"Tôi hỏi cô, có đẹp hay không?"
Thiếu niên tăng thêm cường điệu trong giọng nói, người phụ nữ chỉ cảm thấy cằm rất đau giống như sắp rụng ra.
Cô ta sợ hãi không biết phải làm sao cũng không biết trả lời thế nào.
Người bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: "Anh Phỉ không thích người khác từ chối trả lời đâu."
Người phụ nữ phản ứng lại, giọng điệu cầu xin liên tục gật đầu: "Đẹp, đẹp lắm, ngài rất đẹp."
Người bên cạnh vừa nghe được thì sửng sốt một lúc, anh Phỉ hình như không thích người ra khen "đẹp" lắm.
Thiếu niên vẫn siết chặt cằm người phụ nữ, người phụ nữ cảm thấy hoảng sợ chỉ muốn cách xa, tự giác xuống khỏi đùi của anh dịch sang một bên.
Thiếu niên đứng lên, người phụ nữ sợ đau chỉ đành đứng lên theo, lại không ngờ được lúc đó đột nhiên thiếu niên dùng sức ném cả người cô ta xuống đất.
Cô ta nằm úp xuống lại không dám làm động tác gì.
Cằm rất đau nhưng ngược lại cô ta cảm giác như vừa tai qua nạn khỏi.
Thật là đáng sợ, thiếu niên kia thật là đáng sợ.
"Đúng là dơ bẩn."
Giang Phỉ nhận lấy khăn ướt mà Chu Liệt đưa tới chậm rãi lau chùi tay của mình.
Cô ta ngửa mặt nhìn anh chỉ cảm thấy sự cao quý kín đáo không thể mạo phạm.
Khăn ướt vừa dùng tiện tay ném lên mặt người phụ nữ kia.
Giang Phỉ cũng không thèm để ý, mắt nhìn về phía trước, bước qua người phụ nữ đi ra bên ngoài.
Chu Liệt vội vàng gọi: "Anh Phỉ đi đâu đấy? Để em gọi lái xe đưa anh đi!"
Thiếu niên cũng không quay đầu lại: "Không cần, tôi gọi taxi."
Mọi người bên trong nhìn mặt nhau, hôm nay anh Phỉ đúng là rất kỳ lạ.
Người phụ nữ trên mặt đất co rút lại rõ ràng là đang khóc.
Có người khó xử nhìn Chu Liệt: "Việc này...!xử lý thế nào?"
Người phụ nữ kia rất không tệ, Chu Liệt nhìn cũng thấy mềm lòng nhưng không rõ tại sao anh Phỉ lại có thể tàn nhẫn với người đẹp như thế.
Nhưng mà nói đến cùng thì đáng thương chỉ là đáng thương thôi, thành thế này rồi thì bọn họ cũng không thể giữ cô ta lại được.
"Cho cô ta ra ngoài đợi đi." Đỡ phải nhìn thấy cô ta nhớ tới điều anh Phỉ vừa làm rồi phiền muộn tới mức trong lòng không chống đỡ nổi.
Giang Phỉ ngồi trong xe taxi không động đậy gọi một cuộc điện thoại.
Sau mười phút, đối phương gửi lại tin nhắn.
Anh mới nói điểm đến cho tài xế, chiếc xe rất nhanh cũng lái đi.
Rượu không làm người say nên lúc này Giang Phỉ rất tỉnh táo, anh thậm chí có thể cảm nhận rõ được sự hung dữ, phẫn nộ, kích động và suy nghĩ chết tiệt của mình.
Mẹ nó, lần trước không khiến cô thừa nhận chuyện kia, lần này nhất định phải để cô khóc thừa nhận thì thôi.
Trời đã khuya, anh hoàn toàn không hề suy nghĩ trong nhà Hàn Chiêu Chiêu có người hay không, vừa tới dưới tầng nhà cô đã trực tiếp xông lên tầng rồi tới ấn chuông cửa.
Anh híp mắt nhìn chằm chằm ổ khoá thầm nghĩ rằng không lâu sau anh cũng sẽ chuẩn bị một chiếc.
Hàn Chiêu Chiêu tắm rửa xong xuôi, muốn học thuộc từ đơn tiếng Anh trước khi đi ngủ, vì thế ngồi vào bàn học với mái tóc khô một nửa.
Chiếc đèn bàn nhỏ màu vàng ấm dịu chiếu tới mức cô cũng dịu dàng theo.
Thời điểm chuông cửa vang lên cô hơi bất ngờ, theo lý thuyết thì bây giờ có lẽ sẽ không có người tới, chẳng lẽ là bố mẹ quên mang theo chìa khóa rồi sao?
Nghĩ một hồi cũng chỉ có khả năng này, Hàn Chiêu Chiêu không nghi ngờ là anh nên đáp "Tới đây" rồi vừa nói vừa đi ra cửa.
"Bố mẹ quên cầm chìa khóa sao?"
Hàn Chiêu Chiêu mở cửa trong chốc lát nhìn thấy người nọ ở ngoài thì biểu cảm đông cứng, lời nói lập tức dừng lại, đôi mắt mở to.
Sau khi phản ứng thì cô gấp gáp đóng cửa lại nhưng còn chưa kịp khép vào thì đã bị đối phương giành trước một bước đẩy cửa ra.
Sức lực của cô không so được với anh nên rất nhanh cửa đã bị anh đẩy ra, một tay anh chống trên cửa, cất bước xoay người đi vào trong nhà, sau đó bỏ tay ra.
Hàn Chiêu Chiêu không kịp phản ứng theo quán tính mà nhào về phía trước, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.
Giang Phỉ nhanh tay lẹ mắt vặn khóa rồi khóa trái cửa lại.
"Đêm khuya rồi phải nhớ khóa trái cửa, đề phòng sói tới."
Hàn Chiêu Chiêu cảnh giác nhìn anh: "Anh chính là sói đấy."
Giang Phỉ khẽ cười, nụ cười không giống sự dịu dàng trước kia Hàn Chiêu Chiêu thường thấy nữa mà hiện lên tác phong không đúng đắn.
"Đúng vậy, tôi là sói đấy."