Cầu Con

Bác sĩ nói, Hạ Vân Sơn đang hồi phục rất tốt, vết thương hiện tại cơ bản đã cầm được máu, chỉ cần thay thuốc và băng gạc đúng giờ là được. Nói xong xuôi đâu đấy, còn không quên khen ngợi năng lực tự hồi phục quá siêu phàm của alpha này.

216 luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao trước đó vì em nghe TV nói bệnh tình của tiên sinh rất nguy kịch nên mới vọt vào bệnh viện.

“Tiên sinh, lúc trước thời sự nói là vết thương của anh nặng lắm.” Em hồn nhiên dò hỏi.

Hạ Vân Sơn ngồi bên giường, vừa đóng cúc áo vừa đưa cà vạt trên tay cho 216, ra hiệu em đeo giúp mình.

“Ôi dào, tin tức truyền thông mà, kiểu gì chả làm quá lên. Có chỗ là thật có chỗ là giả, không thể tin hết được.”

216 chớp chớp mắt, Hạ Vân Sơn đứng lên, dựng thẳng cổ áo sơ mi để em thắt cà vạt cho dễ.

“Tôi mau khỏe lại, Nguyên Nguyên không vui sao?”

216 lập tức lắc đầu: “Không có! Em không có không vui!”

Hạ Vân Sơn sờ sờ mặt em: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”

Nhưng 216 lại không vui vẻ đáp ứng như hắn nghĩ, mà lại ấp úng nói: “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ em đang ở khu dân cư mới, cùng với anh trai. Em… Em…”

Hạ Vân Sơn nhíu mày.

Em ấy nói vậy là vẫn còn ý định tung tăng ở bên ngoài sao?

Thỏ con thả ra được ít ngày, bắt đầu không chịu về nhà rồi ư?

Hạ Vân Sơn thở dài trong lòng, đành phải lùi một bước để tiến hai bước: “Vậy tôi đưa em về đó. Tôi phải nhìn nơi em ở như thế nào thì mới yên tâm được.” Nhưng mà đi chưa được vài bước, hắn lại đột nhiên nghiêng đầu, nắm lấy cổ tay 216. Từ góc nhìn của 216, môi tiên sinh mím chặt vẻ rất là không vui, lông mi dài rũ xuống, mặt mày tối sầm, có vẻ đang phân phân giãy dụa đến là đáng thương.

“Chỉ là nếu muốn gặp em thì phải tốn một ít thời gian, từ nhà mới của chúng ta đến khu dân cư mới, cộng thêm thời gian tắc đường nữa phải tốn khoảng 2 giờ.”

“Nhưng mà không sao, 6 giờ tôi tan tầm, 8 giờ đến chỗ ở của em, nếu Nguyên Nguyên có thể cho tôi ăn một bữa tối thì thật tốt. Sau đó 10 giờ tôi về đến nhà. Cũng không tệ.”

216 mở to mắt, mang theo chút mong đợi mà hỏi: “Chúng ta dọn nhà ạ? Nhà mới ở đâu ạ?”

“Ớ dưới núi Thanh Lộ, so với căn nhà trước kia chúng ta ở thì bây giờ gần trung tâm thành phố hơn một chút.” Hạ Vân Sơn dụ dỗ từng chút một, “Sẽ nhìn thấy được đỉnh núi màu xanh sẫm, trong nhà có rất nhiều cửa sổ nữa, có một bể bơi hình tròn, cả một vườn hoa còn lớn hơn ngày xưa, thêm cả đài phun nước, còn có cả một tầng gác xép nho nhỏ toàn bộ làm từ cửa kính. Lúc chọn ngôi nhà này tôi đã nghĩ, chắc chắn Nguyên Nguyên sẽ rất thích lầu nhỏ này cho xem.”

216 xoắn hết cả ngón tay vào với nhau, trông có vẻ phân vân dữ dội.

“Tôi cũng đặt mua cho em một con chó con, lông màu nâu đậm, bây giờ mới bé xíu đủ cho vào cái túi mang ra ngoài được thôi, vừa thấy người là kêu, nhưng lại quấn người lắm. Nhìn rất giống con chó bông của em.”

216 ngạc nhiên: “Anh, anh còn nhớ con chó bông của em à?” Em liếm môi, hai tai ửng hồng: “Sao anh lại nhớ được nó vậy?”

“Có cái gì của Nguyên Nguyên mà tôi không nhớ chứ?”

Trong lòng 216 nghe rào rào, là tiếng sóng tình tràn ra, cuốn sạch lý trí. Em vươn tay cuốn lấy ngón út của tiên sinh, “Vậy, vậy chúng ta về nhà đi. Em muốn nhìn chó con.”

Nhưng mà vừa về đến nhà mới, còn chưa kịp đi thăm quan, miệng mới hô lên hai tiếng: “Chó con! Chó con! Chó con ơi!” đã bị Hạ Vân Sơn bế ngang lên đi vào phòng ngủ ở tầng hai.

216 có chút hoảng loạn: “Chó con đâu ạ?” Tiên sinh vùi đầu vào xương quai xanh của em. Hôm nay em mặc rất đơn giản, áo cổ tròn hơi rộng, lộ ra cần cổ trắng ngần và xương quai xanh đẹp đẽ.

Đôi môi Hạ Vân Sơn hôn dọc trên cái cổ tuyết trắng hơi rung động của em, hài lòng mà cảm nhận được người trong ngực đang run rẩy vì ngượng ngùng, cắn lên vành tai em một cái, hàm răng day day phần thịt mềm trắng nõn, mơ hồ nói: “Đang ở nhà kính trồng hoa. Quản gia đang trông nó.”

“Hiện tại đừng quan tâm đến nó, quan tâm đến tôi đây này.” Hạ Vân Sơn quả thực như là nổi cơn điên, coi 216 là món bánh ngọt đầy kem mềm mại, vừa cắn vừa mút, thở dốc một cái lại gấp gáp đặt xuống dấu hôn đỏ tươi và vết cắn.

216 vừa đau vừa tê, đành phải bủn rủn níu lấy vai tiên sinh, nhỏ giọng phả kháng: “Tiên sinh, tiên sinh. Eo của anh…”

Hạ Vân Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay nắm lấy cằm em, chóp mũi cọ cọ chóp mũi em, hô hấp nóng bỏng quyện vào nhau, chút trêu tức như ái tình ngây thơ như thở niên thiếu thế này lập tức làm 216 rung động.

Hạ Vân Sơn nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn em một cái.

Hôm nay hắn quá là mạnh bạo. Nụ hôn này không dịu dàng chút nào, vừa hung ác vừa gấp gáp, đầu lưỡi hắn bọc lấy, quấn quýt đầu lưỡi non hồng của 216, liếm láp càn quấy, thậm chí không cho 216 chút cơ hội nào để lấy hơi.

Chân em mềm nhũn, khó khăn hôn trả lại hắn, đầu lưỡi quấn quýt, tiếng nước dính nhớp liên miên, cùng với đó là sợi chỉ bạc nhuốm đầy hơi thở tình dục, theo khóe môi sưng đỏ của em tràn ra ngoài. Đầu óc em đã ngừng hoạt động rồi, chỉ biết hôn môi, chỉ biết thở dốc, tay choàng lấy cổ Hạ Vân Sơn, hoàn toàn sa vào hương vị tình yêu ác liệt mà đầy tình sắc này.

Hạ Vân Sơn hơi nheo mắt nhìn gương mặt em, thấy hàng lông mi dài mảnh của em đôi mắt long lanh đầy nước như là dòng suối mùa xuân bị kẻ nào khuấy lên một cách bạo lực.

Hạ Vân Sơn đã làm 216 rất nhiều lần. Nhưng hắn vẫn luôn rung động mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ngây thơ như nai con bị nhiễm màu tình dục của em.

Em vĩnh viễn sạch sẽ, viễn thuần khiết, vĩnh viễn là mùa xuân.

Hạ Vân Sơn hôn một cái lên khóe môi 216, giữa chặt eo em đẩy em ngã xuống giường rồi nghiêng người đè lên. 216 đỏ mặt dùng cả tay cả chân muốn thoát ra, nhưng eo vừa mới nâng lên, đã bị một bàn tay kéo lên mắt cá chân  kéo em lại gần hắn hơn, lưng em dính sát vào bờ ngực nóng bỏng của Hạ Vân Sơn.

“Tại sao lại muốn chạy? Hả?”

Trong giọng nói của hắn có một chút lạnh lùng khó cảm nhận.

Hắn chặn lại đầu gối em, lấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một bộ còng tay. Bộ còng tay màu bạc sáng loáng, được thiết kế cực kì tinh xảo, dưới ánh sáng trông như băng tuyết. Sáng đến nỗi 216 run sợ.

“Tiên sinh…” 216 mờ mịt nhìn hắn. Hạ Vân Sơn yêu muốn chết cái dáng vẻ này của em, trước khi rơi vào tình dục phóng đãng, thỏ con hay nai con cũng đều giống nhau, ngây thơ đến đáng thương, hắn muốn phá hủy, nhưng không nỡ lòng nào phá hủy, chỉ có thể dùng thủ đoạn khác để chiếm lấy em.

Lạch cạch.

Một chiếc còng tay móc vào tay 216, chiếc còn lại móc vào cây cột nhỏ trên đầu giường.

Hạ Vân Sơn luồn tay vào áo ngắn tay của em, hưởng thụ nhìn gương mặt sợ hãi kinh hoảng của 216.

“Tiên sinh! Đừng mà….”

Hạ Vân Sơn nằm sấp trên người em, vừa liếm cổ em, vừa nhéo đầu v* non mềm xinh xắn. Em ngoan như vậy, đến cả núm vú cũng ngoan, lập tức yếu ớt dựng thẳng lên trong tay hắn như một thói quen, núm vú xinh xắn đỏ tươi bị hắn hành hàng đến mức sưng lên, như là trái cây chưa kịp chín tới mà đã bị hái xuống rồi.

“A…A chờ chút… Đau quá…”

Hạ Vân Sơn cười một tiếng, ánh mắt như là tuyết tan, dịu dàng bao bọc lấy em, hắn nói giọng hài hước: “Nói dối. Nhóc con lừa đảo này, không đao có đúng không?”

Chân 216 căng ra, luống cuống mà cọ xát trên giường. Rõ ràng là còn chưa bắt đầu mà em cứ đã bị làm đến không chịu nổi.

Tất trắng trên chân bị cởi ra, ném trên thảm trải sàn. Một đôi chân mới trắng trẻo xinh đẹp làm sao, trơn bóng tinh tế, xương cốt cân xứng. Quá thích hợp để nắm trong tay thưởng thức.

Nhưng làm thế thì hơi bị đơn điệu rồi.

Hạ Vân Sơn đứng dậy, lại lấy ra một món đồ trong ngăn kéo. 216 không nhìn rõ, em thừa lúc thở dốc mà theo bản năng khép chân lại. Sao tiên sinh lại có nhiều món đồ chơi nhỏ vậy chứ?

Một viên gì đó nho nhỏ hình tròn cách lớp trang phục chỉnh tề của 216, đặt ngay trước miệng huyệt của em.

Là love egg.

“Em không muốn…” Mặt 216 đỏ như máu, đuôi mắt ửng hồng, “Đừng chơi như vậy mà…”

Viên trứng hồng nhạt rung lên ong ong, cách hai lớp vải mỏng manh, dao động ngay trước miệng huyệt.

Hạ Vân Sơn lột quần em xuống, chỉ để lại một chiếc quần lót tam giác màu xám nhạt, cặp đùi tuyết trắng xấu hổ mà khép lại, như là đóa hoa trắng tinh ngượng ngùng không dám nở.

“Không ngoan rồi.” Hạ Vân Sơn nắm lấy một chân em gác lên vai mình, chen vào giữa cặp đùi bị ép tách ra của em. Trứng rung rất dễ dàng chui vào miệng huyệt đã hơi ẩm ướt. Tạo thành một độ cung nho nhỏ mờ ám ướt đẫm thứ nước ngọt ngào.

216 nức nở. Hạ Vân Sơn không lột hẳn quần lót của em ra, mà kéo hết chỗ vải bọc lấy bờ mông và miệng huyệt của em lên. Da thịt mềm mại hồng phấn run lên, lỗ nhỏ ướt át đỏ au cũng đang run rẩy.

216 đã bị Hạ Vân Sơn khai phá từ lâu. Mỗi một tấc trên cơ thể em đều đã được mở ra, tiến vào. Ký ức của thân thể vốn cực kỳ mạnh mẽ, huống chi là ký ức về cảm giác mê đắm khi cao trào giữa ái tình.

Lỗ nhỏ ẩm ướt kia hiện ra trước mắt tiên sinh, chảy nước dầm dề. Hạ Vân Sơn xấu xa mà ấn trứng rung vào, đảo khắp xung quanh đầy kĩ xảo. Vốn trong huyệt đã quen được đút no bởi dương v*t to lớn, nay đang mấp máy điên cuồng, ngứa đến nỗi 216 thấp giọng khóc lên.

Phụt một tiếng, trứng rung bị đẩy vào, nhưng em chưa kịp cảm thấy sảng khoái thì nó đã bị kéo ra.

Thịt mềm quấn lấy viên trứng rung không chịu nhả ra, nhưng lại bị bạo lực mà lôi ra ngoài. Miệng huyệt đỏ tươi chẳng khác nào một đóa hoa nhiều cánh, nó đang có thổi qua, đang được nước tưới vào, run rẩy, khóc ngâm.

“Sao Nguyên Nguyên lại ướt vậy rồi? Tôi còn chưa bắt đầu.” Hạ Vân Sơn vừa nắn bóp bàn chân như tuyết như ngọc, vừa dùng trứng rung tiếp tục dằn vặt em, “Nguyên Nguyên thật sự là bé dâm đãng sao?”

“Không… Không phải! Hức hức hức… tiên sinh… Tiên sinh lấy ra….”

Hạ Vân Sơn nở nụ cười, dùng ngón tay đẩy trứng rung vào, vùi nó sâu trong lỗ nhỏ non mềm dính người.

216 ngượng muốn chết, một chân bị kéo ra dâm mỹ mà đùa bỡn, từ ngón chân, lòng bàn chân, mu bàn chân mềm mại, đến mắt cá chân nhỏ gầy, từng chút từng chút một đều được âu yếm vuốt ve. Mà viên trứng rung kia đã bị bật đến nấc tối đa, bắt đầu ngọ nguậy lung tung trong lỗ nhỏ ẩm mềm, ép mỗi tấc thịt huyệt mở ra.

Thật xấu hổ, nhưng cũng thoải mái quá.

Đôi mắt 216 ướt đẫm, như là mưa rơi trên hồ nước, đồng tử màu trà rung động, giống hệt ánh nắng xuyên qua màn mưa hỗn loạn.

Hạ Vân Sơn nhìn vào mắt em, cho dù có lạnh nhạt đến đâu, có cố kìm nén, cố tỏ ra vô tâm đến thế nào, cũng sẽ bị dung động trước dục vọng thuần khiết đến mỹ lệ của em.

Hắn cởi thắt lưng, kéo khóa quần xuống, lôi ra dương v*t đã cương cứng từ lâu. Đó là thứ đồ hư hỏng mà 216 không thể quen thuộc hơn được nữa, vừa nóng, vừa thô, sẽ đút em nó đến mức căng tràn, khóc lóc không nên lời.

“Tiên sinh… Tiên sinh có thể… nhét thứ này vào không?” 216 cảm thấy chính mình sắp điên rồi, bị lỗ nhỏ đang tuôn trào thứ nước như dòng suối vô tận kia làm cho phát điên.

“Không được.” Hạ Vân Sơn cười, rất tự nhiên mà đem dương v*t khổng lồ của mình cọ qua cọ lại vào mu bàn chân mềm mại của em, tập trung mà hưởng thụ màn chân giao này, “Em nói là eo tiên sinh đang không tốt mà? Vậy Nguyên Nguyên dùng trứng rung là được rồi. Sau đó phải cao trào thật sảng khoái mới được. Không cao trào được em đừng mơ được ăn thứ khác.”

Cuối cùng 216 vẫn ngoan ngoãn mà cao trào.

Lồng ngực em kịch liệt phập phồng, núm vú đỏ tương nhếch lên, bụng dưới hóp vào một cái, bắp đùi trắng mịn cũng đang co giật.

Trứng rung bị rút ra, mang theo một lượng lớn d*m thủy tanh ngọt.

Ga trải giường ướt đẫm.

Hạ Vân Sơn nhìn đến đỏ mắt, động tác trong tay càng nhanh hơn. dương v*t hắn giật giật, huyết quản sục sôi, nhìn cực kì đáng sợ.

216 đang chìm trong khoái cảm cao trào, một vệt sáng xuyên qua tấm rèm bị đóng chặt len vào trong phòng, vệt sáng kia lung lay, tạo thành đường một chân trời méo mó.

Dưới ánh sáng trắng mơ hồ, em cảm nhận được một chân lỏng dính nhớp nóng bỏng chảy ra trên mu bàn chân.

Tiên sinh vừa bắn trên chân em.

216 không biết làm sao, cảm thấy thật tủi thân, hoặc là một cảm xúc nào đó phức tạp hơn thế. Em muốn khóc, muốn ôm, muốn làm nũng.

Chứ không phải bị còng ở đây.

“Tiên sinh, anh ôm em một cái.” 216 năn nỉ.

Hạ Vân Sơn không mở còng tay ra, nhưng hắn nguyện ý thỏa mãn mong muốn này của Nguyên Nguyên. Hắn đứng dậy, từ bên cạnh ôm lấy em, nhưng cái hôn vụn vặt rơi lên mặt em.

Hệt như những giấc mộng hoang đường mà ngọt ngào hắn mơ thấy hồi còn ở chiến địa.

Bên ngoài pháo đạn nổ vang, thế giới sụp đổ, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

“Nguyên Nguyên, bảo bối.”

Hạ Vân Sơn nỉ non.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui