Cậu Có Nhận Ra Tôi


Bình An đợi cho đến khi Ngân Hà đã yên vị trên taxi rồi mới lái xe vòng lại rẽ sang hướng khác.

Ngồi trong taxi nhìn qua gương chiếu hậu cô thấy chiếc Audi gầm cao đã vội vã quay đầu.

Nước mắt chờ chực trong lòng từ lúc nãy giờ mới được dịp vén cửa đi ra, khẽ khàng rơi xuống má.

Khẽ lấy tay gạt đi vì không muốn người tài xế phía trước thấy được, cô lặng thầm nhìn ra cửa sổ.

Lúc nãy là những hàng cây nhuộm nắng rực vàng gay gắt mà giờ bỗng chốc như đã chuyển sang xám xịt.

Trời đã sắp mưa rồi ư? Tháng bảy âm lịch mà! Tháng bảy âm lịch là tháng nàng Ngâu chàng Ngâu gặp mặt.

Rồi mưa từ đâu kéo đến như trút nước, sầm sập ầm ào.

Mưa gõ vào cửa kính nặng nề như đang gõ vào trái tim cô đau rát.

Có phải đất trời cũng thấy tội nghiệp cho cô nên mới đổ mưa không? Hay là chàng Ngâu và nàng Ngâu đã gặp mặt rồi chia xa nên đã khóc thấm đẫm cả vũ trụ.

Rốt cuộc cô là ai trong cuộc đời anh ấy? Là trạm dừng chân trong chốc lát, là ly nước mát ngày hè nóng nực hay là chiếc chăn ấm tạm thời vào đêm đông? Có phải vừa mới ngày hôm qua anh ấy còn nói yêu cô không, vậy vì sao đã bỏ mặc cô một mình trên quãng đường hàng mấy trăm cây số, bỏ mặc cô tự tìm đường về Hà Nội? Lỡ như có chuyện gì cũng xảy đến với cô? Cô chưa từng khóc trước mặt anh, cô chưa từng gọi điện thoại vừa khóc vừa nói anh hãy đến bên cô không có nghĩa là cô không cần anh, không có nghĩa là cô có thể tự mình chống trọi với cuộc đời trong đơn độc mà không cần anh làm điểm tựa.

Giờ trái tim cô đau lắm, đau như thể một bàn tay vô hình nào đó đang vò xé, nhào nặn và vắt kiệt sức sống của nó.

Giờ cô cần anh lắm, cần anh như ánh sáng, như hơi thở, như nhịp đập con tim.

Giả sử lúc đó cô nói anh hãy đừng đi, hãy đừng rời xa cô liệu anh có ở lại?
Phải đến chiều muộn Ngân Hà mới về đến Hà Nội.

Không giống trong Vinh, thời tiết Hà Nội khô ráo và hanh hao.

Ngân Hà đã tính toán rồi.

Khoảng cách từ Vinh vào Đà Nẵng rất xa, anh ấy phải di chuyển một quãng đường hơn tám tiếng đồng hồ, nếu giải quyết xong việc rồi lại di chuyển ngược lại về Hà Nội nữa sẽ là mệt và nguy hiểm lắm.

Tất nhiên Bình An rất bình tĩnh nhưng những bất trắc trên đường nào ai có thể lường trước.

Cô vẫn buồn nhưng cô thấy lo lắng cho anh hơn, cô không dám gọi điện sợ anh sẽ bị phân tâm khi lái xe, hoặc lỡ như anh cũng đang nghĩ ngợi áy náy về cô.

Anh Tuân đã từng nói rằng anh coi Thu Thủy là em gái, nhưng cô thật sự không dám tin.

Thu Thủy hẳn phải là một ai đó rất quan trọng nên anh mới một mình lặn lội quãng đường quá xa xôi chừng ấy để vào đó với cô ấy, nên anh mới không chần chừ bỏ lại cô bơ vơ giữa quãng đường về Hà Nội.

Nhưng cô muốn nghe chính miệng anh nói, cô muốn chính miệng anh đưa ra cách giải quyết mối quan hệ của hai người.

Rõ ràng hôm qua anh còn đề nghị họ sống chung!
Chín giờ đêm tại khách sạn Hoàng Tử bên bãi biển sang trọng bậc nhất của thành phố du lịch Đà Nẵng.

Bình An sau khi di chuyển quãng đường gần năm trăm cây số đã mệt nhoài, chân rã rời bước ra khỏi thang máy thì tìm đến phòng VIP hạng sang trên tầng thượng.

Khi chuông cửa vừa dứt thì cánh cửa đã ngay lập tức bật mở.


Thu Thủy trong chiếc áo choàng ngủ xộc xệch, khuôn mặt hốc hác, lớp trang điểm tèm lem hiện ra trước mặt.

Vừa thấy Bình An cô ta liền lập tức ngã nhào vào người anh, òa khóc.

Bình An để yên cho cô ấy khóc trong lòng mình một lúc, tay khẽ vỗ vỗ lưng rồi tách ra dìu cô vào phòng.

Giờ Thu Thủy đang ngồi trên giường, Bình An ngồi trên ghế đối diện nhìn thẳng vào cô ấy.

Dù rất kiềm chế nhưng gương mặt anh không tránh khỏi vẻ mệt mỏi, quầng thâm trên mắt dường như mới hình thành từ hôm qua.
“Nói cho anh biết có chuyện gì?”.

Anh vẫn giữ chất giọng trầm ổn.
“Hắn ta về nước nói muốn hàn gắn, xong rồi kêu công việc khó khăn muốn em giúp đỡ, khi em vừa chuyển tiền cho hắn ta thì hôm sau hắn đã lặng lẽ bỏ đi rồi!”
“Bao nhiêu?”
“Tất cả”.

Thu Thủy lại ngồi khóc hức hức.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi là không thể dễ dàng tin tưởng đàn ông, đây là lần thứ bao nhiêu mà em không chịu rút kinh nghiệm thế?”.

Bình An nhăn mặt, mây đen đang dần chăng kín nhãn cầu.
“Cũng tại anh có chịu thích em đâu, nếu anh thích em thì có phải em đã không cần đi tìm người khác.

Từ khi anh đến em đã đi theo anh, đã yêu anh thế mà anh chẳng thèm ngó ngàng, em muốn trả thù anh, em thành ra thế này cũng là tại anh hết”.

Thu Thủy càng khóc to hơn, như một con mèo nhỏ oán hờn cả thế giới.

Lời cô ấy nói khiến Bình An cũng câm lặng, cạn lời.

Giờ coi như có bao nhiêu tội lỗi cô ấy đều đang đổ lên đầu anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm.

Cô ấy đúng là sinh ra được chiều từ tấm bé nên không biết cách tự chịu trách nhiệm với sai lầm của mình.
“Khóc cho xong đi, lúc nào bình tâm rồi anh đưa em về Hà Nội”.

Bình An lạnh lùng nói.
“Bình An, anh không thể cân nhắc một chút nào về em ư?”.

Thu Thủy gạt nước mắt nhìn lên, khuôn mặt đau thương tội nghiệp.
“Em là em gái anh, ông ấy cũng như là bố anh!”.

Anh vẫn ôn tồn.
“Nhưng em không phải là em gái anh, chúng ta không cùng huyết thống.

Anh đừng lấy đó làm lý do!”.

Thu Thủy khóc rú lên, nức nở.
“Em mãi là em gái anh nên anh sẽ có trách nhiệm chăm lo cho em, anh nợ ông ấy, cũng nợ em một gia đình!”
“Anh cút đi, anh chẳng nợ gì tôi hết, tôi sinh ra một mình nên không cần thêm một người anh nào cả”.

Thu Thủy như nổi điên, gào khóc, vớ chiếc gối bên tay ném thẳng vào người Bình An.


Bình An vẫn ngồi yên mặc cho chiếc gối rơi trúng người anh rồi lăn xuống sàn, ngay bên cạnh.

Anh bình tĩnh cầm chiếc gối lên, đặt lại lên giường.
“Em trưởng thành đi, em thế này có biết sẽ khiến ông ấy tức giận lắm không?”.
Thu Thủy bất ngờ cầm lại chiếc gối chồm người lên đánh vào người anh liên tục, không cho anh thoát.
“Anh, đồ khốn, tôi hận anh, tôi hận anh đến tận xương tủy, tôi hận anh cả đời”.

Nước mắt nước mũi cô ấy đã bắn ra tèm lem.

Bình An cứ đứng như trời trồng mặc kệ cho Thu Thủy phát tiết, một lúc sau mới giật lại chiếc gối ném ra xa, rồi ôm chặt lấy hai tay Thu Thủy, ôm chặt lấy người cô.
“Bình tĩnh lại đi, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả.

Em còn có anh!”
Thu Thủy vẫn khóc nức, sau một hồi giãy dụa đã nằm yên trong lòng Bình An.

“Anh phải bắt hắn trả giá , anh phải trừng phạt hắn!”
“Được rồi, được rồi, anh sẽ giải quyết tất cả”.

Bình An dịu giọng vỗ vỗ vào tấm lưng Thu Thủy.
Đúng như Ngân Hà đã nghĩ, quãng đường xa xôi đến thế anh ấy sẽ không thể trở về sớm được, kể cả có lập tức trở về cũng phải mất cả ngày hôm sau.

Cô vẫn đi làm bình thường, vẫn ăn cơm nói chuyện với mọi người như không có việc gì xảy ra.

Linh Đan còn hồ hởi đòi cô kể chuyện công trường, kể về chuyến công tác ba hôm đó.

Ngân Hà cũng chỉ ậm ừ, chỉ dám kể cho cô ấy về các kỹ sư thiếu bóng phụ nữ, xa gia đình để tận tâm cho công việc.

Cô ấy cứ há miệng suýt xoa, cứ như cô ấy đang cần gặp gỡ để tìm người yêu lắm.

Ngân Hà ngoài miệng cười nói nhưng trong lòng chồng chất suy tư.

Nếu là trước đây khi mới bắt đầu mối quan hệ với Bình An mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, nhưng giờ đây hình như cô đã lún sâu vào mối quan hệ với anh ấy quá rồi, cô đã lệ thuộc vào anh ấy quá rồi.

Cô đôi lúc còn nghĩ có thể sẽ chấp nhận làm người thứ ba cả đời đi bên lề cuộc đời anh ấy, thật là mất giá, thật là vô liêm sỉ! Nhưng đâu đó tận sâu trong tâm cô vẫn mong những lời Anh Tuân nói là sự thật, cô vẫn mong lời anh nói anh yêu cô đêm đó trên bãi biển không phải là những lời bột phát trong không khí tức cảnh sinh tình.

Buổi chiều trước khi tan làm thì nhận được điện thoại của Hoàng Bách.

“Chị Ngân Hà, có nhớ em không?”.

“Sao lại không nhớ, chị vẫn chưa già đến độ mắc bệnh đãng trí đâu”.

“Không, em không hỏi theo nghĩa đó, nếu là Tiếng Anh từ nhớ sẽ là miss chứ không phải remember”.

“Cậu sắp đi du học có khác, nói chuyện vòng vo quá chị già rồi không thích ứng kịp!”.

Cả hai đều cười qua điện thoại.

“Chị Ngân Hà, tuần sau em bay rồi, tối có thể gặp em một chút không?”.


Tiếng Hoàng Bách ngập ngừng.

“Được thôi, có lẽ chị cũng nên có món quà gì đó tiễn cậu đi chứ!”.

“Ồ, không cần mua quà gì đâu, đồ đạc của em sẽ là tối giản, chỉ cần gặp chị đã là món quà lớn nhất với em rồi!”.

Cậu nhỏ này đúng là rất biết ăn nói lươn lẹo, cách nhau có vài tuổi mà Ngân Hà thấy như thể họ đã là hai thế hệ.

“Được rồi, vậy tối nay gặp”
Buổi tối Hoàng Bách đi xe buýt đến chung cư, chờ cô ở dưới sảnh.

Hoàng Bách đúng là cũng đẹp trai lắm, đẹp theo kiểu trẻ trung tươi sáng.

Cậu ấy diện chiếc quần jeans rách, chiếc áo sơ mi kẻ khỏe khoắn và bụi bặm, mái đầu xoăn nhẹ và cặp kính cận trí thức.

Nhìn cậu ấy bây giờ không thể nghĩ được đây là phiên bản hiện tại của cậu bé béo trục tròn nhút nhát tự ti của mười năm trước.

Hai người lại lên xe buýt bắt đầu cuộc đi chơi.

Đã rất lâu Ngân Hà chưa trải nghiệm cảm giác trẻ trung ngồi trên xe buýt đông người đi đến một nơi nào đó với một chàng trai trẻ.

Từ bao lâu nay muốn đi đâu đều là có người đưa đón.

Nói đúng hơn là, những người chơi với cô hay theo đuổi cô đều ở tuổi đã có một thứ gì đó, đã là một thứ gì đó trong xã hội.

Hai người đi xem phim, một bộ phim tình yêu nổi tiếng của Hollywood vừa mới ra rạp, xong rồi đi ăn đêm, rồi đi uống cà phê, đi dạo phố, khi cuộc hẹn kết thúc cũng đã mười rưỡi đêm, Hoàng Bách đi bộ tiễn Ngân Hà về chung cư.

Ngân Hà hối thúc cậu ấy đi về mấy lần vì sợ hết xe buýt nhưng cậu ấy không nghe, cứ nhất định tiễn chị.
“Chị, chị chờ em được không?”.

Khi chào nhau dưới gốc cây dưới cổng thì Hoàng Bách đột ngột hỏi Ngân Hà khiến cô rất bất ngờ, lại suýt bật cười.

Nhưng ánh mắt thâm tình của chàng trai vừa mới trưởng thành đang nhìn cô khiến cô phải nghiêm túc.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Em yêu chị, từ khi còn là một đứa trẻ béo ị ngốc nghếch em đã yêu chị rồi! Khi chị chuyển đi em đã buồn lắm, cứ nghĩ chẳng bao giờ có thể gặp lại.

Nhưng không ngờ ông trời lại cho em được gặp lại chị, đúng là định mệnh!”
“Thôi nào, đừng đùa nữa!”.

Trong lòng Ngân Hà hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cho rằng cậu bé này chỉ đang nói đùa, hay là đang ngộ nhận.
“Em không đùa, em đủ trưởng thành rồi.

Chỉ tiếc em lại sắp phải đi xa.

Em không muốn bỏ lỡ chị hay bốn năm sau quay về chị đã lập gia đình”.

Hoàng Bách bất chợt nắm lấy tay Ngân Hà khiến cô giật mình, vội vàng rút tay ra nhưng cậu ấy giữ rất chặt khiến cô bất lực.
“Thôi nào, cậu đừng làm chị bối rối.

Cậu biết thừa chuyện này là không thể, cậu kém chị nhiều tuổi, hơn nữa lại sắp phải đi xa để lo cho sự nghiệp.

Chúng ta chỉ nên giữ tình chị em thông thường như xưa thôi!”
“Em biết mọi việc có hơi đột ngột.

Những ngày qua thật sự em đã suy nghĩ rất nhiều.

Em biết chị chưa từng để ý đến em và xung quanh chắc chắn có rất nhiều người thích chị.


Em sắp tới lại không còn ở Việt Nam, đây là một điều thật bất lợi với em.

Nhưng em muốn cho chị biết, em muốn chị hãy cân nhắc đến em, có thể không phải là bây giờ nhưng vào một thởi điểm nào đó trong tương lai.

Em thật sự rất sợ cảm giác phải đi rồi đi mà thậm chí còn chưa bày tỏ lòng mình với chị.

Chị, ít nhất hãy hứa với em bốn năm nữa đừng lập gia đình, để bốn năm nữa về em sẽ còn cơ hội tiếp tục theo đuổi chị”.
Những lời nói chân thành không giấu diếm của chàng trai trước mặt khiến Ngân Hà lúng túng.

Đúng là có nhiều người theo đuổi cô, kể cả đã từng yêu cô như Giang Nam, Minh Hải hay thậm chí Bình An cũng chưa từng thẳng thắn mà bày tỏ lòng mình như vậy.

Cậu bé hồn nhiên nhiệt huyết này là một chàng trai đáng trân trọng, làm sao cô có thể dùng những lời phũ phàng khiến cậu ấy từ bỏ đây?
“Ít nhất cậu hãy buông tay chị ra, ít nhất thì cậu cũng phải cho chị thời gian suy nghĩ đã chứ!”.

Ngân Hà biết không thể dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng cậu bé đang yêu điên cuồng này ngay được, liền nói lời hoãn binh.

Khi Hoàng Bách còn chưa kịp phản ứng thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ giật Ngân Hà ra khỏi bàn tay của cậu ấy khiến cả hai phút chốc loạng choạng.

Bàn tay kia đã kéo Ngân Hà về một hướng khác.
“Đề nghị cậu hãy lịch sự với bạn gái tôi!”.
Tiếng người vừa đến nghe đầy giông bão khiến Ngân Hà sợ hãi.

Bình An đã về rồi ư? Anh ấy về khi nào sao không báo cô một tiếng? Ngân Hà hoảng hồn nhìn anh, trên gương mặt đã bao nhiêu mây đen, những nét hốc hác sạm sụa không giấu nổi sự tức giận.
“Anh là?”.

Hoàng Bách bất ngờ nhìn Bình An.
“Tôi là người yêu của cô ấy.

Cậu có biết khuya muộn thế này hẹn bạn gái của người khác ra ngoài là bất lịch sự lắm không? Còn có những hành động không đúng đắn, cậu có tin rằng tôi có thể giết chết cậu tại đây không?”.

Giọng nói tức giận gầm gừ.

Ngân Hà thật sự hoảng sợ, đây là lần thứ hai cô thấy anh ấy tức giận như mất kiểm soát, lần đầu là hôm Minh Hải suýt làm nhục cô.
“Cậu ấy chỉ đến chào em để chuẩn bị đi du học, chúng em không có gì đâu”.

Ngân Hà vội vàng giải thích, cô thật sự thấy sợ thái độ của Bình An, hôm đó anh đã đánh Minh Hải thế nào cô vẫn còn nhớ.
“Anh nói không sai, tôi thích chị ấy!”.

Lời dũng cảm hay là liều lĩnh của Hoàng Bách khiến cho bao công sức của Ngân Hà bỗng đổ sông đổ bể.
“Cậu nói gì?”.

Ánh mắt Bình An đã vằn lên mấy tia lửa, vừa là do tức giận vừa là do đêm qua đã lái xe xuyên đêm.
“Chúng em thật sự không có gì đâu”.

Ngân Hà vội vã ôm chặt lấy Bình An, chỉ sợ anh tức giận lên làm những chuyện không phải.

Trước là Minh Hải làm chuyện trái pháp luật, nhưng nếu hôm nay anh ấy động thủ với Hoàng Bách thì sẽ là chuyện lớn.

“Cậu về mau đi, hôm nay chị đã nói đủ với cậu rồi”.

Ngân Hà sợ hãi hối thúc Hoàng Bách.
“Ba mươi chưa phải là tết.

Chị Ngân Hà, em sẽ chờ chị”.

Nói rồi cậu ấy rời đi, phía xa một chiếc xe buýt cuối ngày cũng sắp đến bến đỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận