Bước chân của Bình An cũng nhanh chóng theo Ngân Hà vào phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Khi cửa vừa đóng kín anh cũng nhanh chóng giật tay cô, kéo cô rất mạnh khiến cả cơ thể cô đổ vào người anh. Hai cánh tay anh dang rộng đỡ lấy cô, ôm lấy cô vào lòng. Ngân Hà ngoài mặt làm vẻ giận dỗi nhưng thực lòng không muốn bỏ phí một giây phút nào bên người yêu, cô cứ để bản thân mình nằm yên trong vòng tay của anh, chẳng phải hai người họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi ư?
“Lại định giận dỗi anh ư? Không phải giờ anh mới là người nên giận?”. Giọng nói như gió thì thầm, hai bàn tay ôm lấy vòng eo của Ngân Hà chặt chẽ.
“Tại anh cứ nói những điều thật vô lý”. Vẫn giọng nói hờn dỗi.
“Em không nhận ra thằng bé thích em ư?”
“Em cũng không rõ nữa, nhưng đúng là em chưa từng nghĩ tới”
“Sao anh khổ thế này, ở đâu cũng phải lo chiến đấu giữ người yêu”. Khuôn miệng bên trên khẽ hôn vào tóc cô, cọ đi cọ lại khiến những sợi tóc chà sát vào nhau sột soạt.
“Anh nói vậy không phải em còn khổ gấp trăm ngàn lần. Từ lúc gặp anh đã chứng kiến bao cô rồi, còn có bao cô em không biết”.
“Thật vậy à?”. Bình An tách cô ra một dạo, nâng cằm cô, hai người giờ đang nhìn thẳng vào mắt nhau. Sao anh gian xảo thế, anh lại còn đang giả vờ không biết. “Nhưng từ khi gặp em thì trái tim anh chỉ có mình em thôi!”.
Giọng nói anh đặc lại, ánh mắt như đại dương như vực thẳm nhìn cô đắm đuối. Trái tim Ngân Hà tan chảy. Đây là những lời anh chưa bao giờ nói với cô trước đây. Đây đích thị là lời anh đang nói anh yêu cô tha thiết. Bỗng chốc Ngân Hà như thấy bản thân đang chới với trong ánh mắt ấy. Vừa hồi hộp hạnh phúc, vừa say đắm ngất ngây.
“Em cũng đã nói em yêu anh rồi đúng không?”. Ngân Hà thầm thì.
“Hình như rồi phải không nhỉ? Anh không nhớ rõ, em nói lại đi”. Bình An mỉm cười tinh quái. Đúng là Bình An! Kể cả những lúc say mê thế này vẫn không quên nói những lời trêu trọc.
Ngân Hà đỏ mặt, im lặng trong vài tích tắc, rồi khẽ thầm thì. “Em yêu anh!”.
Hai cánh hoa hồng căng mọng, bỏng rẫy từ từ hạ xuống bờ môi đã hơi thô ráp vì lười chăm sóc của Ngân Hà. Sự mịn màng em dịu, vị ngọt ngọt thơm thơm mùi bạc hà, mùi kem đánh răng nhẹ nhàng miết trên môi cô. Hình như trong chốc lát bao nhiêu lớp da thô ráp trên môi cô bỗng hóa mềm mại, độ ẩm từ miệng ai đó đã bão hòa bao cực nhọc khó khăn. Bờ môi mềm ẩm và ấm nóng của ai đó dường như đang mải miết chữa lành những vết nứt, vết lằn rớm máu trên môi cô, rồi một lúc cả hai bỗng hóa thành một không thể phân biệt. Rồi một khối mềm ướt chẳng mấy chốc đã khẽ lùa vào miệng cô, bao nhiêu sự ngọt ngào cũng dường như theo đó mà tràn vào khoang miệng, tràn vào cơ thể khiến Ngân Hà ngây ngất. Đất trời bỗng chốc mênh mông. Này là gió này là mây trôi qua đây vừa vội vàng vừa khe khẽ. Tiếng lá cây cười khúc khích. Tiếng chim hót véo von.
“Ở đây có được không?”. Tiếng nói chen trong tiếng thở.
