Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên


Điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên, Hứa Dao lập tức lấy lại tinh thần.
Cho dù cô không nhìn thì cũng có thể đoán được người gọi tới là bạn cùng phòng mới đang đứng ngoài cửa.

Người này gõ cửa mãi mà không có ai ra mở cửa, không có cách nào khác, đành phải gọi điện thoại.
Hứa Dao vô cùng xấu hổ, cô vậy mà lại có thể chìm đắm với bạn giường, quên mất người bạn cùng phòng này!
Hơn nữa, rõ ràng hắn nói chỉ đâm thêm vài lần nữa thôi, thế mà bây giờ nhìn cứ như là hắn muốn chôn chặt dương vật của mình trong người cô, sau đó lại kết nối Wifi, để động tác đóng cọc lặp đi lặp lại vô số lần.
Đúng là người xưa nói chỉ có chuẩn, tin ma quỷ cũng đừng nên tin miệng lưỡi đám đàn ông.
Huống hồ lại còn là một tên bạn giường tinh trùng lên não!

Hứa Dao biết rõ không thể tiếp tục nữa, nếu không thì cô thực sự sẽ bị tên bạn giường này làm cho chết mất.
Thế là, khi Khương Phạn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, định cạy mở hàm răng cô ra để tiến vào bên trong, ý đồ thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt thì Hứa Dao đã không chút do dự mà cắn vào đầu lưỡi của hắn một cái.
“A...” Khương Phạn nhíu mày, phản xạ có điều kiện thu hồi đầu lưỡi, đầu lưỡi đau đớn và khoang miệng đầy mùi máu đã giúp hắn phản ứng lại kịp, hình như bản thân mình bắt đầu mất kiểm soát rồi.
Nghe được tiếng chuông điện thoại của Hứa Dao, rồi lại nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Khương Phạn khẽ nhếch môi lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Hắn dần dần đè nén dục vọng của bản thân, giả vờ ấm ức mà nói: “Em cắn tôi bị thương rồi.”
Hứa Dao: "...!!"
Fuck!
Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức giống như trẻ con của Khương Phạn, Hứa Dao ngạc nhiên chớp mắt, suýt chút nữa đã trỗi dậy tình thương của người mẹ mà kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn mà nói: “Bé ngoan đừng khóc, dì cho con uống sữa.” Đờ mờ, người bạn giường này của cô có phải là có độc không?
Khương Phạn vốn muốn trêu chọc cô một chút, nhưng mà thấy cô tự nhiên không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ điều gì thì lại sợ cô nổi giận.

Hắn đột nhiên vươn tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu của mình còn đang dính trên khóe miệng cô, cười nói: “Ngoan, đừng tức giận, tôi lập tức trốn đi.”
Nói xong, hắn tự giác rút dương vật của mình ra khỏi tiểu huyệt của Hứa Dao, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Nhìn theo bóng lưng của Khương Phạn, cảm nhận độ ấm vẫn còn vương vấn bên khóe miệng, bên tai như vang vọng âm thanh của hắn, Hứa Dao sửng sốt một chút, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ:

Bạn giường khắp thế giới đều là như thế này à?
Nếu như có được bạn giường thần tiên thế này thì còn cần gì phải tìm bạn trai nữa?
Hứa Dao tranh thủ thời gian nhặt chiếc khăn tắm rơi dưới đất lên, vừa quấn quanh người vừa chạy đi nghe điện thoại.
Điện thoại đúng là do bạn cùng phòng mới gọi tới, bảo là bản thân đang đứng ở ngoài, gõ cửa mãi mà không có ai ra mở cửa cả.
Hứa Dao lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, vừa rồi tớ tắm nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, xin lỗi vì đã để cậu phải chờ lâu.”
Nói xong, cô nhanh chóng ra mở cửa, còn nhiệt tình xách hành lý cho bạn cùng phòng, hai người tự giới thiệu lẫn nhau.
Bạn cùng phòng mới tên là Chu Thiến.
Hứa Dao giới thiệu ngắn gọn với Chu Thiến về căn nhà này, có hai phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm.

Sau đó, cô chỉ về phía căn phòng lúc trước Quách Tử Kỳ ở: “Căn phòng kia là của cậu.”

Nói xong, Hứa Dao xách hành lý của Chu Thiến, đi về phía căn phòng đó.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là nhanh chóng đưa Chu Thiến đến phòng của cô ấy, sau đó nhân lúc Chu Thiến sắp xếp đồ đạc thì nhanh chóng đưa Khương Phạn ra khỏi nhà.
Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết là cô đã nhìn thấy cái gì khi vào phòng không?!
Hứa Dao vừa đẩy cửa ra thì lập tức chạm mặt với đôi mắt đào hoa vô tội của Khương Phạn.

Cô lập tức giống như gặp quỷ, tim suýt chút nữa ngừng đập, không tự chủ được mà hét lên một tiếng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận