*Nhiễu chỉ nhu (绕指柔 ): có nghĩa là mềm dẻo đến mức có thể quấn quanh đầu ngón tay (theo baidu)
"Đúng là yêu tinh nhỏ."
Hàn Chiêu Chiêu vô lực run rẩy, nằm sấp trên bộ ngực trơn bóng có hơi cứng rắn của anh, thở không ra hơi.
Cô muốn chống người dậy nhưng anh ôm cô quá chặt, cô vốn dĩ không có sức để vùng vẫy.
Nơi đó bị bắn vào căng đầy rất khó chịu.
"Lần sau anh không được bắn vào trong."
Hàn Chiêu Chiêu không mảy may chú ý tới sự cố trong lời nói của mình, cô chỉ không muốn anh bắn vào bên trong thôi, nhưng lời vừa nói lại lộ ra như cô ngầm đồng ý cho lần tiếp theo vậy.
Tiếng của cô yếu ớt, mềm mại, Giang Phỉ nghe thấy trong lòng vui vẻ, khóe miệng hơi cười.
Cô gái này, lần này còn chưa kết thúc mà đã nghĩ tới lần sau rồi, sao lại đói khát như thế.
"Được, nghe lời em, lần sau không bắn vào trong nữa."
Lúc này thiếu nữ vừa mệt vừa buồn ngủ, vốn dĩ không rảnh nghĩ tới cái khác, mặc cho bản thân nằm chồng lên người anh, hô hấp chậm rãi hồi phục, ánh mắt dần dần mơ màng.
Sau khi làm xong hai lần, tâm trạng Giang Phỉ rất tốt, cánh tay ôm chặt thiếu nữ, bàn tay tùy ý vuốt ve trên người cô.
Trong lòng vừa bình yên vừa thỏa mãn.
Cứ luôn như này rất tốt.
"Em nói thích anh rồi." Giang Phỉ nói.
"Ừm." Con sâu ngủ bò lên não của thiếu nữ, suy nghĩ của cô đã không rõ ràng nữa rồi.
"Vì vậy em không được rút lại lời đâu." Giang Phỉ mặc kệ cô có đang ngủ hay không, cũng mặc kệ vừa nãy anh đe dọa dụ dỗ thế nào cô mới chịu khuất phục với anh.
Anh muốn chỉ là cô, cô đã nói, vậy thì nhất định là thật.
"Vậy anh cũng cố gắng thích em một chút."
Hôm nay anh Phỉ này phát hiện ra anh có cô gái mình thích rồi.
Thích sờ soạng, thích liếm mút, thích làm cô gái.
"Nghe thấy chưa? Chỉ được phép thích anh thôi đấy."
Thiếu niên cúi đầu, ngón tay nâng cằm của cô.
Hàn Chiêu Chiêu đã nửa bước vào trong mơ rồi, mơ mơ màng màng đáp: "Ừm."
Thiếu niên như mở cờ trong bụng, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng vỗ nhẹ thiếu nữ, giống như dỗ trẻ con ngủ, dịu dàng như nước.
Lo lắng thiếu nữ bị lạnh, anh còn quan tâm kéo chăn tới đắp lên hai người, sau đó ôm cô đi vào giấc mơ đẹp.
Giang Phỉ mang theo niềm vui và thỏa mãn tràn trề, sự nhạy cảm hạ thấp, đương nhiên không còn nghi ngờ với tất cả của người bên cạnh nữa.
Sau khi anh tắt đèn nhắm mắt lại, Hàn Chiêu Chiêu mở mắt ra, cẩn thận bảo toàn hô hấp nhưng trái tim lại đập điên cuồng, trong đầu suy nghĩ về lời anh vừa nói.
Thích sao?
Cô không dám lộn xộn, lỗ tai dán vào ngực thiếu niên, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trong chốc lát có hơi ngẩn ngơ.
Thích không? Anh có thích cô không?
Cô khẽ cười một tiếng, làm sao có thể.
Đêm dài người yên lặng, hô hấp của thiếu niên đã dần đều đặn theo quy luật, trái tim đập loạn của thiếu nữ cũng đã khôi phục lại bình thường, mí mắt hạ xuống, cơn buồn ngủ đánh úp, cô cũng thuận theo chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu tỉnh lại cảm giác có hơi khó chịu, ngực khó chịu, có hơi dính nóng.
Sau khi mở mắt, ý thức tỉnh lại, trong nháy mắt ký ức tối qua ập lại, cô mới hiểu tình cảnh hiện tại là gì.
Tối qua cô nằm sấp trên người Giang Phỉ ngủ, qua một đêm thì tư thế của bọn họ có chút thay đổi, trở thành hai người mặt đối mặt, mà cả người cô bị anh ôm lấy.
Nhưng điều kỳ quái là chỗ đó vậy mà vẫn đang giao hợp!