“Em cũng không biết nữa”. Ngân Hà xấu hổ lắc lắc đầu.
“Vậy ở đây nhé”.
Không chờ thêm phút nào hai bàn tay lạnh lẽo đã lần vào da thịt phía trong lớp áo khoác kiến Ngân Hà rùng mình. Hai bàn tay đó đã tìm đến mấy chiếc móc áo ngực phía sau lưng cô.
“Là cái thứ gì mà vướng mắc thế này”. Ngân Hà phì cười khi thấy anh vất vả một hồi vẫn chưa được như ý muốn.
“Hôm nào về Hà Nội anh đưa em đi đổi qua thứ khác. Mỗi lần thế này tổn thọ mất”. Bình An cũng mỉm cười khẽ nói vào tai cô. Đúng là vào giờ này, ở trong căn phòng này họ không thể nói lớn hay cười lớn. Dù gì đây là họ đang trong tập thể, có thể lắm hai phòng bên cạnh có người đang nghỉ trưa.
“Để em giúp anh”. Ngân Hà cũng khẽ khàng. Đoạn vòng hai tay ra sau lưng tháo núi chiếc áo ngực. Ở Nam Đô chỉ có những đồ này, biết là có thể kém chất lượng nhưng không còn cách nào khác là phải dùng đến nó.
Khi những chiếc móc gài nhỏ bằng kim loại vừa rời nhau cũng là lúc tay anh đã kịp thời tìm đến hai bầu ngực tròn căng mọng, xoa xuýt, vân vê.
“Lên kia nhé”.
Ngân Hà đỏ mặt, gật đầu. Bình An nhanh chóng bế cô lên chiếc gường kê góc phòng, sau lớp rèm màu xanh rêu. Chẳng thể chờ đợi anh kéo bao nhiêu lớp áo lên quá ngực cô, bàn tay còn lại bắt đầu sờ nắn, vun đắp. Hình như tay anh càng vun bao nhiêu thì nơi đó của cô càng lớn ra bấy nhiêu, khiến cô ngộp thở. Lát sau bàn tay giữ áo dường như mỏi mệt, đã thả ra, vạt chiếc áo khoác bông nhô cao che chiếc đầu với mái tóc đen hơi dài phía trước ngực khiến cô không thể nhìn thấy gương mặt anh, chỉ nhìn thấy mái tóc đó. Một luồng mềm mại, ấm nóng ẩm ướt bao lấy nơi cao nhất. Chiếc lưỡi của ai đó không ngoan liên tục quét qua nơi đó, vần vũ nơi đó, khẽ đá khẽ mút. Thình thoảng xen vào là những hơi thở vừa ẩm vừa nóng vừa gấp gáp. Ngân Hà cũng không thể giấu được cơ thể đang duỗi ra, căng thẳng tột độ. Phía bên dưới hông hình như có một luồng ẩm ướt vừa rơi xuống đệm.
Tiếng chuông điện thoại. Ngân Hà giật mình, lo lắng. Nhìn xuống phía dưới mái tóc ai đó vẫn đang mải miết dưới lớp áo, chiếc miệng và bàn tay của ai đó vẫn đang cặm cụi, chăm chỉ, không có ý định dừng lại. Tiếng chuông điện thoại thi gan một hồi thì mệt đành im lặng. Bàn tay hư hỏng vừa rời bầu ngực tròn trịa đã lại tìm xuống phía dưới, thành thục tháo chiếc móc quần âu, khẽ luồn vào bên trong chiếc quần nhỏ tìm đến nơi ẩm ướt khiến Ngân Hà không chịu được, phía dưới thân căng thẳng khẽ cong lên, hơi thở phát ra mệt nhọc. Lại tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên.
“Không ổn rồi, em phải nghe điện thoại”. Ngân Hà chật vật nắm lấy bàn tay Bình An. Những ngón tay hư hỏng đang hối hả chơi trò khám phá, thoắt thoát ra ngoài thoắt lại thụt vào trong, miệt mài xô đẩy.
“Anh mặc kệ”. Tiếng nói phía dưới ngực khản đục. Chiếc lưỡi mềm ấm hư hỏng vẫn cần mẫn làm việc của nó.
“Đừng mà”. Ngân Hà khó khăn trong tiếng thở. “Em nghĩ trường học có việc rồi”.
“Một lát thôi”. Giọng nói anh cũng rất khó khăn.
“Ngoan, tối em đền cho anh”. Ngân Hà quá biết những chuyện này với cô và anh không thể một lát. Cô cũng phải đang chật vật chiến đấu lại bản thân đây này, nhưng có thể lắm có một việc cấp bách nào đó đang gọi tên cô. Tiếng chuông điện thoại vẫn giục giã liên hồi.
Cuối cùng Bình An cũng nhượng bộ. Anh buông cô ra, chỉ có bàn tay phía dưới vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ. Ngân Hà vươn người với chiếc điện thoại đang ở chiếc bàn gỗ cách đó một đoạn. Vì Bình An vẫn đang áp sát lấy cô, bàn tay kia vẫn không ngừng khám phá nơi thầm kín của cô, chỉ là chậm hơn một chút nên cô không muốn dịch chuyển người, chiếc điện thoại vì hơi quá tầm với đã rơi xuống đất, tiếng chuông phụt tắt.
Ngân Hà lo lắng chồm người dậy, vội vã nhặt chiếc điện thoại đang ngã sõng soài trên nền nhà. Màn hình đã đen kịt. Ngân Hà vội vã bấm nút nguồn khởi động.
“Hỏng rồi sao?”. Bình An nhổm người ngồi dậy, đoạn cầm điện thoại từ tay cô. Tay anh bấm nút, rồi thêm vài thao tác nữa màn hình đã sáng.
Ngân Hà thoáng lo lắng khi thấy 2 cuộc điện thoại của hai người khác nhau, một là số của bác Tiến chủ nhà một của y tá Vân. Cô liền vội vã bấm máy gọi lại.
“Bác gọi cháu?”
“Ngân Hà à, bác muốn nhắn cháu tuần tới bác tu sửa lại nhà, thay hệ thống vệ sinh mới, làm lại đường điện và lắp đặt hệ thống thoát hiểm khi cháy nổ”
“Vậy cháu phải làm sao?”
“Không phải làm sao cả, bác chỉ thông báo vậy thôi. Đồ đạc trong nhà bác sẽ che chắn cẩn thận. Chỗ nào cần dịch chuyển để tiện công việc bác sẽ cho người dịch chuyển, xong việc rồi sẽ để lại chỗ cũ”
“Bác hộ cháu nhé, hiện tại cháu chưa thể về được”
“Bác biết rồi, bác chỉ nói qua để cháu biết vậy thôi. Cứ yên tâm công tác cho tốt”
“Y tá Vân, có chuyện gì vậy?”
“Ngân Hà, bé Hồng nhập viện rồi. Bố mẹ bé bận việc nhà chưa thể về kịp, cô có thể sang đây ngay được không?”
“Sao lại vậy, không phải con bé đã đỡ hơn nhiều rồi sao?”
“Không phải viêm họng, bé Hồng đau bụng. Bác sỹ chẩn đoán sơ bộ có thể là viêm ruột thừa, cần làm thêm vài xét nghiệm nữa”
“Vậy phải phẫu thuật ư?”
“Nếu là vậy thì chắc chắn phải phẫu thuật. Khổ nỗi ông nội bé vừa mất, viện trưởng nói hãy khoan thông báo cho bố mẹ bé, hiện có người trông bé là người nhà, nhưng nó cứ khóc đòi cô suốt”
“Tôi biết rồi, tôi sang ngay”
Vừa đặt điện thoại xuống Ngân Hà đã vội vã chỉnh trang lại quần áo. Đoạn cô nhìn Bình An. Anh nãy giờ vẫn ngồi đó nghe cô nói chuyện.
‘Em bé đó đang ốm cần em bên cạnh?”. Anh cầm bàn tay đang run rẩy lo lắng của cô.
Ngân Hà gật đầu, hai tròng mắt đang sắp rưng rưng. Quả tình cô lo lắng lắm, bé Hồng ốm yếu như thế, đang bị viêm họng lại cộng thêm viêm ruột thừa, nếu bây giờ phẫu thuật không biết cơ thể có chịu đựng nổi không. Đúng lúc này nhà bé lại đang có tang, bố mẹ không thể ở bên cạnh.
“Để anh đưa em sang viện”
“Không cần đâu, em biết anh còn nhiều việc cơ quan, anh cứ đi giải quyết công việc đi, em một mình sang đó”. Ngân Hà lắc đầu.
“Có được không?”. Ánh mắt vẫn nhìn cô lo lắng”
“Được”. Ngân Hà lại chuyển gật đầu. “Không phải bệnh viện ngay bên kia, nếu anh không yên tâm về em thì lúc rảnh có thể sang đó ”.
Bình An nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng vỗ về an ủi trước khi để cô đi. “Mọi việc sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá”
Đứng như y tá Vân đã nói, khi Ngân Hà sang đến khoa cấp cứu đã thấy bé Hồng miệng tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu. Nó không dám khóc to, nhưng những tiếng rên khe khẽ có thể thấy nó đang đau đớn lắm. Nhìn thấy Ngân Hà nó như muốn òa lên nức nở.
“Bé Hồng đau lắm đúng không? Chị Ngân Hà đến với em rồi này!”
“Sáng nay lúc chú thư ký trẻ rời đi mọi việc vẫn ổn, bé Hồng vẫn ăn được một tô cháo. Nhưng đến gần trưa thì kêu đau bụng, tôi dùng đủ mọi cách mà không chuyển biến nên đành đưa bé vào viện. Cũng may là kịp thời”. Người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhìn thấy Ngân Hà liền nói. Ngân Hà biết chị ấy chính là người mẹ bé đã nhờ trông bé.
“Cần làm xét nghiệm gì nữa không?”.
“Bác sỹ đã lấy mẫu xét nghiệm rồi, cũng đã siêu âm chụp chiếu đủ cả. Chắc sắp có kết quả ”. Người phụ nữ hai tròng mắt cũng đã đỏ hoe.
Đúng lúc đó thì bác sỹ Tân trong chiếc áo choàng trắng, mặt bịt kín đi vào.
“Là viêm ruột thừa, chị sang bên hành chính ký giấy đảm bảo cho cháu, chúng tôi sẽ tiến hành mổ cho cháu ngay”
Nghe thấy tiếng mổ bé Hồng mặt lại thêm tái mét Nó hoảng sợ nắm lấy tay Ngân Hà, miệng mấp máy.
“Bé Hồng không muốn mổ”.
Nhìn thấy con bé sợ hãi Ngân Hà một tay nắm lấy bàn tay nó, tay còn lại vuốt mái tóc mỏng tang trên vầng trán gầy gò.
“Bé Hồng ngoan, em đừng sợ. Trong bụng bé Hồng có một đoạn ruột bé xíu bị thừa, không cần dùng đến. Tại nó làm cho em đau. Nếu để lâu thêm có thể còn gây nguy hiểm hơn nữa. Thế nên để bác sỹ Tân trích một lỗ tí xíu ở đây thôi, lấy nó ra. Từ giờ về sau nó sẽ không làm em đau nữa.”
“Thật không?”. Bé Hồng đau đến lấm chấm mồ hôi trên trán, nó vẫn nhăn nhó gắng sức hỏi Ngân Hà.
“Chị nói thật, thế nên em ngoan nghe lời bác sỹ. Vào trong đó em sẽ ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy bác sỹ Tân sẽ xử lý xong cho em, em sẽ không cảm thấy đau đâu”
“Chị vào đó với bé Hồng!”. Bàn tay con bé nắm lấy bàn tay Ngân Hà khẩn khiết.
“Chị Ngân Hà không được vào, nhưng chị sẽ ngồi ngay bên ngoài chờ em ra. Ngoan, chị tin bé Hồng dũng cảm lắm!”.
Y tá Vân và y tá Mai Hương nhìn Ngân Hà gật đầu, hàm ý động viên cô hãy yên tâm, họ cũng sẽ an ủi động viên bé. Chẳng mấy bé Hồng đã được bế đặt sang chiếc cáng dài rộng, rồi được đẩy vào phòng phẫu thuật