Hàn Chiêu Chiêu đụng tới thứ nóng rực của anh, sợ tới mức rụt cả tay lại, Giang Phỉ giữ chặt tay cô không cho cô rút lại, đồng thời tay kia tháo lỏng chun quần đồng phục, sau đó cầm tay cô trực tiếp bao phủ lên.
Anh nhìn cô gái trong lòng, ý vị sâu xa cười: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ quần đồng phục lại có lúc tiện lợi thế này đấy."
Giang Phỉ cầm tay của Hàn Chiêu Chiêu bao phủ lấy thứ to lớn của anh, vừa bắt đầu vẫn dùng giọng điệu dụ dỗ: "Ngoan, sờ đi."
Cái tay nhỏ bé mảnh mai đáng yêu mang theo nhiệt độ lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với thứ nóng rực của anh, nóng lạnh gặp nhau, Giang Phỉ chỉ cảm thấy có một sự kích thích đến phát run từ chỗ đó lên tới đỉnh đầu, suy nghĩ càng dâm dục hơn nữa, anh không quan tâm tới sự phản kháng của thiếu nữ dưới thân, chỉ dẫn cho tay của cô di chuyển.
"Di chuyển, mau di chuyển đi, dùng tay của em vuốt ve đi."
Thiếu nữ không thể phản kháng chỉ đành thuận theo nhẹ nhàng vân vê thứ kia.
Tay vừa mới di chuyển thì đã thấy thứ kia hơi hơi run lên lại trướng lớn thêm vài phần.
Cô kinh ngạc, hai mắt mở to không biết phải làm sao.
Giang Phỉ nhìn xuống cô, trong ánh mắt hiện lên sự u ám, âm thanh trầm thấp: "Tôi đúng là coi thường em rồi."
Nói xong nắm lấy cái tay còn lại của cô cũng bao phủ lên: "Ngoan, dùng hai tay đi, động tác nhanh chút."
Giữa lúc lôi kéo tranh chấp Hàn Chiêu Chiêu đã gần như quỳ gối dưới thân Giang Phỉ, hai tay cầm chắc nơi đó của anh, một tay xoa bao tinh hoàn, một tay vuốt rất nhanh.
"Dùng thêm sức đi, đúng vậy, cứ như thế, tiếp tục đi, nhanh hơn chút nữa."
Khoái cảm cực hạn tràn vào thần kinh của Giang Phỉ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ, từng chút từng chút chỉ đạo thiếu nữ.
Anh chỉ cần hơi cúi đầu thì có thể nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn quỳ gối của cô dưới thân mình.
Tầm mặt chạm tới đôi môi đỏ mọng no đủ mềm mại của cô, anh đột nhiên cảm thấy yết hầu có hơi khô khan, nội tâm có một loại kích thích dữ dội.
Muốn mút.
Muốn cắm vào.
Anh kéo thiếu nữ dậy đặt môi của mình bao phủ lên, gấp gáp mút nước miếng ngọt ngào của thiếu nữ, đầu lưỡi vươn ra, chuyên tâm đuổi theo sự mềm mại của cô cuốn vào mà dây dưa.
Hành động bất thình lình khiến động tác của thiếu nữ loạn cả lên, hai tay buông ra khoảng không.
Thiếu niên không hài lòng, lúc này sự dịu dàng bên ngoài toàn bộ đã bị trút bỏ, con ngươi trầm xuống.
"Đừng có ngừng tay lại, nếu không thì cắm vào miệng em đấy."
Hàn Chiêu Chiêu không dám nghi ngờ chút nào, bàn tay di chuyển xuống dưới lại bắt đầu ra sức vuốt ve.
Giang Phỉ vẫn không chịu buông tha cho môi của cô, giống như con cá đang rất khát mà gặp được nước, không biết mệt mỏi, mãi không đủ mà mút vào cảm nhận.
Tay của anh tự dán lên cơ thể cô, vén quần áo đồng phục của cô lên, cảm nhận nhiệt độ của cô.
Vòng eo, bụng, ngực.
Hai cái tay kia cuối cùng đặt lên ngực của cô, vội vã xoa nắn hai bên của cô.
Anh tạm thời rời khỏi môi để cô có cơ hội hít thở, nhưng chưa tận hứng mà dừng lại bên môi của cô, đầu lưỡi liếm theo viền môi của cô, sau đó hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô.
Tay cũng không ngừng xoa nắn, nhẹ nhàng vê nặn.
"Thật mềm."
Giang Phỉ cực kỳ hấp dẫn dán vào môi của cô: "Yêu chết bộ ngực này của em."
Quần áo của cô đã sớm bị vén lên, áo lót cũng đã bị cởi ra lệch sang một bên, hai tay của anh thì bao phủ trên ngực của cô.
"Trắng trắng, mềm mềm, cảm giác tốt như vậy."
Đầu hai người kề nhau, âm thanh rất mê hoặc của anh trêu chọc cô: "Đáng tiếc là không đủ lớn, một tay của tôi có thể nắm được hết rồi."
Anh khẽ cười: "Nhưng mà cũng không sao, như vậy vừa đẹp."
"Em nhìn quả anh đào này xem, xinh đẹp bao nhiêu, đầy đặn hồng hào, thật đúng là muốn quyến rũ mà."
Thiếu nữ thẹn thùng trong lòng như muốn nổ tung, há miệng xoay đầu qua nhưng lại kích thích tới hai quả anh đào kích thích tới anh.
Đôi mắt Giang Phỉ cũng thay đổi, dục vọng ngầm cuộn trào mãnh liệt, hai tay vân vê quả anh đào của thiếu nữ.
Hàn Chiêu Chiêu giật mình: "A~" một tiếng, lại cảm thấy xuất hiện một trận khoái cảm giống như muốn ngừng mà không được.
"A~"
Tay của Giang Phỉ lại nhéo một cái, cô gái không nhịn được mà rên rỉ.
Xung quanh tràn ngập một loại hơi thở nguy hiểm.
Dưới thân Giang Phỉ trướng tới mức khó chịu.
Mẹ nó, cô gái này mẹ nó đúng là biết quyến rũ người khác mà.
"Tôi bảo tay của em đừng có ngừng!"
Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu sợ hãi định sửa chữa làm lại nhưng đối phương đã không cho cô một cơ hội nào nữa.
"Em không ngoan, vậy tôi chỉ có thể trừng phạt em một chút thôi."
Giang Phỉ nhanh chóng điều chỉnh lại chỗ của hai người, trong nháy mắt Hàn Chiêu Chiêu đã trở lại thành tư thế quỳ gối dưới người anh.
Mà giây tiếp theo, trong lúc cô còn chưa điều chỉnh xong thì đã bị một dị vật tiến vào bên trong miệng.
"Ư ư ư...."