại làm cho cậu tốn nhiều tâm tư vậy? Nói cho mình nghe một chút đi.”
Ôn Hành Chi liếc anh ta một cái, không nói gì nữa. Bởi vì nơi này là chỗ
công cộng, anh không tiện nói chuyện riêng tư của bản thân. Mà Diêu tiên sinh cũng hiểu tính cách người bạn của mình, chỉ lắc đầu cười cười,
không nói thêm gì nữa.
Hơn hai tiếng trôi qua, Ôn Hành Chi liền
đứng lên tạm biệt ra về. Diêu tiên sinh tự mình đưa anh rời khỏi hội sở, lúc này khách đã đến đông đủ, một đường đi thấy có không ít giai nhân,
minh tinh.
Nhìn thấy vậy Ôn Hành Chi nhếch môi cười: “Không biết đây có phải là họp báo điện ảnh không nữa.”
“Hết cách rồi, vợ mình dạo này tự nhiên thích một minh tinh điện ảnh, muốn
mình đi xin chữ ký anh ta. Mà mình thì không có thời gian rảnh để đến
gặp mặt, không còn cách nào đành mượn cơ hội lần này mời anh ta tới.”
Diêu tiên sinh cảm thấy bất đắc dĩ, Ôn Hành Chi chợt liền ý thức được Ôn Viễn, tối thiểu cô không có mê muội minh tinh nào.
Ra tới của chính của hội sở, chẳng biết lúc nào mưa đã lại rơi xuống, ở
Trung Hoàn có rất nhiều tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau. Ôn Hành Chi
kêu tài xế, vừa muốn tạm biệt Diêu tiên sinh, liền nhìn thấy có người
đang hướng ánh mắt nhìn về phía này: “Ơ đó không phải là Trần tiểu thư
sao?”
Theo tầm nhìn của anh ta, Ôn Hành Chi nhìn thấy một người
đang đứng yên ở bậc thang trước cửa hội sở - Trần Dao. Chắc có lẽ mới ở
trong bữa tiệc đi ra cho nên trên người chỉ mặc bộ lễ phục màu đen, cả
bờ vai đều lộ ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua cô ta không nhịn được mà
run rẩy.
Làm bộ như chú ý tới bọn họ, Trần Dao từ từ quay đầu
lại, khi nhìn thấy Ôn Hành Chi liền cả kinh, sau đó liền mỉm cười mà gật đầu, coi như chào hỏi.
“Rất trùng hợp.” Diêu tiên sinh thở dài nói: “Cậu biết cô ấy?”
“Coi như là vậy đi.” Ôn Hành Chi không mặn không nhạt trả lời.
Diêu tiên sinh sau khi nghe xong liền tiến lên phía trước, hỏi Trần Dao:
“Bên ngoài lạnh như vậy, Trần tiểu thư sao lại đứng ở chỗ này?”
Trần Dao liếc nhìn người đàn ông ở phía xa, mỉm cười nói: “Tôi đang chờ xe.”
Diêu tiên sinh cười to: “Đây là trung tâm thành phố, trời mưa lớn như vậy cô không nên đứng đây chờ xe.”
“Vậy sao?” Trần Dao hơi thất vọng: “Vốn là tôi đi chung cùng bạn, nhưng mà
tôi có uống chút rượu, thân thể cảm thấy không khỏe nên muốn về trước.
Đây là lần đầu tiên tôi tới Hong Kong cho nên không rõ những điều
này…..”
“Không có gì không có gì.” Diêu tiên sinh an ủi cô ta,
sau đó quay đầu qua Ôn Hành Chi hỏi: “Hành Chi, hai người có quen biết? Nếu không cậu đưa cô ấy về đi.” Không đợi anh trả lời, anh ta liền quay qua hỏi Trần Dao: “Cô ở chỗ nào?”
Trần Dao dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Hành Chi sau đó nói tên khách sạn. Diêu tiên sinh nghe vậy liền nói: “Vậy thì tốt rồi, ở chung khách sạn, không cần phải đi lòng vòng.
Cậu thấy sao?”
Ba chữ này là hỏi Ôn Hành Chi.
Anh nhìn
thấy lái xe tới, rồi quay đầu qua liếc nhìn Trần Dao một cái thì thấy cô ta đang xách theo một cái túi xách, vẻ mặt lo lắng nhìn anh. Sau đó anh liền quay đi, nói: “Lên xe đi.”
Trần Dao thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn người anh em.” Diêu tiên sinh vỗ vỗ bả vai Ôn Hành Chi.
Ôn Hành Chi không quay đầu lại, ném cho anh ta một câu: “Cậu sớm muộn gì cũng thua bởi chữ tình.”
[Website đăng truyện chính thức: diendan.com]
Thành phố T.
Ngày thứ hai sau khi trở về trường đúng là ngày chủ nhật, Chu Nghiêu cùng
với Xuân Hỉ đều ở ký túc xá, vừa nhìn thấy Ôn Viễn liền nhào tới. Mục
tiêu của các cô ấy chính là gà quay cùng sủi cảo tôm trong tay cô.
Ôn Viễn nhìn hai người như đói khát này, cảm thấy khinh bỉ sau đó cô bò
lên giường. Cô trở về lần này là dọn đồ đạc, nghe lời Ôn tiên sinh nói,
dọn qua bên kia ở. Xuân Hỉ vừa gặm gà quay vừa hỏi cô: “Cậu thu dọn đồ
đạc chuẩn bị về nhà hả?”
“Không phải, trong khoảng thời gian này tớ muốn dọn qua bên kia ở.”
Ôn Viễn nói ít mà ý nghĩa nhiều, Chu Nghiêu nhanh chóng nhào tới tra hỏi: “Sao, chuẩn bị ở chung?”
Hỏi xong, cô liền bị Xuân Hỉ vỗ mạnh một cái: “Đi, để tớ.” Cô nắm lấy bả
vai Ôn Viễn tiếp tục nói: “Nói đi, khi nào hai người kết hôn?”
Ôn Viễn bị hai người này làm cho hoảng sợ, cô không biết là nên khóc hay
cười: “Này này, hai người các cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đó, tớ dọn qua
đó chỉ bởi vì gần công ty mà thôi.”
“Thôi đi, không hề có tí thuyết phục nào.”
Chu Nghiêu cắt ngang lời nói của cô, sau đó tiếp tục ăn gà, nhưng Xuân Hỉ
vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lôi cô qua một bên mà hỏi: “Cậu thật tài
giỏi, một tay nhận bằng tốt nghiệp, một tay nhận giấy hôn thú với trai
đẹp.”
Ôn Viễn chu chu miệng: “Không phải chúng tớ muốn lấy là có
thể lấy.” Nhớ tới một đống người, một đống vấn đề kia, cô cảm thấy có
chút nhức đầu: “Ai, nói chung bây giờ vẫn còn sớm……….”
Xuân Hỉ
không tin, tiếp tục lôi kéo cô, thì chợt nghe thấy Chu Nghiêu hét lên
một tiếng chói tai, sau đó quay đầu lại nhìn cô, chỉ chỉ tay vào một
trang web giải trí hàng đầu nói: “Ôn, Ôn Viễn, đây không phải là…”
Ôn Viễn nghi ngờ nhìn vào trang tin, trong nháy mắt cô trợn trừng mắt lên. Là bài báo tin tức Hong Kong, nhưng Ôn Viễn không có chú ý tới điều đó, ánh mắt cô dính vào tấm hình kia rồi.
Là ảnh chụp lén, nhưng vẫn có thể nhìn rõ người trong hình là ai. Huống chi, thân hình của anh,
cho dù có lẫn vào biển người cô cũng có thể nhận ra được. Là Ôn Hành
Chi, mà người đi bên cạnh anh chính là Trần Dao, ánh trăng mờ mờ, anh
cùng với cô ta bước vào khách sạn. Đây chỉ là tấm hình đầu tiên, mà tấm
hình tiếp theo chính là buổi trưa ngày hôm nay, hai người cùng nhau rời
khỏi khách sạn, lên xe. Tấm hình chụp hai người lên xe cũng tràn ngập
mập mờ. Tựa đề trên trang báo lại càng giật gân…..Ngôi sao mới nổi ở
trong nước đi vào khách sạn cùng với một người đàn ông bí mật. Đủ mười
phần ướt át.
Phía dưới còn đăng một bài báo khá dài. Ôn Hành Chi
dù là một người kín tiếng, nhưng lại là một nhân vật lớn, cho nên chỉ
cần điều tra một chút liền ra. Bài báo đơn giản là giới thiệu gia cảnh
của Ôn Hành Chi. Còn nhắc tới Trần Dao, cho rằng cô ta nên cảm ơn vị đạo diễn đã nâng đỡ cô ta, nếu không phải bởi vì người đó, sợ là sẽ không
câu được một nhân vật như vậy.
“Cha mẹ nó, có cần phải viết ác ý
như vậy không? Đây không phải là người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ sao?
Làm gì có ai coi trọng cô ta chứ?”
Xuân Hỉ lên tiếng phản đối,
sau đó Chu Nghiêu cũng phụ họa nói: “Đúng như vậy nha, đây đúng là tờ
báo lá cải mà.” Sau đó nhanh chóng đóng website lại.
Ôn Viễn vẫn
đứng ngơ ngác tại chỗ, tiểu Hỉ cùng với Chu Nghiêu liếc nhìn nhau một
cái, sau đó hỏi: “Ôn Viễn, không sao chứ? Đừng tin nha, chúng ta đều
biết Ôn tiên sinh là loại người như nào mà, loại phụ nữ như này, sao có
thể…..”
Ôn Viễn từ từ hồi phục tinh thần, nhìn về phía hai người nháy mắt nột cái: “Tớ hiểu mà.”
Cô biết Trần Dao là loại phụ nữ chuyện gì cũng có thể dám làm.