Lời mà Hàn Chiêu Chiêu muốn nói đều bị chặn nhìn có vẻ rất khó chịu.
Đúng là thật đáng thương.
Mà thiếu niên không thương xót chút nào, lúc em trai nhỏ của anh nhét vào trong miệng cô chỉ cảm thấy một mảnh ướt át mềm mại, cảm giác non mềm trơn trượt khiến anh không khỏi thoải mái, rên lên một tiếng: "Ư~"
Sắc dục trong mắt anh nồng đậm, hai tay giữ đầu cô gái ấn cô vào nơi đó của mình thuận tiện để bản thân xâm nhập sâu hơn.
Nhưng anh càng làm càng thấy không đủ, càng muốn nhiều hơn, càng nhiều hơn.
"Ngoan, từ từ thôi, vươn đầu lưỡi ra liếm đi.
"
Ban đầu thiếu nữ nức nở mà trong lúc vô ý đầu lưỡi vươn ra thực sự liếm tới quy đầu của anh.
Sợi dây cuối cùng trong đầu của thiếu niên đã bị đứt rồi.
Cắm vào cô, đâm vào cô, cắm chết cô.
Anh nắm lấy tóc cô, thân dưới ra sức đâm vào bên trong, toàn bộ đều đâm vào, sau đó ấn đầu cô phối hợp với sự cắm rút của anh.
Từng chút từng chút hung hăng đi vào, mạnh mẽ chiếm giữ.
Hàn Chiêu Chiêu hoàn toàn không thể kịp nuốt, miệng mở lớn đối phó với sự xâm nhập của anh, nước miếng ở trong miệng bị anh cắm rút không ngừng, nước tràn thành lụt, thấm ướt vật to lớn của anh, chảy dọc từ khóe miệng của cô xuống.
Lúc Giang Phỉ cúi đầu thì nhìn thấy bộ dạng này của cô, hai mắt không có sức mở to, miệng cũng mở lớn, ngậm chặt dương vật của anh, nước miếng chảy ròng ròng, khiến người khác muốn phạm tội.
"Ừ hừ, thật dâm đãng.
"
Khóe miệng Giang Phỉ nâng lên một một nụ cười, động tác cũng không ngừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh hơn, tay cũng gia tăng lực, xoa đầu cô, tóc của cô.
Khoái cảm phá thủng trời xanh, Giang Phỉ cuối cùng cũng bắn.
Thúc vào khoang miệng của thiếu nữ, bắn dâm dịch ra.
Hàn Chiêu Chiêu khó chịu muốn nôn ra nhưng lại bị Giang Phỉ nắm được cằm.
"Ngoan, nuốt vào đi.
Nếu lãng phí thì tôi sẽ mất hứng đấy.
"
Thiếu nữ tức mà không dám nói gì, khó khăn nuốt tinh dịch đầy miệng xuống.
Ánh mắt Giang Phỉ sâu xa nhìn thiếu nữ nuốt tinh dịch của mình xuống, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm xâm chiếm, hưng phấn mà thỏa mãn.
"Thật ngoan.
"
Hàn Chiêu Chiêu ngã ngồi trên mặt đất, Giang Phỉ thắt quần xong ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt tỉ mỉ nhìn đôi môi càng đầy đặn kiều diễm của cô, trong lòng nảy sinh sự vui vẻ.
Trên mặt còn sót lại thứ của anh.
Anh giơ tay ra dịu dàng dán vào môi của cô, lau đi dịch còn sót lại trên môi.
Hàn Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Giang Phỉ động tình đưa ngón tay nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng cô.
Thật ấm, thật trơn.
Nhìn thấy hai mắt đẫm nước mắt của cô gái, vệt nước mắt ở khóe môi chưa khô, thế nhưng trong lòng Giang Phỉ không nỡ, do dự một lát cuối cùng cũng lấy tay ra.
Được rồi, hôm nay tới đây trước đã.
Hàn Chiêu Chiêu tai qua nạn khỏi mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy động tác của Giang Phỉ thì kinh ngạc mở to mắt.
Anh, anh, anh!.
Vậy mà anh lại còn liếm ngón tay kia!
"Em được nuôi thế nào vậy, sao lại ngọt như thế này? Ngay cả nước miếng cũng ngon thế này.
"
Anh còn nói nghiêm túc được như vậy nữa.
Thiếu nữ quay đầu sang một bên.
Giang Phỉ mỉm cười đỡ thiếu nữ đứng dậy, động tác nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại quần áo.
Thậm chí làm xong việc bản thân còn bị dọa sợ, bao lâu rồi anh chưa đối xử với người khác dịu dàng như vậy?
Nhưng mà quên đi, hôm nay cô hầu hạ cho anh rất thoải mái.
Bản thân Giang Phỉ cũng không hiểu, nhiều năm như vậy rồi, phụ nữ mà mấy người bạn bè bên cạnh giới thiệu cho anh cũng không thiếu, nhưng anh đều chưa từng liếc nhìn một lần, không phải xem thường thì cảm thấy ghê tởm, cũng lười để ý tới chứ càng đừng nói là đối xử dịu dàng.
Nhưng mà thiếu nữ trước mặt này lại không giống như thế, anh không chỉ muốn quan tâm tới mà còn muốn mỗi ngày đều quan tâm, tốt nhất là mỗi ngày đều quấn lấy cô, hai người trần truồng nhìn nhau.
Như vậy vẫn không đủ.
Anh còn muốn đè cô xuống, cắm cô, làm cô! Mỗi ngày, mỗi giờ.
Thời điểm nhớ ra cô ở bên cạnh.
Bản thân anh cũng bị ý nghĩ này dọa sợ.
Anh thở nhẹ một hơi kéo cô gái vào trong lòng.
"Bảo bối ngoan, hôm nay tôi rất vui, để hôm khác tôi cũng làm vui vẻ được không?"
Hàn Chiêu Chiêu đẩy anh ra: "Không cần! Tôi, tôi quay lại học đây.
"
Cô mới đi được hai bước thì bị người nọ kéo lại.
Giang Phỉ cười như không cười nhìn cô: "Cùng nhau quay về thôi.
"