Hôn lễ được tổ chức ở thành phố B, đầu tháng hai âm lịch, sau năm mới khoảng hai ba tuần.
Khách sạn do ông cụ Ôn lựa chọn, nhà có tiền hay nhà có quyền tổ chức hôn lễ đều không thể xem nhẹ được huống chi nhà họ Ôn lại vừa có tiền, vừa có quyền. Thiệp mời phát đi cũng không nhiều, đây cũng là ý của Ôn Hành Chi và ông cụ Ôn đã cùng thống nhất với nhau. Tính tình của hai người họ thật quá giống nhau, làm như vậy cũng không phải sợ người ta biết sẽ bàn tán chỉ trích, chẳng qua chỉ cảm thấy tám trăm năm không gặp tự nhiên lại đến mời cưới mới gọi là tức cười. Chủ trì cho hôn lễ cũng do ông cụ ra mặt mời, tóm lại là phong quang vô hạn.(Vô cùng rực rỡ)
Hôn lễ kết thúc được một tuần, Ôn Viễn và Ôn Hành Chi mới lên đường về thành phố T.
Mùa xuân năm nay đến sớm, cho nên khi bọn họ trở lại thành phố T thì thời tiết vẫn chưa ấm áp, liên tiếp diễn ra mấy trận bão tuyết khiến cho Ôn Viễn không muốn ra khỏi phòng. Mỗi ngày đi làm đều là Ôn Hành Chi thuận đường đưa cô đi, tan việc lại cùng nhau trở lại, buổi trưa nếu anh không tới đón, cô liền gọi đồ ăn ở bên ngoài mang tới. Lười đến bậc này mọi người cũng đều ngả mũ thán phục rồi.
Thật ra thì trong lòng của Ôn Viễn vẫn còn ấm ức.
Dù sao cô cũng chưa lớn tuổi lắm, vẫn còn ôm mộng như các thiếu nữ khác, sau hôn lễ vẫn muốn có một kỳ trăng mật lãng mạn cũng không có gì quá phận chứ? Kỳ nghỉ phép trong năm của người nào đó vào lúc này bị gạt phăng rồi, có rất nhiều hạng mục liên tiếp cần tổng giám đốc là anh tới chủ trì, nhất thời không thể sắp xếp được thời gian, cũng không thể làm gì khác hơn là kéo dài vô thời hạn. Ôn Viễn ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng biết không nên oán trách ?? Nhưng không chịu nổi sự quan tâm thái quá của những người khác.
Phòng tài vụ trong công ty, phụ nữ chiếm đa số, Ôn Viễn cũng không phải cùng văn phòng với tất cả mọi người. Có vài người ở ngoài mặt thì quan tâm nhưng sau lưng vẫn nói kháy: gả cho người có tiền thì có cái gì tốt, người có tiền cưới đều là phu nhân danh môn, đó là để che mắt người đời, cũng không phải là người vợ mà họ thật sự thương yêu.
Những lời này Ôn Viễn nghe rồi đều chỉ xem như gió thoảng bên tai, về đến nhà cũng sẽ không kể lại với Ôn Hành Chi, nhưng trong lòng thỉnh thoảng sẽ lẩm bẩm.
Hai ngày nay cả khu Hoa Bắc lại bắt đầu có tuyết rơi.
Căn hộ ở Dịch Thủy vẫn ấm áp hơn, cả tòa nhà vẫn luôn mở sẵn máy điều hòa không khí, không cần biết bên ngoài lạnh lẽo ra sao, trong nhà vĩnh viễn vẫn ấm áp như xuân. Ôn Viễn mặc một bộ quần áo ngủ bằng nhung màu san hô, bên hông đắp một cái chăn mỏng đang ngủ rất say sưa. Cô không thể giống như người nào đó làm việc đến phát cuồng, cuối tuần vẫn còn phải đi làm.
Ôn Hành Chi mặc chỉnh tề chuẩn bị ra cửa lại quay lại phòng ngủ chính nhìn cô một lát, vừa đúng nhìn thấy cô nhóc nằm nghiêng ngủ. Nhíu mày lại, anh đi tới nắm chặt cái eo nhỏ điều chỉnh lại tư thế cho cô, lại đem chăn vừa đạp ra đắp đến ngang bụng.
Ôn Viễn bị anh chỉnh lại đến tỉnh cả ngủ, tức giận rên lên rồi lại lật người qua ngủ tiếp.
Ôn Hành Chi không so đo với cô nữa, chỉ dặn dò: "Đừng có tham ngủ quá, lát nữa dậy đi nhé."
Ôn Viễn qua loa rầm rì một tiếng, coi như là đồng ý. Nhưng cô đã quên Ôn Hành Chi luôn có biện pháp trị cái bệnh lười này của mình, cô còn chưa kịp ngủ lại, người kia liền bắt được bắp đùi của cô thăm dò vào bên trong. Ôn Viễn lửa cháy tới đít mới từ trên giường bắn ra, cúi đầu đẩy tay của anh ra mới nhớ tới mình vẫn đang mặc quần áo ngủ. Cơn buồn ngủ liền biến mất, Ôn Viễn thẹn quá thành giận nhìn anh chằm chằm: "Đáng ghét."
Giọng nói khiến cho người ta ngứa ngáy tâm can.
Ánh mắt của Ôn Hành Chi không để lại dấu vết mà thâm thúy thêm vài phần, nhưng tiếng nói vẫn bình tĩnh trước sau như một : "Nhớ lời anh nói chưa?"
Cô mềm mại nũng nịu ở trong lòng anh cọ cọ.
Tiễn Ôn tiên sinh đi làm, Ôn Viễn lật người lại bắt đầu ngủ tiếp. Chợp mắt một cái liền ngủ thẳng tới trưa, hết cách rồi, ai bảo tối hôm qua cô bị một người không biết khắc chế giày vò đến tận khuya. Hâm cháo lên ăn bữa trưa đơn giản, Ôn Viễn mới vừa cuộn mình lên trên ghế sofa, thì điện thoại liền vang lên. Là Ôn Hành Chi gọi tới, nói là buổi chiều có một tài liệu cần dùng trong cuộc họp đã để quên ở nhà, bảo cô cầm xuống lầu cho anh, anh lập tức sẽ về ngay.
Ôn Viễn phồng má lên, tìm được tài liệu mà anh cần, rồi mặc áo khoác thật dầy vào đi xuống lầu. Người kia cũng về đến nơi, mới vừa hạ kính xe xuống, nhìn thấy quần áo cô đang mặc, việc đầu tiên chính là cau mày.
"Sao mặc ít như vậy?"
Việc cô không thích nhất chính là nhìn thấy anh cau mày, môi nhếch lên, đáp: "Sao anh không tự lên trên mà lấy?"
"Nếu không bảo em đi xuống, có khi cả ngày hôm nay em sẽ ở trong nhà không thèm ló đầu ra." Nắm thật chặt nút áo khoác của cô, anh lại nói: “Lên xe đi."
"Đi đâu vậy?" Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn lại bản thân, cô còn ăn mặc lôi thôi như thế này nữa chứ.
"Ăn cơm trưa." Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ như muốn nói lại thôi của cô, còn cố ý bổ sung: “Có một nhà hàng mới mở, đầu bếp được mời từ thành phố B tới đây. Trước đây dẫn em đi ăn đồ ăn của ông ấy làm , em còn nói mùi vị không tệ. Như thế nào, có đi hay là không?"
"Đi chứ!"
Chỉ còn kém nước nhào đến bên người anh nữa thôi.
Tiệm ăn mới mở ở đường Đồng Giang, cách tòa nhà GP cũng không xa. Sau khi ăn uống no nê, Ôn Viễn đi theo Ôn Hành Chi tới GP, anh vừa vào trong phòng làm việc liền bận rộn, Ôn Viễn đi đi lại lại cho tiêu bớt đồ ăn, trốn vào trong phòng nghỉ của anh ngủ trưa, cho đến khi bị người nào đó lấy phương thức không nhân đạo lay tỉnh.
Ôn Viễn mở mắt ra, lật người, che đầu dùng sức trừng anh.
"Anh làm gì thế?"
"Ngủ hơn nửa ngày, buổi tối làm sao mà ngủ được ?"
Không ngủ được không phải vừa vặn tạo điện kiện cho anh sao?
Ôn Viễn nhỏ giọng nói thầm trong lòng, nhưng cũng không còn muốn ngủ nữa. Trở lại phòng làm việc của Ôn Hành Chi, ôm ly trà đứng ở cửa sổ sát đất nhìn quang cảnh tuyết rơi ở bên ngoài. Cả tòa nhà GP, cô thích nhất chính là chỗ này.
"Qua một thời gian sau anh phải đi Luân Đôn một chuyến."
Người nọ ở sau bàn làm việc đột nhiên mở miệng nói, Ôn Viễn phản ứng một lát, mới bĩu môi trả lời: "Phê chuẩn."
Anh cũng không ảo não, chỉ nói thêm: "Cũng mua thêm một tấm vé máy bay cho em, cùng đi với anh."
Ôn Viễn bối rối, qua một lúc lâu mới hỏi: " Tại sao lại muốn em đi cùng?"
"Bởi vì muốn cho em hả giận."
Hả giận? Biết cô tức giận cái gì sao?
Thấy Ôn Viễn đang mở to đôi mắt vô tội, Ôn Hành Chi không nhanh không chậm nói: "Không phải vẫn tiếc nuối việc không được hưởng tuần trăng mật sao? Hiện tại anh liền bù đắp cho em, có tính là muộn hay không?"
Tuần! Trăng! Mật!
Ôn Viễn nổi giận: "Em không đi! Anh đừng tưởng em ngốc mà lừa gạt, đi với anh ra nước ngoài một chuyến lại được xem là trăng mật rồi ! Anh đang dỗ trẻ con chắc!"
Cũng không phải là đang dỗ trẻ con sao.
Ôn Hành Chi mỉm cười nhìn cô nói: “Thật không đây?"
"Không đi!"
"Em phải suy nghĩ cho kỹ vào." Anh lại nói: ”Nếu anh muốn xin nghỉ phép một tháng thì có thể phải đợi đến sang năm."
Một tháng?
Ôn Viễn vẫn còn chưa phản ứng kịp trước những lời này của anh, Ôn Hành Chi cũng không có nhiều thời gian để ngồi giải thích, liền đứng lên đi ra ngoài. Còn chưa đi tới cửa, sau lưng đã có một người nhảy lên lưng anh, túm lấy bờ vai của anh, giống y hệt như con thỏ vậy.
Ôn Viễn hưng phấn nói: "Em đi! ! ! !"
[Truyện được đăng chính thức tại diendan.com]
Mặc dù kỳ trăng mật này tới chậm hơn mấy tuần, nhưng Ôn Viễn vẫn tràn đầy chờ mong.
Nhờ phúc của Ôn Hành Lễ, nên thị thực và visa của Ôn Viễn để đi Anh được cấp rất nhanh. Lấy được thị thực, trong lòng Ôn Viễn rất vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn cố kìm nén: "Cũng không phải là du lịch châu Âu, một ít ý tưởng mới cũng không có."
Ôn tiên sinh liếc nhìn cô hỏi: "Vậy em muốn đi chỗ nào?"
Bạn học Ôn Viễn vô cùng hưng phấn đáp: "Đi châu Úc cắt lông dê của Tư Bản Chủ Nghĩa!"
Sau một phút trầm mặc Ôn Hành Chi liền thưởng vào mông một cái đét.
Thật ra thì với thị thực này của hai người họ đã có thể đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật, những chỗ này mặc dù đã bị những đôi tình nhân đi mòn cả dép, nhưng thỉnh thoảng trở về làm tục nhân cũng không tồi.
Cô cũng biết những nước này Ôn Hành Chi lúc còn trẻ đã từng đi qua rồi, nhưng cô dám chắc, lần này cùng trước kia đều không giống nhau.
Đầu tiên bọn họ đến Luân Đôn, Ôn Viễn như đang nằm mơ khi tận mắt nhìn thấy Luân Đôn và tháp đồng hồ Big Ben. Ba ngày sau lại dùng gần 20 ngày đi du ngoạn khắp nơi. Cuối cùng, lại trở về Luân Đôn.
Không ngừng đi du ngoạn trong 20 ngày, Ôn Viễn lại không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn vô cùng hăng hái.
Ban đêm, cô nằm trên giường lớn của khách sạn sắp xếp lại ảnh chụp và bưu thiếp trong những ngày vừa rồi. Áo choàng tắm tùy tiện khoác lên người, hai bắp đùi trắng mịn lộ cả ra ngoài vẫn không hề hay biết. Tất nhiên Ôn Hành Chi cũng nhìn thấy, chỉ là gặp những tình huống đã mắt này bình thường đều sẽ không nhắc nhở cô, lại còn mặc cho tình thế phát triển thêm, xâm nhập triệt để.
Anh nằm xuống giường lớn, đang nhắm mắt lại dưỡng thần, chợt nghe Ôn Viễn mở miệng nói: "Em đột nhiên nhớ lại một quyển sách đã từng đọc trước đây."
"Thế nào?"
"Rất nổi tiếng trên thế giới! Anh có biết trong sách viết nam chính và nữ chính đi trăng mật bao lâu không? Những hơn hai năm!"
Ôn Hành Chi cũng không thèm mở mắt ra hỏi: "Có phải sau khi trăng mật kết thúc, nữ chính còn mang thai hơn năm tháng không? "
"Anh đã đọc rồi sao?" Ánh mắt Ôn Viễn liền sáng lên:”Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm!"
"Vì sao lại không phải là trọng điểm?" Anh mở mắt, tròng mắt vốn là đen nhánh giờ phút này tĩnh mịch hơn rồi. Anh nắm eo của cô, kéo lại gần mình hơn: Đây mới chính là nguyên nhân mà thời kỳ trăng mật của bọn họ kéo dài đến tận hai năm.
Ôn Viễn bị anh nhìn có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt, đang muốn mở miệng nói tiếp, thì người trước mặt lại nhanh tay kéo dây buộc áo choàng tắm của cô ra. Cả người của cô đều lộ ra bên ngoài, không nhịn được mà run lên.
"Em vẫn còn chưa nói hết....."
Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng Ôn Hành Chi sao có thể để cho cô trốn thoát được. Một tay kìm chế hai canh tay mảnh khảnh của cô, hai cái bánh bao ở trước ngực dù không ưỡn lên vẫn tự động đưa đến trước mặt của anh. Đương nhiên anh sẽ không khách khí mà hưởng thụ rồi. Một cái tay trượt dọc theo người cô, đánh nhanh diệt gọn cái quần lót cuối cùng. U cốc mềm mại trực tiếp cảm thụ nhiệt độ thiêu đốt người, xúc cảm cùng khoái cảm lần lượt thay đổi , Ôn Viễn không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Hai cái tay loạn xạ túm lấy tóc anh, hai cái chân trắng nõn mềm mại vắt bên hông anh, ngay sau đó người kia liền tiến quân thần tốc, giống như rất nhiều lần trước đây, bắt đầu ngọt ngào lại mệt nhọc hành hạ.
Ngày hôm sau, dĩ nhiên là sẽ dậy trễ.
Mơ hồ rửa mặt xong, rồi ăn sáng. Ôn Viễn đi theo Ôn Hành Chi lên máy bay, đợi đến khi máy bay cất cánh, trong nháy mắt không có trọng lực, cuối cùng Ôn Viễn cũng từ trạng thái u mê phục hồi lại.
"Sao về gấp như vậy chứ? Em còn muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa."
"Không vội." Ôn Hành Chi liền đáp: “Còn có thời gian."
Ôn Viễn lại bối rối hỏi:”Vậy chúng ta đang đi đâu?"
"Nam Phi."
"Nam Phi....." Ôn Viễn lầm bầm lặp lại, “Đi Nam Phi làm cái gì?"
"Không phải em muốn cắt lông dê của Tư Bản Chủ Nghĩa sao?"
Ôn Viễn muốn điên rồi, lúc ấy cô chỉ tùy tiện nói thôi không được sao, lại nói Nam Phi cũng làm gì có lông dê để cho cô cắt chứ.
"Anh đừng mong gạt được em, em cũng không ngốc đến nỗi đi Nam Phi cắt lông dê đâu!"
"Cắt lông dê đúng là có chút khó khăn." Anh cười cười, nói: “Chỉ là đào kim cương lại rất thuận lợi, như thế nào, có hứng thú hay không?"
Ôn Viễn: "....."
Thật ra thì việc đào kim cương chẳng qua Ôn Hành Chi đang nói đùa thôi.
Thị thực ở Anh đã nhờ người làm xong, anh liền chân chính mang cô đến Cape Town, thủ đô của Nam Phi. Đã qua đường xích đạo tiến vào nam bán cầu, ở Cape Town đang là mùa hè. Nơi này mang khí hậu điển hình của Địa Trung Hải, mùa hè nhiệt độ cực kỳ khô ráo, Ôn Viễn từ đông bước vào hạ, thật là có chút không thích ứng nổi. Nhưng điều này cũng không trở ngại cho việc cô rất thích thành phố Cape Town này, có đường ven biển thật dài, cái tên Nam Phi thô kệch liền bị nước biển xanh thẳm cùng với bờ cát mềm mại pha loãng hết.
Nằm ở trên bờ cát mềm mại, Ôn Viễn quả thật rất muốn ngủ. Ôn Hành Chi cũng không phải tới đây lần đầu, nhìn cô nhóc này lười biếng như mèo, trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng đáy mắt lại lộ ra nụ cười dịu dàng .
Ở Nam Phi ngày thứ ba, Ôn Hành Chi liền thuê một chiếc xe chở cô đến một nơi. Đó là địa danh rất nổi tiếng, trước khi tới đây Ôn Viễn chỉ được nhìn thấy nó trên bản đồ.
The Cape of good hope, Vọng hảo giác.
Mặc dù chính phủ Nam Phi đã khai phá nơi này thành thắng cảnh du lịch, nhưng vẫn không giấu được vẻ hùng vĩ hoàn dã của vùng tây Nam Châu Phi. Mặt hướng tây chính là Đại Tây Dương mênh mông vô tận, cũng may là mùa hè, gió từ ngoài biển vù vù thổi không lúc nào dừng lại.
Ôn Viễn đứng ở bờ biển, cảm thấy cả người như bị thổi bay đến nơi rồi.
Cô quay đầu lại, vẫy Ôn Hành Chi, váy dài bị gió biển thốc lên, cô bị dọa sợ liền hét lên, vội vàng túm váy lại. Ôn Hành Chi không thể nín được cười, đi tới trước mặt cô, ôm lấy cổ cô, thay cô giữ váy. Ôn Viễn ảo não cọ cọ ở trong lòng anh.
"Hối hận khi không nghe lời của anh rồi hả ?"
Mặt Ôn Viễn như đưa đám ngẩng đầu lên nói: "Nhưng phải làm sao bây giờ? Làm gì đây?"
Ôn Hành Chi rủ mày đưa mắt nhìn cô một lát, rồi chợt ngồi xổm xuống. Ôn Viễn mở to hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy cái váy rộng bị anh xé thành hai nửa.
Ôn Viễn quả thật muốn thét chói tai ra tiếng rồi. “Anh...Anh làm gì vậy? ? ?"
Ôn Hành Chi cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Túm chắc lại, không cho gió thổi vào nữa."
Nói nhảm! Cô cũng không phải là người ngu ngốc, không biết cái gì cả.
Liền oán thầm trong bụng, Ôn tiên sinh đi tới phía sau cô, nửa ngồi nửa đứng, lại đem váy từ phía sau xé ra. Sau đó liền lần lượt túm lại trên đùi, thế là từ một cái váy đã biến thành một cái quần. Ôn Viễn cơ hồ khóc không ra nước mắt, nhưng cũng thấy may mắn vì bên trong cô đã mặc quần dành riêng khi mặc váy?
Trải qua một bước nhạc đệm nhỏ như vậy, Ôn Viễn có thể yên tâm lớn mật mà chạy nhảy. Cô thích chạy theo cơn gió, có ảo giác như mình bay lên . Ôn Hành Chi đứng thẳng lưng xa xa nhìn cô, cũng không dễ dàng đến gần. Anh sao lại không hiểu cô chứ, từ nhỏ đến lớn khát vọng của cô cũng chỉ có hai chữ tự do, cảm giác khó tiếp cận nhất đó, anh vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Ngồi trên xe buýt ngắm cảnh một vòng, lại mua thêm một số bưu thiếp về những cảnh đẹp ở đây , hai người họ lại ngồi cáp treo đi lên đỉnh núi có ngọn hải đăng lâu đời nhất. Tới nơi cũng đã chạng vạng tối, ở nơi cao nhất này đưa mắt nhìn bao quát tất cả, có nhiều ánh đèn với đủ màu sắc khác nhau nối thành một đường, xen lẫn trong gió biển thổi tới, đẹp vô cùng.
"Thật ra thì ngọn hải đăng ở nơi này đã được sửa lại, nhưng anh vẫn thích nơi này hơn."
"Tại sao?"
Một cơn gió lại thổi tới, Ôn Viễn cảm thấy không chịu nổi, liền trốn ra phía sau Ôn Hành Chi , buồn bực hỏi.
"Bởi vì nơi này cao hơn, nhìn càng thêm xa." Anh nói xong, liền nắm tay của cô nói tiếp: “Đứng ra trước đi ."
"Em không muốn."
Ôn Viễn liền cự tuyệt, lại chui ra phía sau lưng anh. Ôn Hành Chi không thể làm gì khác hơn là nghiêng người qua, nắm lấy hông của cô bế cô đến trước mặt. Mặt chính của hải đăng nhìn thẳng ra Đại Tây Dương, tiếng thủy triều dào dạt vang dội ở bên tai, gió biển mạnh mẽ thổi tới, Ôn Viễn không chịu được thét chói tai: "Thả em xuống! Anh mau bỏ em xuống!"
Ôn Hành Chi cười khẽ một tiếng, ôm chặt lấy ô nói: "Ngoan một chút, em mở mắt ra nhìn trước mặt đi."
Ôn Viễn mở mắt, tiếng gió vốn vang dội bên tai cùng tiếng sóng biển rì rào hình như không mãnh liệt như trước nữa rồi. Cô mở mắt nhìn về phía trước không biết ở đâu là điểm cuối, hải đăng sau lưng tản ra ánh sáng dìu dịu, chiếu lên mặt biển xanh trong, cực kỳ giống như người tình đang dịu dàng vuốt ve. Ôn Viễn muốn nói gì đó, nhưng lại không thể lên tiếng, chỉ cảm thấy khóe mắt khô khốc dần dần ướt át, dường như có nước mắt đang chảy ra ngoài. Rồi sau đó có một bàn tay lau nước mắt thay cô, tiếp đến, đôi tay này liền được một thứ mềm mại hơn thay thế.
Cô đón lấy nụ hôn của anh, khàn khàn hỏi "Tại sao lại dẫn em tới nơi này?"
Người kia liền cười cười, đáp: "Bởi vì cái tên của nó."
Vọng hảo giác, Cape Of Good Hope. Ý nghĩa của nó chính là may mắn và hạnh phúc sẽ lại tới.
Ôn Viễn tin chắc, vận may cùng hạnh phúc của cô, có lẽ là đã đến từ rất sớm, hoặc cuối cùng cũng đã tới.