Cậu Có Nhận Ra Tôi


Taxi vừa thả Ngân Hà ở đầu đường Độc lập được năm phút thì một chiếc xe BMW X7 màu đen ghé lại khi cô đang nhìn trước ngó sau.

Chiếc xe kín mít khiến Ngân Hà không thể nhìn rõ bên trong, chỉ khi dừng lại, cửa bên ghế phụ phía trên kéo xuống, người tài xế đeo một cặp kính đen ngó ra.
"Cô có phải Ngân Hà, bạn của cô Tiểu Yến?".
"Phải".

Ngân Hà ngơ ngác gật đầu.

Không lẽ Tiểu Yến không đến đón cô như đã hứa.
"Mời cô lên xe".

Người tài xế đeo kính đen tiếp tục.

"Cô Tiểu Yến đang chờ cô".
Hẳn đây là tài xế nhà Tiểu Yến rồi, nếu không thì không thể nói danh tính rành mạch như thế.

Không kịp nghĩ nhiều vì tuyến đường này vốn cấm xe dừng đỗ, Ngân Hà vội mở cửa ghế sau bước lên.

Trong xe không có ai chỉ có mình cô và người tài xế phía trước.

Trong lòng cũng thoáng lo lắng nhưng dù sao nghĩ kỹ thì Tiểu Yến không có lý do gì để làm khó cô.
Chiếc xe chạy một mạch thoát khỏi khu phố sầm uất một lúc sau đã tiến vào một khu đô thị cao cấp thưa người.

Nhà Tiểu Yến giàu có thế thì cậu ta sống ở một khu vực như thế này không có gì phải đáng bàn.

Xe dừng trong một biệt thự màu trắng sang trọng.

Biệt thự nằm trong một khu vườn nhiều hoa và cây lãng mạn.

Người lái xe bước xuống, vòng ra phía sau mở cửa mời Ngân Hà xuống xe.

Ngân Hà trong lòng thoáng lo lắng.

Vì sao Tiểu Yến lại sắp xếp để cô gặp mặt cậu ta và người nào đó ở một nơi xa và vắng như thế này, thậm chí cô còn chưa định hình đây là đâu.
"Mời cô đi theo tôi".

Người lái xe lạnh lùng dẫn đường.
Ngân Hà không còn cách nào khác ngoài đi theo anh ta, vừa đi vừa tranh thủ quan sát.

Xung quanh đây cũng có nhiều biệt thự nhưng hầu hết đều cách xa nhau.


Đây có lẽ là nơi ở của giới nhà giàu, những người vốn có nhiều tiền nhưng không muốn sống trong sự ồn ào.

Căn biệt thự này có thể là biệt thự nhà Tiểu Yến, có thể là nơi mà ai đó muốn gặp cô trao đổi.

Nhìn bề ngoài không có chút nguy hiểm, trông giống như căn biệt thự lãng mạn của những cặp vợ chồng trẻ thành đạt hơn.

Nhưng Ngân Hà không đoán biết được, thực ra có một chuyện không ngờ tới đang chờ đợi cô phía trước.
Người lái xe xa lạ dẫn cô vào giữa phòng khách, Ngân Hà nhìn quanh, không có một ai.
"Tôi có hẹn cùng Tiểu Yến, không biết cậu ấy đâu?".

Ngân Hà lo lắng.
"Cô Tiểu Yến đang đến, cô ấy nhắn cô cứ ngồi chờ".

Người lái xe nói rồi đi ra cửa khép lại.
Ngân Hà ngồi xuống bộ bàn so fa rộng rãi.

Trên bàn đặt một lọ hoa hồng trắng, những đóa hoa vẫn còn ướt sương mong manh, thơm nhẹ.

Cô quan sát quanh phòng, trên những bức tường trắng hồng mới mẻ là những bức tranh nghệ thuật độc đáo hiện đại, có vể như biệt thự này hoàn thiện chưa lâu và chủ nhân của nó cũng là một người trẻ.

Nhưng có một điều lạ, hình như khi người lái xe đi rồi thì trong biệt thự chẳng còn ai chỉ có một mình cô.

Thật lo lắng, Ngân Hà đứng dậy đi quan sát vòng quanh.

Căn biệt thự có vẻ có người ở thường xuyên nên rất sạch sẽ, cả lọ hoa trên bàn cũng là hoa vừa mới cắm sáng nay.

Không có ảnh của chủ nhân, chỉ có những bức tranh nghệ thuật treo tường và những tác phẩm mỹ nghệ hiện đại tinh xảo được bày trên kệ.

Phía trong gian bếp cũng được sắp xếp ngăn nắp, rau củ tươi được đặt trên giá để đồ.

Ngân Hà đi ra phía cửa chính định quan sát thêm thì phát hiện cửa đã bị chốt từ phía ngoài.

Chuyện gì đây? Người lái xe lạ đó đã vô tình khóa cô lại hay cô đã bị bắt cóc?
Ngân Hà vội vàng bấm máy gọi cho Tiểu Yến.

Bấm gọi đến ba lần mà không được.

Thật là lạ, trong căn biệt thự hiện đại này mà dường như không có tín hiệu điện thoại.

Ngân Hà vội vàng chạy sang góc khác thử lại, vẫn không có sóng.Chuyện gì đang xảy ra? Là khu đô thị hiện đại giàu có này kém sóng điện thoại (điều này nghe thật vô lý) hay là Tiểu Yến đã cố tình dụ cô đến đây và cắt mọi liên lạc với bên ngoài? Ngân Hà chạy lên tầng 2, lòng thầm ước trong không gian thoáng rộng hơn có thể sẽ có hy vọng gì đó.


Trên tầng hai là ba căn phòng rộng đóng kín cửa, một ban công mở thông thoáng đón khí trời, cũng trồng đầy hoa.

Ngân Hà vội vàng đưa điện thoại ra bấm máy thử, vẫn không một tín hiệu.

Tình hình này là gì, chẳng lẽ cô đã bị bắt cóc thật? Là Tiểu Yến ư? Cô đã làm gì khiến cô ấy tức giận? Giả sử bắt cóc cô rồi thì cậu ta định làm gì với cô? Cậu ta có định giết cô vì tình? Tiểu Yến có vẻ không phải là người có gan làm ra những chuyện đó.

Gia tộc nhà cậu ấy không phải là một gia tộc danh gia vọng tộc đầy mình? Ít nhất ông cậu ấy sẽ không để cậu ấy làm những việc phạm pháp vậy!
Ngân Hà chạy ra ban công nhìn từ tầng hai xuống, có lẽ đây sẽ là cách để thoát khỏi chỗ này.

Mắt vừa nhìn xuống đã thấy chóng mặt, ban công tầng hai cao quá, dù gì căn biệt thự này tầng một được xây rất cao rộng, từ đây mà nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương không thể đi nổi chứ chưa nói đến đoạn có thể thoát.

Ngân Hà lo lắng lùi vào.

Ngân Hà nghĩ đến Bình An, giờ làm sao để báo cho anh ấy biết cô đang gặp nguy hiểm? Đang suy nghĩ cô bất chợt cảm nhận được một âm thanh rất khẽ từ tầng dười, giống như là âm thanh mở cửa.

Trái tim đập thình thịch.

Liệu có đúng là tiếng mở cửa không? Là ai đang đến? Nếu là Tiểu Yến thì cô còn cảm thấy đỡ lo lắng hơn, nhưng lỡ như không phải cậu ta?
Ngân Hà khẽ khàng bước chân đi về phía cầu thang, nhón từng bước đi xuống.

Mới đi được vài bước đã hốt hoảng giật mình, cả cơ thể như muốn ngã về phía sau, mắt cô vừa bắt gặp một ánh mắt sắc lẹm cũng đang nhìn lên từ phía dưới cầu thang.
"Sao lại...?"
Bước chân người phía dưới cầu thang không dừng lại, từng bước một bước về phía Ngân Hà như đang muốn dùng đòn cân não.

Người đàn ông trước đó trong mắt cô vốn lịch sự và dịu dàng giờ như biến thành một con người khác, đôi mắt anh ta sáng quắc, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và xa lạ.
"Sao? Em không ngờ à?".

Minh Hải mỉm cười khi bước chân vừa mới đặt đến chỗ Ngân Hà đang sững người đứng lại.
"Tiểu Yến hẹn em, em đến theo lời hẹn của cậu ấy!".

Ngân Hà cố giữ bình tĩnh.

Nếu trong tình hình này mà cô tỏ ra hoảng sợ không phải chính là đặt bản thân mình vào sự nguy hiểm quá à? Ít nhất như thế cũng lộ ra rằng cô đang nghi ngờ Tiểu Yến và Minh Hải đang giam giữ cô? Chi bằng hãy thật bình tĩnh, cứ coi như là cô đang đến theo lời hẹn rồi sau đó tìm cách thỏa thuận, tìm cách ra về.

Nhưng nghĩ lại, vì sao Minh Hải lại hẹn gặp cô? Anh ta có liên quan gì đến việc mười năm trước của Bình An? Liệu có phải anh ta đang tức giận vì thương vụ hợp tác với Nano Pharmacy đã rơi vào tay Jezz? Nếu như vậy người anh ta cần trả thù là Bình An chứ đâu phải cô? Nhưng...!nhưng anh ta thích cô, có khi nào anh ta dụ cô đến đây để thừa cơ làm nhục cô không? Minh Hải trước đây trong suy nghĩ của cô không phải là như vậy!
"Vâng, em không nghĩ là anh.

Tiểu Yến có nói có ai đó muốn gặp em nói về...!nói về...!Em chỉ nghĩ là một người bạn nào đó".


Ngân Hà ấp úng.
"Đi theo tôi!".

Minh Hải nhìn trạng thái của Ngân Hà một rồi rồi lạnh lùng ra lệnh.

Đúng là cô và anh ta không thể nói chuyện cho đàng hoàng khi đang ở những bậc cầu thang như thế này.

Ngân Hà khẽ khàng đi theo Minh Hải bước xuống.

Ra đến giữa phòng khách Minh Hải đưa mắt ra hiệu cô ngồi xuống, Ngân Hà như bị thôi miên ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta.

Thực ra trong những tình huống kiểu này việc sai lầm nhất chính là chọc tức anh ta, Ngân Hà cho là như vậy.
"Vậy còn...còn Tiểu Yến đâu?".

Ngân Hà khẽ khàng, giờ nếu có thêm Tiểu Yến ở đây cô nghĩ rằng mình sẽ an toàn hơn.
"Em không hiểu tình hình à?".

Minh Hải phá lên cười khi nhìn vào khuôn mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh của cô.

Nụ cười của anh ta man dợ giống như bị ma ám khiến Ngân Hà lạnh toát cả sống lưng.

Anh ta bước lại gần cô, cúi mặt xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngân Hà hoảng sợ khẽ né tránh.

Minh Hải lấy mấy ngón tay cầm lấy cằm cô bóp mạnh khiến cô đau, bắt mắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Em...!Tiểu Yến nói là chuyện liên quan đến chuyện mười năm trước...!chuyện đó, chuyện đó em không biết gì hết".

Ngân Hà hoảng sợ.
"Không đoán được đó chỉ là chiêu dụ em đến đây sao?".

Mình Hải vẫn đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt cô.
"Anh...! anh có thể tức giận về vụ hợp tác với Nano pharmacy, nhưng em..

em chỉ là thư ký, em không thể làm gì được".

Ngân Hà cố gắng xoa dịu anh ta.
"Em nghĩ những chuyện đó quan trọng với tôi à?".

Minh Hải nhếch mép cười, khuôn mặt anh ta đã đặt sát mặt cô không có kẽ thở.
"Em...em..".

Ngân Hà thật sự hoảng sợ rồi.

Vậy anh ta cần gì ở cô?
"Phải đấy, thứ tôi cần chính là em! Người con gái tôi thích không thể ở trong tay thằng khác".

"Em...em...".

Khi Ngân Hà chưa kịp dứt lời thì khuôn mặt của người đối diện đã đổ ập vào mặt cô.

Đôi môi anh ta bám chặt lấy môi cô một cách cuồng bạo, những sợ ria mép mạnh mẽ cọ vào mặt cô đau rát.

Ngân Hà sợ hãi dùng hết sức lực đẩy Minh Hải ra, nhưng sức lực của một người con gái yếu đuối làm sao chống cự lại sức mạnh của một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng.

Đất trời đảo điên, Minh Hải giống như một con quỷ dữ, Ngân Hà không thể suy nghĩ được gì hết, tay chân giãy dụa, miệng ú ớ.

Một lúc sau Minh Hải mới buông tha cho cô.

Khuôn mặt anh ta bình thản như nước, mặc dù vừa rồi anh ta đã phải vất vả vừa tìm cách hôn cô vừa tìm cách chống đỡ với sự chống đỡ của cô.
"Anh vừa làm gì vậy, anh bị điên à?".

Ngân Hà mặt đỏ bừng vừa nói vừa lấy tay chùi miệng.

Hành động vừa rồi, nụ hôn vừa rồi khiến cô ghê cổ.

Nói rồi vùng đứng dậy tìm cách chạy ra cửa.

Minh Hải đang phát điên như thế này mà vẫn ở lại đây có phải sẽ quá nguy hiểm cho cô không? Giờ chắc không còn cách nào ăn nói cho lịch sự với nhau nữa.
Minh Hải bình tĩnh nhìn Ngân Hà hoảng hốt chạy ra cửa.

Anh ta bình tĩnh là phải rồi, cửa đã khóa khiến Ngân Hà tìm mọi cách cũng không thể mở được.

Minh Hải lúc này mới từ từ đứng dậy bước lại gần.
"Tôi không muốn ép buộc em.

Tôi muốn em tình nguyện theo tôi, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi.

Tôi trước giờ không muốn gắn bó lâu dài với phụ nữ nhưng với em thì khác.

Theo tôi em sẽ có tất cả, sẽ làm phu nhân của thiếu gia Minh Hải nổi tiếng mà bao người thèm muốn.

Em cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ.

Nhưng dù suy nghĩ gì kết quả chỉ có thể là một: em phải là của tôi!".

Minh Hải tuyên bố rồi kéo lấy tay Ngân Hà lôi cô vào, kéo cô lên cầu thang.

Ngân Hà mặt hoảng loạn không còn giọt máu, cố gắng giằng lại nhưng sức lực không thể thắng nổi anh ta.
Minh Hải mở cửa căn phòng chính giữa tầng hai, quăng cô vào đó.
"Đây là phòng tân hôn của hai ta, em cứ từ từ nghỉ ngơi suy nghĩ, tôi sẽ đi nấu cơm, ngày hôm nay có thể coi là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau".

Minh Hải mỉm cười rồi đóng sập cửa lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận