Cô gái mở miệng ra, ngay sau đó ngón tay của thiếu niên cắm vào trong miệng của cô ngăn không cho cô ngậm lại lần nữa.
"Sao lại phải nhịn chứ, muốn kêu thì kêu đi, kêu càng phóng túng thì càng cho em ăn nhiều hơn.
Vì thế mau kêu đi."
Giang Phỉ hung hăng đâm mạnh, khoái cảm cơ thể ma sát khiến anh sướng sắp điên rồi.
Sướng quá, mẹ nó sướng quá.
"Miệng nhỏ dâm đãng của em sao lại sướng như thế."
Giang Phỉ cưỡi lên thiếu nữ, dưới thân không ngừng đâm, sắc dục nhuộm đầy nơi đáy mắt mang theo cả ý cười, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu nữ.
"Có phải thích muốn chết anh Phỉ làm em thế này không?"
Giang Phỉ vừa thúc vừa nói những lời dâm đãng, thật kỳ lạ, trước kia anh chưa bao giờ nói những lời này, nhưng bây giờ không những nói còn nói rất hăng hái, nói tới rung động như thế.
Càng nói càng kích thích, càng nói càng muốn làm, càng nói càng thích.
"Thật...!lưu...!manh." Hàn Chiêu Chiêu bị đâm tới đung đưa từng hồi, có ba chữ thì bị làm tới ba lần, lắc lư ba lần mới nói hết.
"Vậy không phải em vẫn thích anh lưu manh như thế sao, đều chảy nước rồi, còn chảy nhiều như thế.
Xem ra em thật sự yêu muốn chết nhỉ."
Giang Phỉ rời khỏi cơ thể cô, ngón tay quệt một ít dâm thủy của cô sau đó chen vào trong miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu bị động tác bất ngờ làm hoảng sợ, kêu lên ư ư.
Lời nói Giang Phỉ ấm áp, nghiêm túc nói: "Ngoan, ai cho em tiết nhanh như thế, tinh dịch của anh chưa bắn ra, chỉ có thể để em ăn cái này trước thôi."
Ngón tay của anh xâm nhập vào khoang miệng của cô, ở bên trong làm loạn điên cuồng, giống như muốn dâm dịch trên tay bôi đầy từng ngóc ngách trong miệng của cô.
"Ngoan, nếm thử xem, xem có ngon không?"
Dâm dịch lẫn lộn trong nước miếng đều bị cô nuốt vào.
Hai mắt Giang Phỉ nhìn chăm chú, sau khi rút ngón tay ra còn liếm lên mặt cô, còn liếm như thưởng thức món ngon nào đó, phát ra tiếng chậc lưỡi.
"Ồ, đúng là rất ngon.
Nước hoa huyệt của Chiêu Chiêu và nước trong miệng của Chiêu Chiêu trộn lẫn vào nhau đúng là mỹ vị."
Thật nhục nhã.
Sao người này nói chuyện không biết xấu hổ như thế.
Hàn Chiêu Chiêu không ngăn cản được, mặt đỏ lên quay sang một bên không nhìn anh.
Giang Phỉ cười nhẹ, lại thúc dương vật vào huyệt nhỏ của thiếu nữ.
"Được rồi, em cũng cố gắng rồi, bảo đảm rất nhanh sẽ để em uống của anh được không? Uống nước đại dương vật của anh Phỉ bắn ra."
Sao người này luôn nói mấy lời như này thế!
Hai tay Hàn Chiêu Chiêu che mặt, cơ thể run lên, nơi nóng bỏng cực đại của thiếu niên càng không ngừng đâm vào bên trong của cô, cảm giác kia thật là....
"Ưm ~"
Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng thiếu nữ.
"Có phải sướng muốn chết không?" Giang Phỉ nói, "Có phải anh Phỉ làm em sướng muốn chết không?"
"Ừm, ưm ~"
Tiếng rên rỉ của thiếu nữ là câu trả lời hợp lí nhất dành cho thiếu niên, anh sướng tới mức không ngừng hung hăng đâm vào thiếu nữ.
Khoái cảm được đẩy lên điểm cao nhất, hai người đều cảm nhật được khoái cảm rung động nhất.
"Gọi anh trai đi." Giang Phỉ dụ dỗ thiếu nữ, "Gọi 'anh trai tốt bụng cho em đi', anh lập tức cho em."
Dục hỏa dưới thân cô gái muốn đốt cả cơ thể, ngứa ngáy khó chịu, uốn éo cơ thể, ánh mắt mơ màng.
"Anh trai tốt bụng, cho em."
Giang Phỉ cười: "Thật ngoan."
Mạnh mẽ đâm thúc vài lần, đâm tới điểm mẫn cảm của thiếu nữ, cuối cùng lại lần nữa làm thiếu nữ cao trào.
Hàn Chiêu Chiêu dốc sức thở dốc, suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, nhớ lại một chuyện quan trọng.
"Anh đồng ý không được bắn bên trong rồi."
Tiếng của cô gái nũng nịu mang theo giọng nghẹn ngào, rất trêu chọc người khác.
"Được, không bắn bên trong, đều cho em ăn.
Em đúng là mèo con tham ăn."
Ý cô không phải như thế...
Vô dụng thôi, dương vật của thiếu niên nhét vào khoang miệng của cô, tinh dịch bắn thẳng vào cổ họng của cô.
Một mùi vị tanh nồng.
Sau khi dục vọng của Giang Phỉ được phóng thích thì rút thứ kia ra, tay giữ chặt cằm của cô.
"Ngoan, phải ăn hết đấy."
Yết hầu của cô gái di chuyển vài lần, nuốt vài lần mới miễn cưỡng nuốt hết, nhưng vẫn còn chút dâm dịch màu trắng ngà chảy xuống khóe miệng.
Giang Phỉ nhìn thấy dáng vẻ của cô vô cùng hưng phấn, không tự chủ được mà cúi đầu liếm lên khóe miệng của cô, liếm rồi lại liếm, liếm sạch toàn bộ tinh dịch trên khóe miệng của cô.
"Uống ngon không?"
Đầu lưỡi của anh vẫn liếm khóe miệng của cô, hai khuôn mặt gần trong gang tấc.
Hàn Chiêu Chiêu không được tự nhiên ợ một tiếng rồi trả lời: "Ng-ngon."
"Em thích là được."
Giang Phỉ thuận thế hôn lên môi của cô, lần này hôn chậm rãi dịu dàng, trán dán vào nhau khăng khít như môi với răng.