"Đừng mà, đừng cắn nữa.
"
Thiếu niên không nghe thấy, anh không nghe, anh chỉ biết bản thân anh không muốn dừng, anh sẽ không dừng.
"Bé con lẳng lơ.
"
Anh cắn đủ rồi, chống cơ thể nhìn thiếu nữ, trong mắt đều là yêu chiều.
Đặc biệt là nhìn thấy bộ ngực trắng nõn của cô gái lúc bị anh gặm tới dâm đãng mê hoặc, có một loại vui sướng tràn đầy.
Hàn Chiêu Chiêu được giải thoát, hai cánh tay vút tới che trước ngực, đầu quay sang một bên gấp gáp thở dốc.
"Thật lẳng lơ.
" Giang Phỉ đè xuống, mỗi bên tay giữ lấy tay của cô nằm chặt kéo chúng nó đè xuống hai sườn, "Yêu chết điệu bộ lẳng lơ này của em.
"
Thiếu niên nhắm vào miệng của cô, ánh mắt mờ ám.
Miệng của cô cũng toàn là nước miếng của anh bôi trên đó.
Anh cúi đầu nhanh chóng cạy mở khớp hàm của thiếu nữ, đầu lưỡi đánh thẳng một mạch.
Hàn Chiêu Chiêu bị Giang Phỉ đè, hai tay cũng bị vây chặt, vốn dĩ không hề có không gian hoạt động và phản kháng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, kêu to.
Khí thế Giang Phỉ rào rạt, thấy cô không an phận nên trừng phạt cắn môi dưới của cô, tiếp tục mặc kệ mà ngang ngược trong miệng cô, chuyền nước bọt của bản thân vào miệng của cô, ép cô nuốt xuống.
"Lấy hơi đi.
"
Anh thấy hô hấp của thiếu nữ dồn dập, trì hoãn việc tấn công lại, dẫn đường cho hô hấp thiếu nữ.
Anh thiết tha muốn cho cô gái nhấm nháp hương vị của anh lại truyền nước bọt vào khoang miệng của cô, ép cô nuốt xuống.
"Uống ngon không?"
"Không!.
" Hàn Chiêu Chiêu thấy được lỗ hổng, mở miệng dốc sức hít thở nhưng một chữ còn chưa nói hết miệng lại bị lấp kín.
Không?
Ha.
"Anh thấy vừa rồi em nhất định chưa nếm cẩn thận, vẫn nên thử thêm vài lần nữa đi.
"
Thiếu niên dường như phát điên cuốn lấy lưỡi của thiếu nữ, liếm láp dây dưa, liên tục không ngừng chuyển nước bọt của bản thân vào miệng của thiếu nữ.
"Ưm ưm.
" Hàn Chiêu Chiêu chỉ có thể phối hợp nuốt từng ngụm vào.
"Uống ngon không?"
Trán của Giang Phỉ chống trên trán của cô, ánh mắt hung tợn như chó sói, hiện lên tia nguy hiểm nhìn thẳng mắt của thiếu nữ.
Lúc này hô hấp của hai người đều rối loạn, hai bên hô hấp triền miên nặng nề dây dưa cùng một chỗ, vừa nóng bỏng lại vừa mê loạn.
"Uống ngon không, hửm?"
Giang Phỉ hỏi lại lần nữa, giọng nói lười nhác nhưng không cho phép khước từ.
Hàn Chiêu Chiêu mím chặt môi, gật đầu: "Ngon.
"
Thiếu niên nở nụ cười, khoảnh khắc đó lại có một chút long lanh.
"Em thích là được.
"
Vừa nãy trong lúc hai người dây dưa, Giang Phỉ đã rút dương vật của mình ra, lúc này cảm thấy vô cùng trống trải.
Anh và dương vật của anh đều muốn ngậm nơi chật hẹp ẩm ướt ấm áp của thiếu nữ.
"Tiếp theo lại cho em ăn cái khác.
"
Giang Phỉ cầm dương vật lớn của mình cắm thẳng vào hoa huyệt của thiếu nữ.
Nơi đó của cô bị cắm cả một đêm, vốn vẫn có chút lỏng, hơn nữa dâm dịch còn sót lại tối qua ẩm ướt, một đường này của anh không có trở ngại nào.
Tất cả đều tiến vào.
"Ư ~"
Cổ họng của Giang Phỉ kêu ra một tiếng rên nhẹ, sự trống trải bị lấp đầy cảm thấy thật sự sướng phát điên.
Đột nhiên rất muốn sau này mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy đều đè thiếu nữ xuống làm một lần.
Anh cưỡi trên người thiếu nữ, dương vật lớn từng chút đâm vào hoa huyệt của thiếu nữ, từng đợt khoái cảm lướt qua toàn thân của anh.
"Đúng là yêu em chết được.
"
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, chỗ giao hợp của hai người không ngừng tiết ra dâm thủy, tiếng cơ thể va đập phát ra tiếng "bạch bạch".
Dâm dính khiến người ta bị sa vào.
Cơ thể Hàn Chiêu Chiêu lắc lư lên xuống theo mỗi lần thúc của thiếu nên, cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế không cho chính mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Nhưng mà! Đúng là thật khó nhịn mà.
Thiếu niên dùng sức thúc vào.
"A~"