Câu Dẫn Cậu Bạn Học Sinh Chuyển Trường



Không biết có phải ảo giác hay không Hàn Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng cười nhạo trong câu hỏi lại của anh.

Cô cũng không nghĩ nhiều, khá tò mò à tại sao anh lại biết số điện thoại của cô, lúc này tại sao lại gọi điện thoại cho cô.

Trong lúc cô đang gắng sức đoán mò, trong lòng bất an thì đối phương tắt máy.

Xảy ra bất ngờ nên không hiểu được gì nhưng Hàn Chiêu Chiêu lại thở phào nhẹ nhõm.

"Cẩn thận."

Trong lúc đó đột nhiên cơ thể của Hàn Chiêu Chiêu xoay 90 độ, đối diện với Triệu Vân Khải bên cạnh, mà hai tay cậu bảo vệ cô, mắt nhìn chiếc xe máy vừa mới phóng qua.

"Sao lại phóng nhanh thế chẳng nhìn đường gì cả." Cậu đang nói xe máy kia.

Hàn Chiêu Chiêu đứng vững, thản nhiên tránh ra từ trong lòng của Triệu Vân Khải rồi nói một câu cảm ơn.

Triệu Vân Khải chậm hiểu phản ứng lại động tác vừa rồi, tim đập càng nhanh tay chân hơi mất tự nhiên.


Giang Phỉ đứng ở phía sau bọn họ thu hết tất cả vào trong mắt.

Dưới đất là chiếc điện thoại vừa bị đập vỡ.

Người bên cạnh Giang Phỉ bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, trong chốc lát mọi tiếng nói đều im lặng, ai cũng không dám đi lên trước.

Kết quả bản thân anh quay đầu lại, bước nhanh như gió, cả người đều mang hơi thở lạnh lùng, giữa lông mày tràn đầy sự tàn ác, người cách ba thước cũng có thể nắm bắt được thông tin của anh, đang gào thét: Tôi đang tức giận.

Một nhóm người nhanh chóng đuổi kịp.

Người có lá gan lớn tiến lên trước rụt rè hỏi: "Anh Phỉ, chúng ta đi đâu đây"

Giang Phỉ phi một ánh mắt như dao tới, lá gan người anh em kia run lên, thậm chí lùi lại hai bước.

"Hoàng bar."

Ngay từ đầu bọn học cũng muốn đi Hoàng bar, nghe thấy lời của anh đều thở phào.

Sau khi tới Hoàng bar, Giang Phỉ liên tiếp uống mấy loại rượu, gương mặt vẫn lộ ra vẻ âm u, muốn bao nhiêu người sợ thì có bấy nhiêu người sợ.

Mấy người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

"Không đúng, anh Phỉ làm sao thế nhỉ? Đột nhiên giống như ăn phải thuốc súng thế."

"Từ chiều hôm qua đã như thế rồi." Một người nói, "Dù sao có thể làm anh Phỉ thế này người kia đúng muốn gặp họa đấy."

"Nhưng mà ai có thể làm anh Phỉ như thế nhỉ? Người nào chê mạng lớn thế? Không đúng, anh Phỉ cũng chưa từng để ai vào trong mắt mà."

Mấy người nhún nhún vai tỏ vẻ tâm tư của đại ca khó đoán được lắm.

Quản lý gõ cửa đưa mấy nhân viên nữ tới.

Chu Liệt liếc mặt nhìn Giang Phỉ, anh Trì của anh ta luôn không thích mấy thứ này, phẩy tay: "Không cần, mau đưa đi đi."


"Đợi đã."

Chu Liệt không rõ vì sao, lo lắng có phải mình thêm dầu vào lửa ở chỗ nào hay không: "Anh Phỉ, đây..."

"Không phải các cậu thích à? Giữ lại đi."

Hả? Chu Liệt đánh giá vẻ mặt của anh, suy đoán thật giả trong lời nói của anh, giọng điệu của anh khi nói lời này không ổn, hiển nhiên là có tức giận, vậy rốt cuộc là giữ lại hay không giữ đây?

"Giữ lại." Giang Phỉ lại lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Liệt.

Trái tim nhỏ bé của người phía sau run lên.

"Giữ lại thì giữ lại, mấy người này đều giữ lại đi." Chu Liệt run rẩy nói với quản lý.

Nhân viên nữ rót rượu bồi rượu, còn giúp nhau chơi đùa, điều này đối với đại đa số người trong phòng bao đều không còn là chuyện mới mẻ nữa, thậm chí cởi quần áo chơi đùa cũng không hiếm lạ gì.

Nhưng Giang Phỉ ở đây thì vẫn là lần đầu tiên.

Mặc dù mọi người đều đang chơi đùa nhưng thực tế đều lặng lẽ tập trung vào Giang Phỉ.

Tình huống này đúng là trước nay chưa từng có.

Người phụ nữ thấy Giang Phỉ không phản đối, lá gan càng lớn hơn, rót rượu dịch tới dịch lui ngồi trên đùi của anh.


Dưới cái nhìn tỉ mỉ chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt càng mê hoặc lòng người, mặt mày được chạm khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ cao quý.

Cô ta chỉ là nhìn thôi cũng đã xuất hiện một cảm giác hưng phấn khó có thể nói bằng lời rồi.

Thấy đối phương vẫn không có ý ngăn cản, cô ta hơi đắc ý, dựa vào dáng vẻ này của cô ta có lẽ một người đàn ông cũng không thể chối từ.

Thế là cô ta chậm rãi tới gần muốn hôn vào miệng của anh.

Động tác làm được một nửa thì cằm của cô ta bị nắm chặt, cô ta giương mắt nhìn thiếu niên.

"Đẹp không?"

Bộ mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia tình cảm nào, lúc nhìn cô ta giống như nhìn một xác chết.

Giọng nói lạnh như băng.

Đáy lòng cô ta run rẩy bắt đầu trở nên sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận