Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai


Dứt lời, trong mắt Sở Vân Kiêu hiện lên ý cười, nhưng sắc mặt vẫn cứng đơ bất động.

Anh cho Giang Khâm một cái nhìn tán thưởng, Giang Khâm kiêu ngạo ưỡn ngực lên.

Làm được việc tốt, khăn quàng đỏ trước ngực lại càng tỏa sáng hơn.

"Vậy nhờ cô nhé!" Giang Khâm đưa quyển sổ trên tay cho Hướng Ca: "Phía trên là những thứ Sở tổng không được ăn, tránh nó ra là được.

"Tiếp đó lại nói với Sở Vân Kiêu bằng giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Sở tổng, anh phải ăn cơm đầy đủ đó!"Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu: "Ừ.

"Ý dưới mặt chữ là: Ừ, lát về tăng lương cho cậu!Giang Khâm dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Bỗng nhiên chỉ có hai người ở riêng với nhau, Hướng Ca cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nhưng Sở Vân Kiêu lại tỏ ra rất tự nhiên, rảo bước đi về phía thang máy.

"Muốn ăn gì?" Anh hỏi.


"Anh thì sao?" Hướng Ca hỏi ngược lại.

Hướng Ca nói tiếp: "Anh chọn đi, tôi mời anh.

"Sở Vân Kiêu đi vào thang máy, đứng ở phía trong cùng: "Nếu là cô mời thì cô làm chủ đi.

"Hướng Ca đi theo sau Sở Vân Kiêu vào thang máy, hai người đứng một trước một sau.

Hướng Ca nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình phản chiếu trong gương trên tường thang máy, suýt nữa giật nảy mình.

Vì cô vừa khóc nên chóp mũi đỏ như một chú hề.

Nghĩ đến vừa rồi mình xuất hiện trước mặt Sở Vân Kiêu với hình ảnh này! Hướng Ca xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một hố để chui xuống.

Cô vội vàng lấy khẩu trang trong túi ra.

"Sao lại đeo khẩu trang?" Sở Vân Kiêu vẫn luôn để ý đến động tác của Hướng Ca.

"Xấu quá đi mất!" Hướng Ca mím môi.


Cô nghe thấy người đàn ông phía sau bật cười, tiếng cười rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.

Sau đó, anh lại nói: "Cũng đáng yêu mà.

"Bàn tay đang đeo khẩu trang của Hướng Ca lập tức khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tháo khẩu trang ra.

"Cảm giác! hơi ngột ngạt.

" Cô tự nói một mình rồi bỏ khẩu trang vào trong túi.

Nói xong, cô liếʍ môi dưới, chột dạ liếc nhìn Sở Vân Kiêu trong gương.

Không biết liệu anh có nghĩ cô đang cố tình giải thích không nhỉ?Cũng may đối phương vẫn luôn nhìn về phía bảng điện tử trong thang máy, không để ý tới cô.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt xuống.

Gần như ngay lúc cô thở phào, Sở Vân Kiêu cũng rũ mắt xuống.

Anh vẫn luôn chú ý đến cô nên vừa rồi cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Hướng Ca khi cô chột dạ, chỉ là khi cô liếc mắt nhìn qua thì anh đã kịp nhìn sang chỗ khác.

Lại nhìn chóp mũi phiếm hồng của cô, Sở Vân Kiêu nhếch môi cười mỉm.

Đúng là rất đáng yêu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận