Hồ ly rõ ràng là động vật thai sinh, làm sao biết đẻ trứng cơ chứ?
Lờ mờ trong một sơn động, tiểu hồ ly thu người ngồi trên mặt đất, hai chiếc móng vuốt nho nhỏ ôm chặt quả trứng lớn đến nỗi che hết nửa khuôn mặt của nó, ngơ ngác nhìn vị đại điểu bị thương trước mắt, bướng bỉnh vì chính mình biện giải: "Tuy ta tuổi còn nhỏ, tu vi kém, chưa trải qua sự đời, lại thường xuyên bị cười nhạo là trời sinh ngu dốt, không giống hồ ly, nhưng ta biết một điều, hồ ly không thể đẻ trứng, loại kiến thức đơn giản này ta vẫn hiểu được!"
Đại điểu thấy tiểu hồ ly không chịu nhận, căm giận đứng dậy, giương đôi cánh đen nhuốm máu ra, linh áp lan tỏa bốn phía khiến cát đá đều rung lên, vô cùng uy phong, nói: "Đồ hồ ly bạc tình, chuyện đêm qua, ngươi nói quên là quên sao?"
Ngữ khí lạnh băng này, không giống lên án, càng giống uy hiếp hơn.
Tiểu hồ ly bị khí thế đó làm cho sợ tới mức cả cơ thể run lên, giây tiếp theo, toàn bộ thân mình đều co rúm lại, ôm quả trứng, nhắm chặt hai mắt, vội vàng lắc đầu, phủ nhận ba lần liên tiếp: "Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy a!"
====================
Úc Tây Sơn và hang ổ Đồ Sơn của Hồ tộc cách nhau khá xa, lại vì trận đại chiến năm đó của hai tộc Hồ - Điểu, mà chi nhánh nhỏ của Hồ tộc này bị bỏ lại gần địa bàn Điểu tộc để theo dõi đường đi nước bước của Điểu tộc bất cứ lúc nào.
Cứ nhiều năm như vậy trôi qua, tộc nhân đối với Điểu tộc đều vô cùng cảnh giác, các trưởng bối đều thích dùng câu 'ác điểu ăn hồ ly' để hù dọa con cái. Trời đất chứng giám, nó chẳng qua chỉ là một con tiểu hồng hồ tu luyện trong Úc Tây Sơn ba trăm năm chưa thành hình người, thấy Điểu tộc sợ hãi còn không kịp, tuyệt đối không phải là 'hồ ly bạc tình' gì đó mà đại điểu kia thốt ra từ trong miệng.
Tiểu hồ ly cũng không biết vì sao, tuy mình được khai thông linh trí, là hồ ly có thể tu hành, nhưng so với các hồ ly khác được khai linh trí trong cùng tộc thì nó dốt kém hơn rất nhiều, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị ghét bỏ, ngay cả trong ổ hồ ly nhà nó, nó cũng là đứa không được yêu thương nhất, cha nương nó ở Nhân giới tìm thấy món ngon đồ tốt nào, từ trước đến nay đều không tới phiên nó được hưởng.
Mấy ngày trước, đám hồ ly trong tộc nói trong núi có một tên Điểu tộc không có hảo ý tới phá phách, bọn họ còn công bố là nếu gặp được nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn một phen. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của đám đó như hận không thể làm một bữa điểu yến*, đem tên Điểu tộc xâm nhập đó nhổ lông uống máu, nướng chín trên lửa, làm thịt để ăn.
*điểu yến: tiệc chim, nhưng nghe thô tục quá nên để Hán Việt
Tuy vậy, tên Điểu tộc này bản lĩnh không nhỏ, mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn đào tẩu thành công khỏi đám hồ ly đang bao vây tiêu diệt, cũng ngay đêm đó, tiểu hồ ly ở bên bờ suối tìm thấy đại điểu.
Khi đó, tiểu hồ ly thấy thân hình điểu yêu này khá lớn, biết tu vi không thấp, giờ phút này lại bị thương không thể nhúc nhích, tâm niệm không nhịn được dâng lên, nổi lên chủ ý cướp nội đan, thầm nghĩ nếu mình độc chiếm được nội đan của đại điểu này, nhất định có thể tu thành hình người, đến lúc đó, chẳng phải những gia hỏa luôn xem thường mình hâm mộ mãnh liệt một phen?
Sau khi mừng thầm một trận, để không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến việc hút nội đan của mình, nó dùng sức chín trâu hai hổ kéo lê kéo lết đại điểu về hang, rốt cuộc cũng mang được con điểu yêu to hơn mình không ít về sơn động bí ẩn.
Chẳng qua khi tiểu hồ ly chuẩn bị độc chiếm nội đan của con yêu này, có một vấn đề không thể không đối mặt làm khó một con hồ ly không hề có chút kinh nghiệm nào như nó.
"Gia hỏa này nội đan ở đâu a... To như vậy, làm sao mà nuốt hết toàn bộ được?" Tiểu hồ ly nhỏ giọng lầm bầm, đi vòng quanh đại điểu vài cái, cuối cùng ngửi thấy chỗ bị thương có mùi tanh ngọt rất thơm ngon, nhịn không được dè dặt liếm liếm máu đang chảy chưa ngưng từ miệng vết thương - Ừm, hương vị cũng không tệ lắm. - lại liếm liếm tiếp.
Ai ngờ, không liếm còn tốt, một lần liếm như vậy, lại xảy ra đại sự.
Đại điểu giống như bị điện giật, bỗng nhiên mở to hai mắt, cùng tiểu hồ ly bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ánh lên tia sát ý nồng nặc.
Tiểu hồ ly trong nháy mắt bị ánh mắt giết người đó dọa cho hồn bay phách lạc, nhất thời chỉ biết ngơ ngác trợn mắt nhìn đại điểu. Trợn mắt nhìn mắt trợn, cả cơ thể tiểu hồ ly đột nhiên không khống chế được mà bắt đầu phát run, trong đôi mắt sương mù mênh mông, móng vuốt nho nhỏ một lau lau chùi chùi nước mắt, lông bên hốc mắt ướt hết cả, lau như thế nào cũng không ngừng được.
Đại điểu bị phản ứng khóc như lê hoa đới vũ* của tiểu hồ ly làm cho bối rối, nhưng sau vài giây trầm mặc, lại bày ra vẻ hung tợn, nói: "Vừa rồi ngươi muốn làm cái gì?!"
*lê hoa đới vũ: hoa lê dính hạt mưa, vốn để miêu tả dáng vẻ của Dương quý phi khi khóc
Tiểu hồ ly phục hồi tinh thần, trong cái khó ló cái khôn, đáp: "Ta... ta, ta, ta... xem ngươi bị thương!" Dứt lời, còn hướng tới miệng vết thương của đại điểu liếm thêm vài cái, thấy đại điểu giương cánh tựa như muốn phản kích, tiểu hồ ly vội vàng đưa chân nhanh nhẹn mà lui ra phía sau vài bước, sợ hãi khóc hô: "Ta đang vì ngươi cầm máu nha! Đừng ăn ta, đừng ăn ta!"
Giây tiếp theo, tiểu hồ ly rõ ràng cảm giác được một cỗ linh áp từ trên người đại điểu truyền đến, sợ tới mức cả cơ thể nó phát run. Nương từng nói qua, yêu quái tu vi cao thâm có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, nếu như bị đại điểu này nhìn thấu mình nói dối thì mình nào còn đường sống a?
Linh áp duy trì một lúc lâu, cuối cùng cũng tiêu tán, tiểu hồ ly sợ hãi nhìn đại điểu đang trợn mắt nhìn nó, muốn chạy trốn nhưng lại cảm thấy chân mềm oặt, chỉ có thể ngồi tại chỗ, nước mắt lưng tròng, run như cầy sấy.
Đại điểu thấy bộ dáng đó của tiểu hồ ly, sát ý trong mắt dần dần biến mất, sau mấy phần chần chờ, nó cũng không bày ra dáng vẻ hung dữ nữa mà an tĩnh nằm trên mặt đất.
Tiểu hồ ly thấy thế, vội tiến tới bận bịu giúp liếm láp miệng vết thương.
Trấn an tốt cảm xúc của đại điểu xong, tiểu hồ ly chạy ra khỏi sơn động, ngoài mặt giả vờ rời đi khỏi đó, ngoài miệng nói thầm sẽ không bao giờ đi ôm lấy vận xui vào người nữa, nhưng chỉ sau mấy ngày, nó lại nhập tâm diễn đến thâm hậu, mỗi lần rảnh sẽ đi tìm chút trái cây mang về hang cho đại điểu, giống như chính nó thật sự muốn cứu con đại điểu này ngay từ đầu vậy.
Lúc đầu, đại điểu mỗi khi thấy tiểu hồ ly, trong mắt đều ánh lên một loại biểu tình phức tạp nói không nên lời, theo thương thế từng ngày chuyển biến tốt đẹp, thái độ của nó đối với tiểu hồ ly cũng dần thay đổi.
Một ngày nọ, sau khi ăn xong trái cây tiểu hồ ly mang đến, đại điểu tỉnh bơ chải vuốt sơ sơ lông vũ trên người, dò xét hỏi: "Ngươi đã cứu ta, không biết ta phải làm sao báo đáp đây?"
Tiểu hồ ly nghe đại điểu nói vậy, vội thở dài nhẹ nhõm một hơi, để tỏ ra sự hào phóng của mình, nó liên tục lắc đầu tỏ vẻ chính mình không cầu hồi báo, trong lòng lại đang tính toán xem xem đại điểu có món ngon gì. Chỉ là nó như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, một giây kế tiếp đó, đại điểu giống như ma quỷ ám theo nó, kiên quyết phải lấy thân báo đáp!
Nương nó từng nói qua, những cuộc đối thoại dưới phàm gian, hễ là anh hùng cứu mỹ nhân, thì bình thường vị mỹ nhân nào cũng muốn lấy thân báo đáp.
Tiểu hồ ly tuy không hiểu mọi việc phàm gian, nhưng đầu óc nó vẫn có thể vận hành bình thường, một con đại điểu suýt chút nữa bị nó ăn hết chợt muốn lấy thân báo đáp với nó, chuyện này, này, này, này sao có thể a! Một khắc đó, nó nhấc chân chạy, lại bị đại điểu giơ cánh chụp lấy cái đuôi, trong nháy mắt túm trở về, đè dưới thân.
- -Không cần a, ta còn nhỏ a, ta còn không biết sau khi biến hình mình là giống đực hay giống cái, làm sao có thể thất thân với một con chim như vậy a!
Tiểu hồ ly ôm lấy ý tưởng thà chết cũng không chịu khuất phục, điên cuồng giãy giụa, sau một hồi vật lộn ép tới ép lui, rốt cuộc nó cũng chế phục được đại điểu vốn suy yếu sau khi bị thương dưới thân!
Đúng lúc này, đại điểu kêu thảm một tiếng, không biết sức lực từ nơi nào tới, đem tiểu hồ ly đánh văng vào vách động.
Tiểu hồ ly bị đập vào vách đá mà đầu váng mắt hoa, ngay tức khắc bất tỉnh nhân sự, đến khi nó tỉnh lại, đại điểu dùng móng vuốt chỉ vào quả trứng, mà đối với tiểu hồ ly lớn ơi là lớn, nhàn nhạt nói: "Ngươi phải phụ trách đối với ta."
Sau đó, tiểu hồ ly đột nhiên cảm thấy đầu óc mình đặc biệt đau, đau như lấy hai cái búa gõ ầm ầm vào đầu. Lại sau đó, tiểu hồ ly liền trở thành 'hồ ly bạc tình' trong miệng đại điểu.
"Ta... ta chỉ là nhất thời rất khó tiếp nhận." Tiểu hồ ly nhìn đại điểu trông đáng thương cực kỳ.
"Kiên nhẫn của ta rất nhiều, ngươi tốn bao lâu để tiếp nhận thì ta ở lại đây bấy lâu."
Lời này, căn bản không chừa một đường sống mà!
Tiểu hồ ly không khỏi lầm bà lầm bầm than vãn, tỏ vẻ nội tâm vô cùng đau xót và bất mãn.
Lại kể chuyện, ba trăm năm trước, Hồ - Điểu hai tộc từng có một cuộc ác chiến bất phân thắng bại, nguyên nhân là vì Hồ Vương gặp nguy hiểm tới tính mạng, cần đến Điểu tộc chí bảo để cứu trị, Hồ tộc Công chúa vì trộm Điểu tộc chí bảo, lỡ tay giết chết Điểu tộc Tộc trưởng, khiến Điểu tộc gần như điên cuồng mà trả thù, cuối cùng chiến sự lấy việc Hồ tộc Công chúa tự vẫn tạ tội mà chấm dứt. Sau chiến tranh, tuy ngoài mặt hai tộc như nước giếng không phạm nước sông, nhưng sau lưng vẫn xích mích như cũ.
Tiểu hồ ly từ nhỏ vẫn nghe đám hồ ly trong tộc dùng từ 'điểu' để chửi mắng, tỷ như 'điểu nhân', 'điểu đần', 'điểu ngốc', không hề có lấy một từ nào tốt về điểu, với Hồ tộc mà nói, những từ đó đều là từ cực kỳ thô tục. Nó như thế nào cũng không thể nghĩ tới, hai chủng tộc với ân oán ngập tràn như vậy, chính mình làm thịt con chim đó không thành công thì thôi đi, lại còn cùng với nó đẻ ra một quả trứng!
Tiểu hồ ly vừa ủy khuất vừa đem quả trứng kia nhét vào trong lòng mình một chút, rồi cuộn tròn thân mình bảo vệ quả trứng vô cùng chu toàn. Dưới ánh nhìn chằm chằm của đại điểu vẫn trầm mặc không nhúc nhích, đôi con người chứa đầy hoảng sợ lẫn không thể tin được của tiểu hồ ly dần dần xảy ra thay đổi rất nhỏ, giống như nó đã thành công khuyên bảo chính mình tiếp nhận hiện thực khác thường này.
Đại điểu tu vi cao hơn nó nhiều như vậy, chắc cũng không đến mức đi lừa một con tiểu hồ ly chưa tu thành hình người như nó, nó đã cùng đại điểu đẻ ra quả trứng này, vậy thì nó nhất định phải phụ trách đối với đại điểu đến cùng!
Tiểu hồ ly nghĩ thầm xong, con ngươi bỗng nhiên đảo một vòng, mở to mắt nhìn đại điểu. Đại điểu bị nhìn chăm chú nhưng nghĩ không ra vì sao, đành vờ bình tĩnh mà nhìn lại.
Sau khi nhìn nhau mấy giây, tiểu hồ ly dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà hỏi ra vấn đề cực kỳ ngu xuẩn: "Quả trứng này sẽ ấp ra hồ ly hay là điểu?"
"Đương nhiên là điểu." Trứng mà còn có thể ấp ra hồ ly sao?
"Tại sao không thể là hồ ly chứ?" Tiểu hồ ly vừa nói xong, đại điểu chưa kịp phản bác, lại lập tức nhỏ giọng thì thầm: "Biết đâu lại là hồ ly có cánh."
Đại điểu đang muốn mắng đồ đầu đất, nhưng thấy trong mắt cái tên đầu đất đang ôm ấp trứng kia tràn đầy chờ mong và hy vọng, lời nói đến khóe miệng lại sửa thành: "Cũng không phải là không có khả năng."
Tiểu hồ ly ôm quả trứng trong lòng, cười ngây ngô nửa ngày, bỗng nhiên ý cười trên mặt cứng đờ, tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nói với đại điểu: "Đại điểu! Đại điểu! Quả trứng của chúng ta không thể để hồ ly khác nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ bị nấu thành canh cà chua trứng!"
"Cùng ta rời khỏi nơi này, ngươi sẽ không cần lo lắng chuyện đó."
"Cha nương ta đều là hồ ly tu hành gần ngàn năm, có thể biến thành hình người, bản lĩnh rất lợi hại a! Tuy Úc Tây Sơn không phải lãnh địa Hồ tộc, nhưng thế lực Hồ tộc tại đây cũng không nhỏ." Tiểu hồ ly khép hờ mắt, nói: "Tu vi ta tuy không cao, nhưng vì là hồ ly nên có thể tự do đi lại trong ngọn núi này! Muốn ta cứ như vậy theo ngươi ra khỏi núi, sẽ bị hồ ly cạo hết lông mất! Ngày sau bị a miêu a cẩu khi dễ, ai sẽ thay ta làm..."
Tiểu hồ ly lời còn chưa dứt, đã thấy đại điểu giương cánh vỗ mạnh, chợt có cơn gió không biết từ nơi nào nổi lên, cuốn lấy vô số phi vũ xoáy vòng. Đợi đến khi hắc vũ tạm thời tản đi là lúc, một huyền y* nữ tử chậm rãi bước ra, dung nha xuất trần thoát tục, khiến trăm hoa bốn mùa kiều diễm nhất nơi núi non này cũng phải thua kém, nhưng khuôn mặt lại toát lên một vẻ thanh lãnh nói không nên lời.
*huyền y: quần áo màu đen
Nàng ngồi xổm xuống, ôm tiểu hồ ly nhìn đến hoa mắt vào trong ngực, nhàn nhạt nói: "Tiểu hồ ly nhớ rõ, tên ta là Chiết Sương. Từ hôm nay trở đi, trên đời này, không một ai có thể khinh ngươi nửa phần."
Tiểu hồ ly căng thẳng tới mức nuốt một ngụm nước miếng lớn, toàn bộ thân thể nó mất khống chế, run bần bật không ngừng, không biết còn tưởng rằng quả trứng nó đang ôm trong lòng là khối băng ngàn năm.
"Ngươi run cái gì?"
Tiểu hồ ly nào dám nói gì, chỉ càng run thêm lợi hại.
Danh tự Chiết Sương, trong Hồ tộc không ai không biết, không ai không hay, vì đó chính là ác ma dùng để dọa tiểu hài tử của Hồ tộc!
Các trưởng bối trong tộc thích nhất nói với đám trẻ con là: "Tiểu hồ ly không nghe lời là sẽ bị đại ác điểu ác độc nhất Điểu tộc tha đi ăn!" Lời này, từ nhỏ đến lớn, nó cũng nghe không ít chút nào.
Mà 'đại ác điểu ác độc nhất' trong miệng tộc nhân, khéo thay, lại là người ba trăm năm trước khởi xướng cuộc chiến giữa hai tộc Hồ - Điểu, bức tử Hồ tộc Công chúa, khiến lão Hồ Vương nằm mơ cũng nghĩ đến bằm thây vạn đoạn, Điểu tộc Tộc trưởng đương nhiệm -- Chiết Sương.
- -Ta bị đại ác điểu ác độc nhất tha đi rồi sao?
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly chợt thấy hồ sinh* tươi đẹp bỗng bị hủy bởi một quả trứng, sợ là đại nạn ập xuống, tức khắc hai mắt trợn trắng, ngất xỉu trong lòng ngực Chiết Sương.
*hồ sinh: cuộc sống của hồ ly
====================
Lời tác giả: Mở hố mới rồi, điểm cái cất chứa, lưu cái bình luận, để chúng ta cùng nhau nuôi lớn tiểu hồ ly ngu ngốc dễ thương!
Giải đáp thắc mắc: Trứng là trứng giả, đại điểu dùng để lừa tiểu hồ ly, không có phát sinh quan hệ, không có sinh tử văn _(:з"∠)_
*sinh tử văn: truyện có nội dung sinh con