Bố mẹ Hàn Chiêu Chiêu mới thành lập công ty, luôn bận kinh doanh, ngày nào cũng đi sớm về muộn.
Sau này cảm thấy chạy đi chạy về cũng không phải là chuyện nên mua một căn nhà ở gần công ty, bình thường không có chuyện gì đều ở bên kia.
Hàn Chiêu biểu hiện rất thông cảm, dù sao cô cũng ở lại trường chỉ cuối tuần mới về nhà, một người ở cũng không sao còn tiện ôn bài hơn.
Quan hệ hai nhà Hàn Triệu rất tốt, chú dì nhà họ Triệu rất quan tâm Hàn Chiêu Chiêu, chỉ còn thiếu việc nhận cô là con gái ruột mang về nuôi thôi.
Hôm nay hai người Triệu Vân Khải và Hàn Chiêu Chiêu tới siêu thị.
"Chân của cậu sao rồi?" Triệu Vân Khải cau mày: "Vốn dĩ cậu không cần đi đâu cứ để mình đi thôi là được rồi."
Hàn Chiêu Chiêu cười: "Gần khỏi rồi mà, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, nhờ có thuốc của cậu mà bây giờ cũng không đau mấy nữa rồi."
Triệu Vân Khải vẫn lo lắng.
"Ôi trời, mình đã nói không có vấn đề rồi mà sao cậu vẫn còn biểu tình này chứ.
Không đúng, mình nói này từ lúc nào cậu lại nhăn nhó không thoải mái như này thế hả đại học bá của tôi ơi?"
Hàn Chiêu Chiêu chớp mắt nói với cậu, giọng nói có chút dí dỏm, nhất là câu cuối cùng âm điệu cực kỳ đẹp, vành tai của Triệu Vân Khải đỏ lên.
Một người khác cũng ngây ngẩn cả tinh thần mà dừng chân lại.
Tâm trạng Giang Phỉ không thoải mái, lúc bạn thân gọi anh thì anh tiện ra ngoài thôi, một mình rầu rĩ đi phía sau bọn họ.
Mấy người đó cũng sợ anh, nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng đều biết là tâm trạng của anh không tốt, cũng không dám đến gần.
Anh cũng không biết nguyên nhân, chỉ là không thoải mái, đầu óc hỗn loạn, vậy mà hình ảnh cứ xoay qua xoay lại hiện ra gương mặt của Hàn Chiêu Chiêu.
Còn có dáng vẻ cô cười vui vẻ đi cùng với tên tiểu bạch kiểm kia nữa.
Mẹ nó.
Anh đạp chân vào vách tường bên cạnh, bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên không xa.
Anh theo bản năng nhìn theo âm thanh kia, đúng là cô gái nhỏ của anh.
Nhưng mà cô nói cái gì cơ?!
"Đại học bá của tôi ơi."
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, mặt mày ngẩng lên nhìn thiếu niên khác, dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát.
Đại học bá của tôi?!
Giang Phỉ dừng lại bất động, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, sự không thoải mái trong lồng ngực tích tụ lên men trở thành sự tức giận.
Bọn họ cách nhau một con đường nhỏ, anh bước tới đó cũng chỉ cần vài bước mà thôi.
Anh muốn xé xác cô ra.
"Anh Phỉ, anh Phỉ?" Người bạn thấy anh dừng lại lên tiếng nhắc nhở.
Anh đáp lại qua loa, lúc quay đầu nhìn hai người kia đã qua đường rồi.
Được lắm.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới lưu tối hôm qua gọi đi.
Điện thoại Hàn Chiêu Chiêu vang lên, Triệu Vân Khải quan tâm nhận lấy đồ trong tay của cô.
Cô nở nụ cười với cậu lấy điện thoại ra.
Mặt Triệu Vân Khải đỏ lên, vội vàng chuyển tầm mặt.
Nhìn thấy dãy số xa lạ, Hàn Chiêu Chiêu hơi khó hiểu, cô không muốn nghe lắm nhưng mà điện thoại hiển thị là dãy số nội địa nên lưỡng lự một lúc vẫn nhận.
"Alo?"
"Em ở đâu?"
Hàn Chiêu Chiêu nghe được âm thanh của đối phương thì trong nháy mắt cơ thể cứng lại, sắc mặt tái xanh.
"Em ở đâu?" Đối phương lại hỏi một lần nữa, giọng nói rất không kiên nhẫn, có thể nghe ra được tâm trạng của chủ nhân không tốt lắm.
Hàn Chiêu Chiêu lấy lại bình tĩnh trả lời: "Ở nhà."
"Ở nhà?"