Điện thoại được kết nối, hiển nhiên là người kia khá ngỡ ngàng khi thấy Hướng Ca gọi điện thoại cho mình, sau khi nghe cô hỏi thì mới ngạc nhiên: "Hạ Phàm không đi cùng cô sao? Không phải chiều nay cậu ta! "Anh ta đang nói thì bỗng nhiên im bặt.
Sau đó thay đổi giọng điệu của mình: "À đúng rồi, chiều nay cậu ta phải đi gặp một vị khách rất quan trọng nên chắc bây giờ vẫn đang bận.
Cô tìm cậu ta có việc gấp à? Hay tôi đến công ty tìm cậu ta nhé??"Hướng Ca trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Không cần đâu, Hạ Phàm bận thì tôi không quấy rầy anh ấy nữa.
"Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nhận lấy kết quả này rồi, tuy trong lòng có hơi buồn, nhưng cũng không thể hiện ra trước mặt người khác.
"Được được được!" Dường như người kia còn thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô nói như vậy: "Khi nào cậu ta xong việc, tôi sẽ bảo cậu ta gọi lại cho cô.
""Ừ, cảm ơn anh.
" Hướng Ca rất bình tĩnh cúp điện thoại.
Cô nhìn khung cảnh bên đường một lúc lâu, sau đó nhắn tin cho Sở Hạ Phàm: "Em gửi báo cáo kế hoạch vào mail của anh rồi, khi nào rảnh nhớ mở ra xem.
Em về ký túc xá trước đây, khi nào anh hết bận rồi chúng mình gặp nhau sau.
"Không thấy Sở Hạ Phàm trả lời tin nhắn, Hướng Ca day day thái dương rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Tiểu Thu nhắn tin hỏi cô đã về chưa, Hướng Ca trả lời: "Mình đang chuẩn bị gọi xe.
""Được rồi, khi nào sắp về đến nơi thì nói với mình, mình xuống lầu đón cậu.
" Tiểu Thu không hỏi vì sao Sở Hạ Phàm không đến.
Hướng Ca cũng không giải thích, ai hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu.
Trời vẫn đang mưa nên hơi khó gọi xe, Hướng Ca chờ hơn hai mươi phút cũng không bắt được chiếc nào.
Nếu cứ tiếp tục đứng đây chờ thì sợ là sẽ không về trường được nữa.
Cô không do dự nữa, quyết định đi đến trạm xe buýt.
Mưa đã ngớt, nhưng trên đường có nhiều vũng nước đọng lại nên rất nhanh giày của Hướng Ca đã bị ướt.
Giơ túi xách lên che đầu cũng không che chắn được bao nhiêu, còn chưa đến trạm xe buýt mà trông cô đã vô cùng nhếch nhác.
Một chiếc Maybach từ phía sau đi tới, Hướng Ca né người sang một bên theo bản năng.
Nhưng chiếc xe đó lại đỗ ngay bên cạnh cô.
Thân xe màu đen phủ đầy nước, phản chiếu ánh đèn đường xung quanh, nhìn trông rất ngang tàng và bá đạo.
Dù Hướng Ca không nghiên cứu về xe thì lúc này cũng cảm thấy chấn động.
Ngay khi cô còn đang sững người thì cửa sổ màu đen chậm rãi hạ xuống.
Hướng Ca nhìn thấy một đôi mắt trong vắt, lạnh lùng và vô cùng thâm thúy, người kia cũng đang nhìn về phía cô, đôi mắt ấy như ẩn chứa ma lực dẫn dắt tâm trí người nhìn đi đến vực sâu, suýt nữa Hướng Ca đã bị kéo vào.
Cô vội vàng di chuyển tầm mắt, nhìn sống mũi cao thẳng cùng với cặp kính vàng kim, tất cả đều toát lên hơi thở lạnh lùng kiêu ngạo.
Đôi môi mỏng mím thành đường thẳng càng khiến người ta cảm thấy xa cách, không dám lại gần.
Khí chất cao quý của người đàn ông đó làm cho hô hấp của Hướng Ca như bị đình trệ, không dám nhúc nhích.
Cô nhận ra người này, anh là chú út của Sở Hạ Phàm, tên Sở Vân Kiêu.
Theo những gì Sở Hạ Phàm nói, người chú út này của anh ta sát phạt quyết đoán, người trong giới kinh doanh chỉ cần nghe thấy ba chữ Sở Vân Kiêu là đã sợ mất mật, ngay cả người nhà cũng phải nể sợ anh ba phần.
Cho nên từ trước đến nay Sở Hạ Phàm vẫn luôn trốn tránh người này, rất ít khi lui tới.
Ba năm trước, Sở Vân Kiêu xuất ngoại tĩnh dưỡng thân thể nên Sở Hạ Phàm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sở Vân Kiêu vừa về nước tháng trước, Hướng Ca đến công ty của Sở Hạ Phàm đưa báo cáo kế hoạch nên đã gặp anh một lần, ngoài lần đó ra thì hai người không có bất kỳ giao tiếp nào nữa.
Chắc anh sẽ không nhớ cô đâu nhỉ?Hướng Ca băn khoăn không biết có nên chào hỏi hay không.
.