Câu Chuyện Về Tiểu Hồ Ly Ấp Trứng

Trừ Chiết Sương và Thương Dong ra, yêu quái mạnh nhất mà Ngọc Lạc từng gặp chính là cha nương mình, việc này khiến nó sinh ra một loại ảo giác, mặc kệ ở Úc Tây hay là ở Tể An, mình đều có thể nghênh ngang mà sống. Nhưng tại giây phút này, nó bị người nọ khống chế dễ như trở bàn tay, ngay cả lời cũng không thốt lên được, lúc này mới chân chính cảm nhận được tu vi chênh lệch lớn như thế nào và bản thân đến tột cùng nhỏ yếu vô lực biết bao nhiêu.

"Tiểu hồ ly, yêu có phép tắc của yêu, chuyện nhân gian cứ để nhân gian lo. Chẳng lẽ không ai dạy ngươi yêu không thể sử dụng pháp thuật trước mặt nhân loại sao?" Nam tử đằng sau nói, đi tới trước mặt Ngọc Lạc không thể động đậy, dùng quạt xếp trong tay gõ gõ đầu nó.

Người này ngọc trâm vấn tóc, áo khoác ngắn tay mỏng màu đen làm bằng lông chồn, bên trong mặc trường sam ống tay rộng màu tím, hẳn là tơ lụa thượng hạng, hoa văn viền chỉ bạc tơ vàng, buộc bên thắt lưng bằng gấm màu đen với những hoa văn mây trôi nước chảy là một viên ngọc bội hình hồ ly tinh xảo hiếm có, trên tay mang vòng ngọc, cầm quạt xếp, có thể nói là vô cùng loè loẹt. Ngọc Lạc không khỏi cảm khái, trên người người này tìm không ra món nào rẻ tiền, quả thực hoàn hảo đem bốn chữ 'phú quý' cùng 'phong tao' bày ra vô cùng tinh tế.

Càng khiến nó giật mình là dung mạo nam tử này quá xuất trần, thế cho nên nó hoàn toàn không có cách nào tìm được từ tương xứng trong một đống từ ngữ dự trữ của mình để hình dung dáng vẻ của người kia. Nếu nói Chiết Sương là người đẹp nhất nó gặp, thì người trước mắt tất không thua Chiết Sương, thậm chí còn hơn vài phần, yêu nghiệt đến mức ai nhìn cũng không dời mắt được.

Nhưng thưởng thức mỹ nam tuyệt đối không thể trở thành lý do nó thấy chết mà không cứu!

Sau một thoáng thất thần, Ngọc Lạc lập tức phản ứng đây là mình đang cứu người, nhất thời, đôi mắt nhìn về phía nam tử kia tràn đầy vẻ khẩn cầu.

"Nếu yêu quái dùng pháp thuật can thiệp vào chuyện nhân gian, sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức, những phiền phức đó sẽ không tốn thời gian tìm hiểu ngươi đang hành thiện hay tác ác, nhưng trước hết người kìm lại rồi nói tiếp." Người này đang thuyết giáo, thấy nước mắt Ngọc Lạc sắp tràn ra tới nơi, nhịn không được cười nói: "Ngươi đừng vội a, muốn cứu người, không nhất định phải dùng pháp thuật, có thể dùng quyền cước."

Ngọc Lạc nóng lòng ghê gớm, vội vàng điên cuồng chớp mắt tỏ vẻ mình đã biết, nam tử kia cũng không khó xử nó nữa, phất ống tay áo, giải thuật định thân cho nó.

Ngọc Lạc lúc này chẳng khác nào một 'con đàn ông', vén tay áo lên, hung ác muốn xông lên đấu quyền cước với bọn sơn tặc đã bắt đầu động tay động chân với hai mẹ con Mục gia. Nhưng chân nó chưa đi được mấy bước, thì lại một lần nữa bị nam tử kia ngăn cản: "Ê ê, ngươi muốn đi đâu hả?"

"Ta đi cứu người a! Ta chỉ dùng quyền cước thôi cũng không được sao?" Ngọc Lạc giật mình.

Nam tử kia cứ túm lấy Ngọc Lạc không buông: "Anh hùng cứu mỹ nhân phải xem thời cơ, mỹ nhân càng tuyệt vọng, hảo cảm càng cao. Còn nữa, chớ vén tay áo, phong thái phải ưu nhã, động tác phải tiêu sái..."

Ngọc Lạc bị tức cười: "Ngươi có bị khùng không? Cứu người cần gì chú trọng nhiều như vậy, bộ ngươi đang đi xem hội hoa đăng hả?"

