Chỉ có điều vì là chân chạy vặt nên thực ra rất mệt mỏi.
Trước đây ở tòa soạn công việc chỉ ngồi một chỗ gõ máy tính, thi thoảng mới phải ra ngoài, giờ thì cô không khác gì con thoi, thoắt từ phòng họp lại chạy ra phòng dự án, rồi ôm một đống giấy tờ đi phô tô, chưa xong lại chạy xuống sảnh mang cà phê mới ship đến cho đồng nghiệp, rồi lại quay về phòng phô tô mang tài liệu phát đủ các phòng ban.
Dần dà người ta tưởng cô là tạp vụ, là chân sai vặt chung mất thôi, cô nghĩ thế.
Tối nào đi làm về cô cũng thấy bản thân mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nằm xuống giường đánh một giấc cho đến sớm mai.
Dù là thế nhưng hôm nào cũng phải chống mắt lên ôm một đống tài liệu ra dịch.
Nhìn bức ảnh ba người một nhà trên tường lại nở một nụ cười, đây có phải chính là lý do mà cô cố gắng? Đôi khi còn thấy hình như cô quên mất cả Giang Nam rồi.
Còn cái người tỏ tình với cô hôm nọ trong bữa tiệc sinh nhật của Quỳnh Nga cô cũng đã quên hẳn, cho đến một hôm, cô nhận được điện thoại từ mẹ.
“Ngân Hà này, ngày mai bố mẹ lên Hà Nội đấy, là ngày trong tuần nên chắc con không rảnh rồi, chỉ là mẹ gọi điện báo cho con biết”.
Ngân Hà ngạc nhiên.
“Bố mẹ lên có chuyện gì vậy?”.
“Bác bá Tâm rủ bố mẹ cùng lên khám bệnh ở bệnh viện quốc tế, nghe nói uy tín lắm, cũng là dịp để bố mẹ khám tổng thể một lượt”.
“Bố mẹ thấy không khỏe sao?”.
“Không, chỉ là khám khái quát thôi, nghe bác Tâm nói bệnh viện đó có khoa chữa trị bệnh của mẹ rất tốt, mẹ muốn lên xem mọi thứ có ổn không.
Con không cần phải lo, đã có Minh Hải đưa hai bác và bố mẹ đi rồi, cậu ấy rất nhiệt tình”.
Nghe đến cái tên Minh Hải, Ngân Hà giật mình, thoáng ngập ngừng.
“Mẹ, mai bố mẹ lên để con đưa đi, đừng làm phiền đến gia đình bác ấy”.
“Không phiền, không phiền, Minh Hải được nghỉ làm, cậu ấy chỉ đi cùng thôi, còn chủ yếu là bố mẹ tự lo.
Hơn nữa ngày mai là ngày làm việc của con, con cứ lo làm việc cho tốt, tối mai xong việc ăn với bố mẹ và hai bác một bữa cơm”.
“Mẹ, mẹ biết thừa làm sao con có thể để bố mẹ đi một mình, con sẽ xin nghỉ nửa buổi sáng và buổi chiều, lúc nào bố mẹ đến nhớ báo con”.
“Không cần thật mà con, con…’.
“Mẹ yên tâm, con xin nghỉ được, cứ thống nhất vậy nhé”.
Ngân Hà biết tính mẹ, biết làm ảnh hưởng đến công việc của cô mẹ sẽ luôn áy náy, nhưng cô không bao giờ muốn để bố mẹ đi viện mà không có mình, dù gì chính hai người họ mới là những người thân duy nhất trên đời này của cô, mới là mối tình vĩnh viễn trong đời cô.
Tuy nhiên, đối mặt với Minh Hải lúc này cũng khiến cô hơi ngại ngùng và lo lắng.
Không khó khăn lắm khi xin nghỉ việc, Như Ý chỉ nói với cô rằng sẽ cắt lương làm việc hôm nay, và yêu cầu cô hôm sau phải làm bù.
Cũng chỉ là chân chạy vặt thôi mà, có gì lớn lao lắm đâu mà phải làm bù với không làm bù, Ngân Hà thầm cười trong lòng.
Khoảng chín rưỡi sáng mẹ gọi cho cô báo đã đến bệnh viện và đã chuẩn bị vào khám.
Ngân Hà lo lắng thu xếp công hết việc, những gì cần làm ngay cô đã nhờ Lý Hải xử lý giúp, đương nhiên cậu ấy cũng nhiệt tình đồng ý, từ hôm vào làm đến giờ cậu ấy với cô đã có thể coi là bạn.
Khi cô vừa rời đi thì Anh Tuân đã đến phòng thư ký.
“Hôm nay có việc đột xuất, mười giờ phòng thư ký họp với tổng giám đốc!”
Nói rồi cậu nhìn quanh.
“Tìm ai? Tìm trưởng phòng thì chị ấy vừa xuống phòng tài vụ, tí về tôi sẽ báo”.
Lý Hải thấy thế nói vào.
“Các nhân viên khác đâu hết rồi?”
“Một số người bận việc với phòng ban, đâu biết được là tổng giám đốc sẽ báo họp đột ngột, để tôi vào mạng nội bộ thông báo”
Anh Tuân thoáng ngẫm nghĩ một lúc rồi đi ra ngoài.
Xe buýt đi mất hai mươi phút, cộng với mười phút chờ đợi thì Ngân Hà mới đến cổng của bệnh viện quốc tế.
Gọi điện rồi hỏi thăm cuối cùng cô cũng vào đến sảnh chính chỗ chờ khám chữa bệnh.
Vừa vào đến nơi cô đã thấy bố đang ngồi bên ngoài, xung quanh chỉ một vài bệnh nhân và người nhà cũng đang chờ đợi.
“Bố, mẹ con đâu rồi?”
Bố nhìn thấy cô đã cười rất tươi, mái tóc bạc trắng như cước, vì cười rất tươi nên bao nhiêu nếp nhăn khô héo đã kéo lấy bao phủ khắp hai khóe miệng, đuôi mắt.
“Mẹ con đã vào trong một lúc rồi”.
“Thế còn bố, con tưởng bố cũng phải khám tổng thể chứ?”
“Bố thì bệnh tật gì đâu, nếu có khám thì cũng để đợt sau, lần này chủ yếu xem mẹ con thế nào”
“Thế còn…”.
Ngân Hà ngập ngừng.
Bố nhìn cô, chợt hiểu cô định hỏi đến ai.
“Hai bác cũng vào khoa khác khám rồi, Minh Hải đang đi cùng mẹ con, cậu ấy nói có người quen bên khoa của mẹ, nên đưa mẹ vào để tiện nhờ vả”
Một luồng máu ấm dần dần bò lên khắp mặt, như thế cũng thật tốt, nhưng như thế cũng thật ngại.
Cô tự hỏi với chừng ấy giúp đỡ có phải cô đã nợ anh ta rồi không, thật sự cô không muốn lợi dụng anh ta, cũng không muốn lợi dụng bất cứ người đàn ông nào có tình cảm với cô.
Cũng đã từng có người nói cô sòng phẳng quá, cũng đã từng có người nói cô ngu dại.
Có nhiều người đã từng muốn đến với cô, mua cho cô rất nhiều thứ, tặng cô rất nhiều thứ với mong muốn cô có thể chiếu cố một chút, nhìn họ lâu hơn một chút, nhưng Ngân Hà đều từ chối.
Thứ sợ hãi nhất trên đời là món nợ ân tình, suy cho cùng đến cuối đời cũng chỉ mình trên con đường của mình mà thôi.
Một lúc sau mẹ xuất hiện, một vị bác sỹ tiễn mẹ và Minh Hải ra tận cửa, sau đó mẹ đi ra trước, anh ta còn nán lại nói chuyện và bắt tay vị bác sỹ đó.
“Có gì đặc biệt không mẹ?”
“Không”.
Mẹ tươi rói lắc đầu, có vẻ chuyến đi lần này làm mẹ rất vui, Ngân Hà quan sát thấy mẹ cười tươi hơn mọi lần.
“Bác sỹ nói tất cả đều ổn định, bệnh viện trước mổ và điều trị rất tốt nên mọi chỉ số đều trong ngưỡng an toàn”
“Vậy là tốt rồi”.
Ngân Hà thở phào rồi cầm sổ khám chữa bệnh trong tay mẹ đưa lên xem xét.
“Bác gái hồi phục rất tốt, chắc từ khi chuyển đến nhà mới điều kiện tốt hơn nên mọi chỉ số tốt vượt kỳ vọng”
Ngân Hà nhìn lên, Minh Hải đã đứng trước mặt cô.
Hôm nay anh ta không diện vét, thay vào đó là chiếc áo thun với quần âu trông trẻ trung gần gũi, tóc cũng không vuốt keo mà để tự nhiên thành hai mái hất sang hai bên có chút nghệ sỹ.
“Cám ơn anh nhiều!”.
Ngân Hà ngại ngùng nói.
“Không cần cám ơn, với anh cô chú cũng như người trong gia đình”.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt thâm tình, không khác gì ánh mắt nóng bỏng tối hôm đó.
Ngân Hà đỏ hết vành tai, vờ quay xuống nhìn cuốn sổ khám bệnh.
Cô hy vọng bố mẹ sẽ không nhìn ra điều bất thường gì.
Ngân Hà không lường trước chính hôm mình nghỉ làm lại là hôm phòng thư ký có họp, một cuộc họp rất quan trọng.
Cô vẫn muốn có dịp để biết được lãnh đạo tập đoàn, dù gì cũng phải biết để nếu có gặp còn biết đường chào hỏi, chứ hơn tuần rồi cô còn chưa rõ ai vào ai, cũng chỉ một vài người quanh quẩn.
Lý Hải thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng chỉ cho cô, nhưng hầu hết thời gian cậu ấy đều cắm mặt vào công việc.
Bình An ngồi phía đầu, đưa mắt nhìn quanh.
“Phòng thư ký đã đủ người chưa?”
“Thưa tổng giám đốc, một người báo nghỉ vì việc gia đình, còn lại đã có mặt đủ”
Bình An khẽ nhíu lông mày.
Mới đến hơn một tuần mà đã nghỉ ư? Thật sự gia đình cô ấy có việc? Từ lúc chuyển qua Jezz anh đã thầm quan sát cô ấy, dĩ nhiên cô ấy không thể biết, có một hai lần cô ấy ngang qua anh như con thoi, đi rất nhanh, còn không nghe thấy người ta chào anh, còn không nhìn thấy bao nhân viên nem nép nhìn anh gật đầu.
Dường như cô ấy không mấy quan tâm.
Hay là cô ấy đã biết, nếu vậy hẳn cô ấy đã dừng lại chào anh, cũng thể hiện đôi chút thái độ chứ.
Hay là…, hay là cô ấy không nhận ra anh… Bình An chống khuỷu tay xuống bàn, những ngón tay thon gầy trắng đến mức xanh xao gõ gõ lên trán.
Dạo này có phải anh đã quá nhạy cảm?.
“Tổng giám đốc!”.
Những nhân viên trong phòng họp đang nhìn nhau, có thể thấy tổng giám đốc hôm nay không tập trung cho lắm.
Anh Tuân bên cạnh gọi khẽ.
Bình Anh thoáng giật mình.
“À,…ừm..”.
Anh sắp xếp lại tập tài liệu trong tay.
“Công ty chuẩn bị triển khai dự án trong thành phố Vinh, công việc sẽ bận rộn.
Phó giám đốc Huy Bình trực tiếp phụ trách, Như Ý, cô cử một thư ký thạo việc, nhanh nhẹn, không vướng bận chuyện gia đình đi theo anh ấy.
Sắp tới phải đi công tác dài ngày, là thư ký nam có lẽ sẽ phù hợp.
Còn nữa, bên mảng thương mại, chúng ta vừa đàm phán mua một lô thiết bị mới từ Pháp, cô phân công người trợ giúp bên phòng thương mại dịch vụ”
Như Ý “Vâng” một tiếng rồi cầm bản triển khai công việc trên tay Bình An, một bản ghi nhớ chi chít chữ.
Sau hơn một tiếng họp hành rốt cuộc cũng xong.
Lý Hải vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm.
“Tổng giám đốc hôm nay làm sao vậy?, việc này rõ ràng chỉ cần trao đổi với trưởng phòng, sao còn tập hợp tất cả chúng ta?”.
Tình Nhi đi bên cạnh nghe thấy liền hích vào tay Lý Hải.
“Bớt nói đi”.
Đúng lúc đó Anh Tuân vượt qua, đuổi theo Bình An đã đi cách đó một đoạn.
Lý Hải lấy tay che miệng, gật gật đầu.
Lãnh đạo có suy nghĩ và cách làm của lãnh đạo, là những nhân viên nhỏ bé, công việc lớn nhất của họ chính là phục tùng và nhận lương.
Bình An đi vào phòng, Anh Tuân theo sau rồi đóng cửa lại.
“Hôm nay cô ấy đi đâu?”
“Em…cái này em không biết”
“Không phải cậu đã kết bạn zalo với cô ấy rồi sao?”.
Bình An cau mày, có vẻ hơi bực dọc.
Anh hai ơi, kết bạn zalo thì kết bạn zalo, có bao nhiêu người bạn ảo trong danh sách mà ngoài đời gặp cậu còn không biết tên kia kìa.
“Em nghĩ rằng nhà chị ấy có việc thật”.
“Cô ấy dạo này thế nào?”
“Thì một ngày chỉ có đi làm và về nhà thôi.
Em nghĩ với cường độ công việc như thế chắc về nhà cũng mệt bở hơi rồi, không có thời gian gặp gỡ ai đâu.
Mối quan hệ với người trong phòng tương đối tốt, có nói chuyện nhiều hơn một chút với Lý Hải.
Chị Như Ý thì cũng có yêu cầu chị ấy nhiều việc, nhưng nhìn chung chị ấy vẫn hoàn thành tốt”
Bình An không nói gì, hai tay đút túi quần đi lại gần tấm tường kính.
Tấm tường trong suốt không ngăn ánh sáng, nhưng ngăn tất cả âm thanh từ bên ngoài.
Từ đây nhìn ra là đường phố như tấm bản đồ với tỉ lệ vừa phải, những chiếc ô tô như những hộp diêm di chuyển vun vút, những hàng xe máy nối đuôi ngược chiều đi lại.
“Cậu nói Như Ý giao việc trợ giúp mua bán thiết bị cho cô ấy”
Anh Tuân khẽ vâng một tiếng rồi ra ngoài.
Cậu đúng là quá hiểu anh ấy, nhưng cũng không thể hiểu anh ấy.
Rõ ràng là rất thích người ta, nhưng lại không thèm gặp mặt người ta, lại còn giương mắt lên nhìn người ta bị hành hạ.
Bữa tối mẹ hẹn cô đã đổi thành bữa trưa, vợ chồng bác Tâm nhiệt tình nhất định mời bằng được bố mẹ và Ngân Hà dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng.
Điều đó có lẽ rất hợp ý Minh Hải, anh ta không để lộ nhiều trên khuôn mặt nhưng Ngân Hà có thể đoán được.
Khi ngồi xuống bàn ăn, bố mẹ nhất định phải ngồi với nhau, kế đó là bác bá Tâm, chỉ còn hai chỗ sát nhau là Ngân Hà và Minh Hải.
Trong suốt bữa ăn Minh Hải khéo tiếp chuyện khiến cho bố mẹ rất vui lòng, anh ta còn không quên chăm sóc cô chu đáo, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn vào bát, nhắc cô ăn uống.
Ngân Hà thì rất ngại ngùng, sao cô thấy buổi dùng bữa này giống như buổi gặp mặt hai nhà thông gia vậy.
Tâm ý của Minh Hải cô đoán hình như hai bác và bố mẹ cô đã nhìn ra, họ thỉnh thoàng nhìn về phía cô cười cười, lại còn nói những lời vun vén.
Ngân Hà tưởng dùng bữa trưa xong là sẽ kết thúc, nhưng không, Minh Hải lại đề xuất đưa bố mẹ đi thăm thủ đô, anh ta nói chẳng mấy khi bố mẹ đến thăm Ngân Hà, đến thăm thành phố nơi con gái làm việc, bố mẹ thấy anh ta nói cũng phải liền đồng ý ngay.
Thế là chiều hôm đó Minh Hải đóng vai một hướng dẫn viên du lịch dẫn bốn bậc phụ huynh đi khắp nơi, đến mỗi nơi đều thể hiện sự hiểu biết của mình qua việc thuyết minh, giải thích khiến bố mẹ cô không dấu nổi sự hài lòng lắm.
Ngân Hà cũng chỉ lẽo đẽo đi theo sau, thỉnh thoảng cũng thấy bản thân như người thừa.
Dĩ nhiên được đi chơi cùng bố mẹ cô cũng rất vui, nhưng mối quan hệ phiền phức này lại khiến cô đau đầu, có thể sau hôm nay cô sẽ bị phiền hà nhiều lắm.
Đến xế chiều cũng là đến lúc nói lời tạm biệt.
Bố mẹ sẽ cùng về quê với hai bác luôn, không ở lại thêm.
Xe đưa cô đến cổng khu chung cư, Ngân Hà rất muốn mời bố mẹ lên căn hộ thuê nơi cô đang sống, từ khi cô chuyển đến đây bố mẹ vẫn chưa đến thăm.
Cũng phải, mẹ đau yếu thế làm sao bố dám một mình đưa mẹ đi đâu xa, may hôm nay có nhiều người đi cùng.
Vì phép lịch sự Ngân Hà mời cả hai bác Tâm cùng Minh Hải lên chơi.
Bố mẹ nói vì đã muộn và đường về còn xa, nên không lên thăm phòng trọ của con gái được, nhưng cả bốn người đã xuống xe chào tạm biệt cô, chỉ còn Minh Hải đang ngồi ghế lái bên trong.
“Hôm nay hai bác rất vui, cám ơn Ngân Hà đã dành thời gian đi cùng hai bác”.
Bá Tâm nắm tay cô cười ý nhị, như rất muốn nói thêm với cô một điều gì đó, nhưng có lẽ mối quan hệ chưa chín đến độ có thể nói những điều thân mật nên đành chỉ khách sáo.
“Sao bác lại nói thế, nhờ có hai bác mà bố mẹ cháu có dịp lên thủ đô khám bệnh và thăm cháu, cháu phải cảm ơn hai bác nhiều!”
Ngân Hà lịch sự đáp lại.
Cô rất sợ phụ lại sự kỳ vọng của người lớn.
Vì mẹ đau ốm lâu nên trong quá trình trưởng thành cô đã học được cách chiều lòng người lớn rồi.
Nhưng chuyện này không thể thỏa hiệp, nếu giờ không phân rõ ranh giới có phải gieo niềm hy vọng quá lớn, sau này sẽ là thất vọng quá lớn rồi không? Nhưng mẹ thì không nghĩ thế, mà cứ có người con trai nào tỏ ý với con gái mẹ đều rất hạnh phúc, cứ như rất nóng lòng gả con gái đi rồi.
“Nhờ tất cả vào Minh Hải đấy chứ, anh chị có một cậu con trai thật tuyệt vời”
“Minh Hải nó cũng còn phải rèn luyện nhiều lắm, không được như cô chú khen đâu.
Nhưng từ ngày quen với Ngân Hà, thằng bé biết quan tâm đến bố mẹ và mọi người hơn”
Ngân Hà đỏ mặt.
Trong đầu những người lớn này là cái gì vậy? Cô mới chỉ gặp anh ta ba lần, thêm lần này là lần thứ tư.
Sao từ “quen” này lại mang ý nghĩa mập mờ như vậy.
Hai người họ thật sự có “quen” nhau sao?
“Ngân Hà, ở Hà Nội này may còn có cháu, bác mong anh em cháu sẽ giúp đỡ nhau, bảo ban nhau!”
Thật là lúng túng.
“Vâng”, Ngân Hà khẽ lí nhí trong cổ họng.