Căn phòng khách sạn 5 sao thoang thoảng mùi nước hoa lẫn mùi mồ hôi, mùi da thịt, mùi đàn ông và đàn bà sau một trận hoan ái.
Đèn điện sáng vàng mờ ảo.
Gió điều hòa thổi làm mấy sợi tơ rèm bay bay.
Căn phòng không có tiếng gì khác ngoài tiếng thở phì phò vì mệt của nam giới.
Người nữ nằm cong người nhìn vào phía trong bức tường, cô ta im lặng, mắt long lanh, một lúc sau một giọt nước mắt khẽ âm thầm trôi xuống gối, cô ta kín đáo lấy ngón tay lau đi, hình như sợ bị phát hiện.
Người nam đắp chăn đến nửa người, mồ hôi đã vã ra trên cơ thể màu đồng như tạc tượng, anh ta một tay để trên bụng, một tay giơ lên gối đầu nằm thẳng nhìn những bóng đèn mở ảo trên trần nhà.
“Đã có quyết định rồi à?”.
Người đàn ông mắt vẫn nhìn trần nhà, cất tiếng hỏi.
“Vẫn chưa”.
Người phụ nữ đáp.
“Biết phải làm gì rồi chứ?”.
Người phụ nữ không trả lời, khe khẽ thở dài, kể cả tiếng thở dài cũng phải nín nót vì sợ bị phát hiện.
Một hồi cô ta ngồi dậy cầm đống quần áo đang nhàu nát lộn xộn trên giường, định đứng lên.
“Đi đâu?”.
Người đàn ông giọng đầy chiếm hữu.
“Tôi đi tắm!”.
Cô ta dấm dẳng nói rồi cầm quần áo đi thẳng vào nhà tắm.
Tiếng nước rào rào dội vào tấm cửa kính.
Qua ánh sáng mờ ảo có thể thấy một thân hình nữ giới đẹp từng ngóc ngách, từng đường cong in mờ hơi gãy khúc trên các hoa cửa kính.
Người nam khẽ nhếch mép cười, cầm chiếc điện thoại đang để vất vưởng cuối giường, mở khóa máy rồi làm gì đó.
Chỉ vài thao tác rồi lại đặt máy xuống chỗ cũ, khóe miệng nhếch lên, hai đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào khoảng sáng trước mặt.
Vòi hoa sen sối nước hối hả, những giọt nước thi nhau chạy trên gương mặt thành hình rồi biến thành những giọt dài chảy xuống má, những giọt nước lẫn lộn với những giọt nước mắt, cô ta ra sức kì cọ khắp nơi, kỳ lấy kỳ để như thể muốn tẩy đi hết những gì nhơ nhớp đang bám lấy cơ thể.
Một lúc rất lâu sau đó mới bước ra khỏi cửa, lúc này người đã khoác một tấm áo choàng tắm bằng bông.
“Làm gì mà lâu thế?”.
“Tôi mắc bệnh sạch sẽ”.
Một lúc sau cô ta mới trả lời, giọng nói hờn dỗi.
“Sao, thương thằng đó thế kia à?”.
Người đàn ông cười khẩy, lúc này đã ngồi dậy, chăn đã tuột xuống gần hết chỉ còn che được nửa cặp mông cong cong tà dục của anh ta.
Anh ta đưa tay nâng cằm người con gái.
“Anh chỉ cần cô ta đúng không, vậy tại sao phải tìm cách hủy hoại cậu ấy?”
“Thằng chó đấy, nó không biết điều, 10 năm trước tao tống nó vào tù một lần thì 10 năm sau tao vẫn có thể.
Nó muốn trêu người tao hả? Được, chờ xem tao sẽ cho nó thân bại danh liệt một lần nữa”.
Mắt anh ta ánh lên như đôi mắt mãng xà rình mồi, ngón tay đã như bóp nát cằm người phụ nữ khiến cô ta nhăn mặt đau đớn.
“Dám động đến cậu ấy, anh đừng có mơ!”
“Con đàn bà tiện nhân, mày vẫn thèm muốn nó đến thế à, liệu khi nó biết mười năm qua mày đã nát thân với tao rồi nó còn thèm mày nữa không?”.
“Anh thật khốn nạn, nếu muốn tôi giúp thì hãy làm theo thỏa thuận, nếu anh động đến một sợi lông chân của cậu ấy tôi sẽ phá cho tan nát, tôi sẽ cho cả thế giới biết bộ mặt thật của anh, rồi cô ta cũng biết bộ mặt thật của anh.
Lúc đấy anh nghĩ sẽ thế nào? Nói cho anh biết tôi cũng chẳng còn gì để mất, đừng dồn tôi vào chân tường.”
Người phụ nữ dù rất đau nhưng vẫn cố gắng giành thế chủ động.
Như một kẻ đa nhân cách, người đàn ông bỗng mềm giọng kéo cô ta vào tấm thân đang trần trụi khiến cô ta rùng mình.
Giọng nói mềm mỏng thật khiến người ta ghê sợ.
“Em yêu, em dám đe dọa anh à? Đương nhiên anh sẽ không làm thế, anh cần em”
…
“Ngân Hà, chuyến du lịch của khối văn phòng đợt này cô có đăng ký đi không?”.
Linh Đan cầm chiếc đũa trong tay khuơ khuơ, mắt lấp lánh.
Ngân Hà đang mải suy tư không để ý đến cô ấy.
Sáng nay đã rất tò mò cô mở profile của tổng giám đốc ra.
Thật trùng hợp, ngày sinh nhật của cậu ấy chính là ngày sinh nhật cô! Ngày 24 tháng 9.
Thiên Bình nhạy cảm, Thiên Bình cuốn hút và kiêu hãnh, thảo nào đôi lúc cô thấy cậu ấy giống cô đến thế! Thảo nào hai người lại bị thu hút bởi nhau và lại xa cách nhau đến thế! Có khi nào là duyên ông trời mang lại hay không?
“Ngân Hà!”.
Khi không nghe thấy tiếng trả lời Linh Đan liền lớn tiếng gọi khiến Ngân Hà giật mình.
“Chắc chắn cô ấy phải đi du lịch rồi, sếp tổng cũng tham gia kia mà!”.
Lý Hải thản nhiên cầm ly nước để xuống trước mặt mình nhưng cậu ấy không biết tin tức vừa rồi tạo ra một sự trấn động không hề nhẹ với những người đang ngồi quanh bàn ăn.
“Sếp tổng cũng đi à? Thật khó tin, đây là lần đầu tiên đấy”.
Một loạt đồng thanh.
“Chưa chắc tôi đã đi, tôi sợ hôm đó có việc”.
Ngày cuối tuần sau cô định về quê thăm dì.
“Đi đi mà, vắng cô mất cả vui”.
Linh Đan cò cưa.
“Hơn nữa sếp tổng cũng đi, cô là thư ký mà dám bỏ rơi anh ấy ư? Có biết như thế sẽ để cơ hội sếp tổng rơi vào tay cái con hồ ly tinh Tiểu Yến gì đó không.
Ngân Hà, nhiệm vụ của cô phải là canh gác để sếp tổng của chúng ta trở về nguyên vẹn chứ”.
“Cậu ấy cũng đi à? Cậu ấy đâu phải nhân viên tập đoàn”.
Ngân Hà ngạc nhiên.
“Tôi cũng không biết, đấy là tôi cứ nói thế thôi”.
Linh Đan đúng là cái kênh đưa thông tin rởm, cả hội nhìn cô ấy ngao ngán lắc đầu.
“Thôi mà, tôi nói thế có nghĩa là cũng có khả năng đấy lắm chứ!”.
Linh Đan vẫn gân cổ lên thuyết phục đám người đang bất lực nhìn cô ấy, rồi chán nản cúi xuống ăn uống.
Buổi chiều khi quay trở lại phòng tổng giám đốc từ phòng tài vụ đã thấy Tiểu Yến ngồi ngay trong đấy.
Cô ấy vẫn như mọi hôm, vẫn những bộ váy ôm mang mác công sở nhưng chật chội chèn ép cơ thể không có chỗ thở.
Tà váy còn xẻ lên tận đùi, sắp lên đến tận mông, chân còn gác lên nhau đầy khiêu khích.
Thật là phản cảm hết chỗ nói.
Mà sao đàn bà thích Bình An đều là cái thể loại đó, cô chưa thấy một ai có tí học thức văn hóa nào.
(Nhưng thực ra cô mới gặp có 4 người).
Tiểu Yến hôm gặp nhà ông ngoại cô ta cô ta nền nã bao nhiêu thì những lần gặp gỡ với Bình An cô ta lại phô trương thân thể bấy nhiêu.
Trước mặt Bình An cô ta thỏ thẻ đáng thương bao nhiêu mà khi vắng mặt cậu ấy cô ta lại khác.
Kể cả với Ngân Hà, lúc cô ta nói cô ta thích Bình An có vẻ cô ta rất cao giọng thể hiện chủ quyền thế mà lúc sau lại quỵ lụy nhờ cô giúp đỡ.
Kể ra cô ta cũng là kẻ nhiều mặt đó chứ, đúng như Anh Đào đã từng nói.
“Đăng ký cho tôi một suất nhé, tôi cũng muốn tham gia”.
Tiểu Yến nói với Bình An đang ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu.
Không biết cô ấy đang nói về việc tham gia sự kiện gì, chắc là hội thảo hay gì đó, Ngân Hà cũng không để ý lắm.
Cô cầm tập văn kiện đặt lên bàn làm việc của Bình An.
“Để tôi đi cùng cậu đi, ai lại để tổng giám đốc đi một mình, cậu nhìn xem trên cả tầng điều hành này chỉ có một mình cậu thì cô đơn lắm”.
Tiểu Yến vẫn nài nỉ.
“Một mình là sao?”.
Bình An đặt tài liệu đang đọc xuống bàn nhìn Ngân Hà, đôi mắt ngờ vực.
Ngân Hà cũng không hiểu sao cậu ấy lại nhìn mình, lẽ ra cậu ấy phải nhìn cô ta chứ.
“Thì thư ký của cậu có đi đâu, tôi nghe nói thế, có vẻ cậu đã có kế hoạch khác phải không Ngân Hà?”.
Mất một lúc đầu óc mới nảy số được.
Hóa ra họ đang nói về chuyến đi du lịch.
Cái gì? Ngân Hà chợt giật mình.
Tiểu Yến định đi cùng Bình An ư? Đi làm mà cậu ấy còn sán lại Bình An thế này, ăn mặc thế kia vậy hôm này đi du lịch khéo cậu ấy khỏa thân mất.
Thật không thể được! Thật không yên tâm! Ánh mắt Bình An vẫn nhìn cô, như muốn hỏi những lời cô ấy nói có thật không.
“Ai nói vậy, tôi có đi chứ”.
Không hiểu sức mạnh gì khiến Ngân Hà thốt ra không suy nghĩ.
Tiểu Yến này nguy hiểm lắm, nhất định cô sẽ không để cho cô ấy tiếp cận Bình An, không phải hôm nay Linh Đan đã thay mặt nữ giới toàn công ty giao nhiệm vụ bảo toàn tổng giám đốc cho cô ư? Bình An nhìn cô, trên khóe miệng thấp thoáng ánh cười.
Ngân Hà thấy cậu ấy vậy cũng thấy hơi ngại ngùng.
“Tôi đi cùng Linh Đan, cô ấy nói cần phải có tôi đi cùng nếu không thì cô ấy rất buồn, tôi đi là vì bạn bè thôi”.
Ngân Hà vụng về giải thích, nói xong liền đi vội ra cửa.
Không ngờ vừa đi chưa được bao lâu thì bị Tiểu Yến đuổi theo trên hành lang vắng người.
“Ngân Hà!”.
Ngân Hà dừng lại.
Tiểu Yến thở hổn hển vì chạy trên đôi quốc 12 phân.
Cậu ta đẹp thế này nhưng đúng là loại ít tập thể dục, xét về cả thể lực và tư cách thật sự cậu ta kém Như Ý đến bao nhiêu phần.
Như Ý đúng là yêu Bình An đến mê muội nhưng chị ta còn biết phân biệt công tư, không bao giờ câu dẫn lộ liệu như Tiểu Yến.
Thế mà Như Ý còn không trụ được, huống hồ người như Tiểu Yến.
Đấy là còn chưa kể đến việc cậu ta đã từng gây ra chuyện không thể tha thứ được với Bình An.
Ngân Hà cũng băn khoăn, không biết gia tộc chủ tịch Trần Sơn Nam nổi tiếng thanh lịch là thế mà mọc đâu ra một cô cháu gái phèn hồng đến mức này.
Nói gia giáo không ra gia giáo, nói học thức không ra học thức, nói lăng loàn cũng không hẳn lăng loàn, tóm lại rất khó tả.
Chỉ có cái tố chất thảo mai thì thấy rất rõ.
“Có chuyện gì sao?”.
“Sao tôi cứ cảm giác giữa cậu và Bình An có gì đó”
“Ý cậu là sao?”.
“Có phải hai người thích nhau không?”
“Nếu đúng vậy thì sao?”.
Bình thường khi nghe câu hỏi đó từ bất cứ ai Ngân Hà sẽ chối bay biến, nhưng hôm nay cô muốn thử xem rốt cuộc Tiểu Yến định làm gì.
Nói thực Ngân Hà thấy Tiểu Yến này không hề xứng với Bình An, là người không thể chấp nhận được.
Tiểu Yến nghe vậy liền mở to mắt nhìn cô sững sờ trong vài phút.
“Không phải cậu đã nói với tôi là….”
“Cậu có biết cậu ấy có thể một lúc qua lại với rất nhiều người không? Nên nếu một ngày tôi trở thành một trong số đó chắc cũng không lạ, nhưng vấn đề là cậu có thể trở thành một trong số đó không?”
“Cậu nói gì vậy?”.
Tiểu Yến nhìn cô, mắt vẫn mở to ngơ ngác
“Vậy đó, Bình An có vẻ là người không quá khó khăn trong việc chọn bạn giường chiếu, nhưng để trở thành người yêu của cậu ấy chưa chắc ai đã có đủ tiêu chuẩn đâu, chưa chắc là cậu, chưa chắc là tôi”.
Ngân Hà nói rồi bỏ đi để lại một mình Tiểu Yến đứng lại khuôn mặt đầy băn khoăn.
Chính cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc câu trả lời là gì, rốt cuộc hai người họ có thích nhau không?