"Cũng vậy thôi, dựa vào tướng mạo của bổn công tử, đừng nói anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ cần gặp thoáng qua, cũng đủ khiến thiếu nữ biết yêu." Nam tử nói xong, cười tự luyến, đang muốn giải thuật ẩn thân để tiến lên, lại bị Ngọc Lạc kéo mạnh hông lại khiến hắn lảo đảo, không khỏi sửng sốt: "Ngươi muốn gì!"

"Ngươi nói nha, chuyện nhân gian cứ để nhân gian lo." Ngọc Lạc buông hai tay ra, mặt đầy vô tội. Dứt lời, đắc ý liếc mắt về phía bên kia, thè lưỡi nói: "Vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không tới phiên đồ đực rựa như ngươi."


Thì ra, lúc nam tử đang tự luyến, đã có người trước một bước xuất thủ, kiếm trong tay chưa ra khỏi vỏ, hai ba chiêu đã trừng trị xong đám sơn tặc kia.

Nam tử thấy kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân bị người khác cầm, cũng không có phản ứng gì lớn, tay trở ngược lại dùng quạt xếp nghiêm khắc gõ đầu Ngọc Lạc: "Ngươi tiểu hồ ly này, tu vi không cao, sao nói tới nói lui khó nghe vậy?"

Ngọc Lạc che đầu oan ức vô cùng: "Thì sao chứ! Ai bảo ngươi ngăn cản ta đi cứu người!"

Nam tử kia phản bác: "Ngươi là đồ chó cắn Lã Động Tân*."

*chó cắn Lã Động Tân: người có lòng tốt bị hiểu lầm, không phân biệt tốt xấu

"Thì ra ngươi họ Lã hả?" Ngọc Lạc vội hỏi.

"Ta..." Nam tử kia không khỏi sửng sốt, tiểu yêu trước mắt đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong cặp mắt kia lộ ra ánh sáng đơn thuần đến kỳ lạ, nhưng lại không có phân nửa dáng vẻ nói đùa. Điều này khiến hắn nhất thời cứng họng, bèn phủi phủi ống tay áo, khoanh tay nhìn về phía người vừa cứu mẹ con Mục gia, nói: "Các nàng dường như biết nhau."

Ngọc Lạc vừa nghe đồ đực rựa họ 'Lã' nói vậy, vội vàng ẩn thân tới gần để xem.

Đám sơn tặc xiêu bảy vẹo tám ngã trên mặt đất kêu rên cầu xin tha thứ, nữ hài cầm kiếm ước chừng mười hai mười ba tuổi, vóc dáng tuy đã cao hơn Mục Cẩn Thi, khuôn mặt lại chưa hoàn toàn phát triển.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Trong chớp mắt xoay người, nàng chạm vào ánh mắt si ngốc của Mục Cẩn Thi, thần sắc không nén được kinh ngạc.

Rõ ràng xa lạ, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc, giống như một ngọn gió, lướt qua những tháng ngày suốt năm năm đó, rồi một lần nữa nhẹ lướt qua hàng mi của người trong lòng hai nữ hài.

"Xin hỏi ân công xưng hô như thế nào?" Mục Cẩn Thi trong mắt ánh lên một tia ấm áp, đáp án của vấn đề này, nàng biết, nhưng lại không dám tin tưởng đây là sự thật.


Cho đến khi người nọ nhướng mày cười, nói: "Tên ta là Hoài Đông, Mục tỷ tỷ cũng có thể gọi ta là Đông Nhi như ngày xưa."

"Ngươi là Đông Nhi?" Mục Tô thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Mục Cẩn Thi cười, Ngọc Lạc quên mất mình đã bao lâu không thấy nụ cười tươi như vậy xuất hiện trên khuôn mặt hài tử này, nhất thời chỉ cảm thấy nụ cười này tuy không được mỹ diễm xuất trần như tiên yêu, lại tựa như gió xuân phất liễu, tất cả sự ấm áp đều ở trong đó.

Hoài Đông đã trở lại, tiểu cô nương năm năm trước từng cùng Mục Cẩn Thi nghịch tuyết, leo cây, ném thia lia*, nay mang theo kiếm, đi đến bên cạnh Mục Cẩn Thi, nói với nàng ấy: "Đừng sợ."

*ném thia lia: là trò chơi ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống.

Nhiều năm qua như vậy, Hoài Đông vẫn chưa quên cái đêm tuyết nhuốm máu đó, nữ hài nhu nhược không biết võ công, ở ngoài phòng vô số đao kiếm uy hiếp, cố lấy toàn bộ dũng khí, nhẹ dắt tay cô bé cả người bẩn thỉu như nàng, kiên định nói: "Đừng sợ."

"Mục tỷ tỷ, năm đó ngươi cứu ta một mạng, từ nay về sau, đến lượt ta bảo hộ ngươi."

Ngọc Lạc ở một bên ra sức vỗ tay, vui vẻ đến mức chẳng khác nào một hài tử ba tuổi.

"Xem ra chúng ta không còn chuyện gì." Tử y* nam tử ngáp một cái, xoay người ung dung lắc lư rời đi.

*tử y: quần áo màu tím

Ngọc Lạc ngẩn người chốc lát, vội vàng theo đuôi: "A, Lã Động Tân, vừa rồi cám ơn ngươi nha, nếu không có ngươi, ta sẽ lại phạm sai lầm, thụ gia gia mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận..."

"Khoan đã!" Tử y nam tử đau đầu đỡ trán, xoay người lần thứ ba gõ đầu Ngọc Lạc, nói: "Ngươi và ta đồng tộc, ta thấy sẽ tiện tay giúp đỡ, không đáng nhắc đến. Còn nữa, tên ta không phải Lã Động Tân."

"Vậy ngươi tên gì?" Ngọc Lạc tò mò hỏi tiếp.


Tử y nam tử vốn không muốn cùng Ngọc Lạc nhiều lời, ánh mắt lơ đãng đảo qua chuông đồng tâm trên cổ tay nàng, trong nháy mắt thu hồi sự mất kiên nhẫn, hứng thú mười phần hỏi ngược lại: "Ngươi tên gì?"

"Ta tên..." Ngọc Lạc đang muốn trả lời, nhưng lại nhớ tới Thương Dong từng nói với nó rằng không nên tùy tiện nói tên mình cho người ngoài, sau khi tạm dừng một lát, con ngươi lưu chuyện một cái, nói từng tiếng rõ ràng: "Ta chỉ là một con tiểu yêu trong núi thôi, vô danh vô họ. Hồi trước nghe thầy đồ dạy học ở nhân gian nói con người phải biết lạc lạc như thạch, cảm thấy rất có đạo lý, không bằng ngươi gọi ta là Lạc Lạc đi."

Ngọc Lạc tuy nói dối đúng lý hợp tình, nói một cách cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thời gian do dự rõ ràng quá dài, tử y nam tử sao mà nhìn không ra được là nó đang nói dối? Nhưng nếu tiểu yêu không nguyện tiết lộ tên thật, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng: "Cái tên này của ngươi, ta nghe cảm thấy không thoải mái lắm. Nếu ngươi đã muốn lạc lạc như thạch, vậy thì gọi là Tiểu Thạch Đầu* đi."

*thạch đầu: đầu đá, đầu đất

Dù sao đều là tên giả, gọi gì cũng chẳng khác nhau, mức độ để ý việc đó kém xa sự tò mò của nó đối với người này: "Ngươi vẫn chưa nói ngươi tên gì á! Ta ở Tể An lâu như vậy, tuy không hoàn toàn quen thuộc đại yêu tiểu yêu nơi này, nhưng cũng chạm mặt ít nhất một hai lần, thế mà chưa bao giờ gặp qua người đẹp như ngươi."

"Tại hạ tên Lạc Trần, vốn là một tiểu hồ vô danh ở Đồ Sơn, xuống núi dạo chơi đến đây, dừng chân mấy ngày rồi đi."

"Thì ra ngươi ở Đồ Sơn! Ta ở Úc Tây Sơn, Hồ tộc Úc Tây ngươi biết chứ? Chính là trinh thám nằm vùng mà Hồ Vương xếp cạnh hang ổ Điểu tộc!" Ngọc Lạc kích động nói xong, giật mình phản ứng, ánh mắt lộ ra thần sắc nghi ngờ: "Không đúng a, ngươi sinh ra đẹp như vậy, lại lợi hại như vậy, thế mà lại nói mình là tiểu hồ vô danh... Bộ cảm thấy ta dễ gạt lắm hả?"

"Cỏ nhỏ thấy cây, kinh vì cây lớn, cây gặp núi cao, cũng nhỏ bé thôi. Tu vi ngươi còn thấp, thấy ai mà chả có cảm giác lợi hại?" Lạc Trần nghiêm trang nói, duỗi tay chỉ chỉ chuông đồng tâm trên tay Ngọc Lạc, nói: "Ngược lại là ngươi, mang chuông đồng tâm, loại đồ vật này rất hiếm, lại nói mình chỉ là một con tiểu yêu trong núi, đến tột cùng là ai gạt ai hử?"

Ngọc Lạc nhất thời không biết phản bác như thế nào, chỉ đành ngây ngốc mà đứng tại chỗ nhìn Lạc Trần mà ngẩn người.

"Thôi thôi, ngươi ta ai cũng không thẳng thắn thành khẩn, việc này coi như huề." Quạt xếp của Lạc Trần nhẹ lay động, xoay người làm bộ muốn đi, nhưng bước chân cứ từ từ nhích nhích, trong miệng còn cố ra vẻ thất vọng lẩm bẩm: "Bèo nước gặp nhau, không cần trở nên thân quen!"

Ngọc Lạc lần đầu tiên gặp được Hồ tộc đến từ Đồ Sơn, làm sao dễ dàng để bỏ đi, vội vã tiến lên chặn đường: "Gặp nhau là duyên, hay ngươi kể cho ta nghe một chút về Đồ Sơn đi? Khi ta còn bé, thường nghe các lão hồ ly trong núi nói, hồ ly đến từ các chi nhánh khác phải có tu vi đủ cao mới có thể tiến vào Đồ Sơn, còn nói chỗ đó có rất nhiều cửu vĩ hồ, thật vậy không?"

"Bộ ngươi tưởng đuôi của cửu vĩ hồ có thể khâu vào chắc, quơ tay một lần được một đống?" Lạc Trần nhìn ánh mắt ngốc nghếch của Ngọc Lạc, "Mỗi con hồ ly sinh ra đều chỉ có một đuôi, theo tu vi tinh tiến, số đuôi sẽ tự trở nên nhiều hơn. Nhưng một con hồ ly có thể tu đến mấy đuôi, từ lúc sinh ra đã được định trước, cưỡng cầu không được. Cửu vĩ là huyết mạch tôn quý nhất của Hồ tộc, số lượng cực kỳ ít ỏi, đâu phải ai cũng có thể làm được?"

"Ra vậy a..." Ngọc Lạc lè lưỡi một cái, lại hỏi: "Nếu như có cơ hội, ngươi có thể mang ta đi nhìn ngắm Đồ Sơn một chút không?"

Lạc Trần nói: "Ta đề nghị, chờ ngươi có chút dáng vẻ hồ ly tinh, hẵng suy nghĩ đến chuyện có thể hay không này."

Ánh mắt Ngọc Lạc đột nhiên nghiêm túc: "Có ý gì a! Ta có chỗ nào không giống hồ ly tinh?"


"Toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng không giống."

Ngọc Lạc không phục, hai tay chống nạnh nói: "Vậy ngươi thử nói nghe xem hồ ly tinh có bộ dáng gì hả?"

"Về chuyện này..." Lạc Trần trầm ngâm một lát, ống tay áo phất một cái, lập tức thay Ngọc Lạc đổi một thân nam trang, hắn nghiêm túc đánh giá Ngọc Lạc trên dưới một phen, ý cười trên mặt càng đậm: "Hôm nay ta tâm tình tốt, tạm mang ngươi đi xem hồ ly tinh chân chính một chút."

Ngọc Lạc chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo khỏi nơi không người này.

Tuy nó không biết hồ ly tinh kia trong lời Lạc Trần có tu vi bao nhiêu năm, nhưng đối với vị tiền bối hồ ly tinh chân chính này, cõi lòng nó vẫn tràn ngập kính sợ, nghĩ đến sắp được gặp tiền bối, nó vô cùng kích động.

Rất nhanh, Lạc Trần mang nó tới địa điểm, nó giương mắt nhìn, chỉ thấy ba chữ to -- Vân Hương Uyển.

"Mau vào đi." Lạc Trần cười cười vỗ vai Ngọc Lạc, vừa dứt lời, từ Vân Hương Uyển liền đi ra mấy cô nương trang điểm lộng lẫy, dùng thanh âm mềm mại nhất, lực độ yếu đuối nhất, đem Ngọc Lạc mặt đầy mờ mịt nửa đẩy nửa kéo mà dẫn vào.

Ngọc Lạc luôn cảm thấy nơi này có gì đó không đúng lắm, nhưng cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Cứ như vậy Ngọc Lạc bị các cô nương dắt vào một gian phòng nhỏ, được hầu hạ ăn uống với Lạc Trần, vừa nói vừa cười, từ khi tiến vào đến khi rời đi, nó đều không thấy tiền bối nào. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc khiến nó nhịn không được tiến tới bên người Lạc Trần, nhón chân kề tai hắn, siêu nhỏ giọng hỏi: "Hồ ly tinh đâu?"

"Vừa rồi tất cả đều là hồ ly tinh a." Lạc Trần nói.

"Sao có thể, ta thăm dò qua, tất cả đều là người!" Ngọc Lạc nhíu mày.

Lạc Trần không nói nữa, chỉ cười lớn xoay người rời đi, lưu lại một mình Ngọc Lạc đứng tại chỗ nghĩ trăm lần cũng không ra.

====================

Lời tác giả: Vào một ngày đẹp trời nọ không có Chiết Sương ở bên, tiểu hồ ly bị đại hồ ly lừa đi dạo thanh lâu.

====================

Lời editor: Dạo này Wattpad hay lên cơn quá:< Đăng một chương truyện 3 lần...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận