Giang Phỉ đi lên tiến gần vào cô, hai tay chống ở cửa giam cô ở bên trong.
"Tôi là sói, bây giờ sói muốn ăn thịt thỏ nhỏ."
Biểu cảm của Hàn Chiêu Chiêu thay đổi, giây tiếp theo mặt của anh đã sáp lại gần, hai môi dán vào nhau.
Lực tấn công của anh rất mãnh liệt rất nhanh chóng, Hàn Chiêu Chiêu ngay cả không gian chuẩn bị cũng hoàn toàn không có đã trực tiếp bị anh cạy mở khớp hàm.
Lại là một hồi em trốn anh đuổi giữa đầu lưỡi, trốn cũng không thể trốn được.
Lưỡi của cô đã bị đối phương giữ chặt, cả hai cùng trêu đùa.
Hàn Chiêu Chiêu có thể cảm giác được sự gấp gáp của anh, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Là bởi vì uống rượu sao?
Thiếu niên không hài lòng vì sự thất thần của cô nên trừng phạt cắn cô một cái, cô đau, cổ họng phát ra một tiếng "ưm" nhưng đều bị anh nuốt vào miệng.
Nụ hôn lần này của anh mạnh mẽ dũng mãnh hơn so với mấy lần trước, giống như hổ đói vồ mồi, nóng lòng muốn nuốt sạch cô vào bụng.
Hàn Chiêu Chiêu bắt đầu giãy giụa, thừa dịp anh thất thần mà dùng hết sức lực đẩy anh ra.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!"
Giang Phỉ lạnh nhạt nhìn cô: "Không hiểu à? Làm em đấy!"
Nói xong lại bổ nhào tới đặt cô trên ván cửa nặng nề hôn.
Lần này anh không thỏa mãn với cái hôn môi đơn thuần, tay phải kéo chân trái của cô quấn ở sườn eo của anh, anh lại dán chặt vào thiếu nữ, vị trí nửa người dưới của hai người dán vào nhau, anh không ngừng dựa sát vào cô mà điên cuồng ma sát.
Hàn Chiêu Chiêu cảm giác dưới bụng có một vật cứng nhô lên, nhiệt độ cao khiến người khác sợ sệt.
Cô đương nhiên biết đó là cái gì nhưng mà tại sao anh lại phải động dục với cô chứ?
"Em muốn làm ở đây hay là trở về phòng làm?"
Hô hấp Giang Phỉ dồn dập, hơi thở nóng hổi phả vào gáy của Hàn Chiêu Chiêu.
Khó chịu lắm rồi, cách lớp quần áo không thỏa mãn chút nào.
Anh muốn cởi hết cũng muốn cởi hết của cô sau đó giao hợp cùng cô, chiếm giữ cô hoàn toàn.
Đúng vậy, ngay cả lớp quần áo này cũng đều là dư thừa giữa bọn họ.
Nghĩ tới đây, Giang Phỉ dần dần mất kiên nhẫn gấp gáp muốn cô trần truồng bị anh đặt dưới thân.
Dương vật căng tới mức khó chịu muốn hung hăng làm cô.
"Không nói gì thì làm ở đây luôn."
Anh đè lên, tay bắt đầu cởi quần áo của cô.
"Không muốn!" Hàn Chiêu Chiêu hô lên một tiếng.
Giang Phỉ dừng lại nhìn cô: "Không muốn? Không muốn làm ở đây sao? Vậy được chúng ta làm trên giường."
"Không phải, tôi không muốn cùng anh..."
Lời còn chưa nói xong thì cả người của cô bị anh khiêng lên vai.
"Đừng cử động, giữ sức đi đợi tí nữa kêu to một chút.
Tôi thích nghe em kêu, rất lẳng lơ, nghe một lần cứng một lần sau đó lại làm rồi lại kêu lại cứng rồi lại làm.
Em nói như thế có được không?"
Hàn Chiêu Chiêu muốn nói không được.
Giang Phỉ vỗ xuống mông của Hàn Chiêu Chiêu: "Hôm nay kẻ lừa đảo không ngoan, sói xám rất tức giận."
Vậy mà anh lại còn đánh vào mông của cô?
Hàn Chiêu Chiêu ngay cả nơi giãy giụa thậm chí cũng không có, Giang Phỉ đã khiêng cô vào một phòng.
"Không phải phòng này, phòng của tôi là phòng bên trong cùng cơ." Hàn Chiêu Chiêu đơn thuần là sửa theo phản xạ thôi.
Tay của Giang Phỉ đặt trên mông của cô lần này không dùng lực vỗ nữa mà nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Cô bé lừa đảo đúng là lại nói dối, rõ ràng là vội vã như vậy."
Hả? Tôi không phải! Tôi không có.
Giang Phỉ bước nhanh vào phòng của thiếu nữ, sau khi vào cửa thì tiện tay khóa cửa lại, sau đó mấy bước lớn ném cô gái lên giường, theo sát mà đè lên.
"Thực ra tôi cũng rất thích làm trên giường, lần này thuận đường thỏa mãn em."
Thỏa mãn cái gì?
Môi Hàn Chiêu Chiêu bị lấp kín, cơ thể bị thiếu niên gắt gao áp chế.
Cô ư ư kêu la, người này đúng là không thể nói một chút lý lẽ nào mà!