❋ 8 Nửa đêm Niệm Niệm chui vào chăn giáo thảo, đùi đẹp trần trụi cọ xát dụ dỗ anh, làm dưới háng giáo thảo dựng thành cái lều trại.
Sau khi Cố Tu Minh nhìn thoáng qua tuấn mi ninh khởi*, lập tức đem ánh mắt thu hồi, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Em có một người bạn, cậu ấy cũng muốn tham gia câu lạc bộ kịch nói, điều kiện cậu ấy thực tốt, lại xinh đẹp và có kỹ thuật diễn, học trưởng có thể châm chước hay không, để cậu ấy tham gia phỏng vấn?”
Niệm Niệm đặt tay trên bàn sách của Cố Tu Minh, một tay chống cằm cười ngọt ngào nhìn anh.
Không ngờ Cố Tu Minh không nóng không lạnh trả lời: “Câu lạc bộ kịch tuyển thành viên, tôi đã toàn quyền giao cho phó chủ tịch, bây giờ tôi không hỏi nữa, nếu cô ta có là điều kiện tốt, đương nhiên sẽ có điện thoại gọi phỏng vấn.”
“Chỉ là em nghe nói, câu lạc bộ của các anh năm nay chỉ tuyển ba nam ba nữ, nữ sinh nhưng chỉ còn một chỗ, học trưởng có thể châm chước một chút, cho cậu ấy một cơ hội phỏng vấn không.” Đinh Niệm Niệm vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, nhẹ nhàng chọc chọc bả vai Cố Tu Minh, một đôi mắt hạnh ngập nước hàm xuân mang theo ý cười nhìn chằm chằm anh.
Cố Tu Minh vốn là đang giận không có nơi phát tiết, nhưng cô gái nhỏ này cái gì cũng không có làm, chỉ là đối anh cười cười khoe mẽ, anh thế nhưng lại không tức giận được.
“Được, tôi sẽ suy xét, em ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.” Cố Tu Minh dứt lời, tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Đinh Niệm Niệm thấy thái độ Cố Tu Minh tuy vẫn lãnh đạm, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của cô rồi, bây giờ là tốt nhất không chọc anh phản cảm, vì thế nghe lời ngoan ngoãn đi ra ngoài đóng cửa lại.
Rửa mặt xong, Đinh Niệm Niệm lên giường tiếp tục nghiên cứu bí tịch câu dẫn nam thần, sách nói nếu cảm tình hai người có ít thăng tiến, thì nên áp dụng tiến thêm một bước chủ động tiến công, căn cứ vào bí tịch trong mấy trường hợp này, Đinh Niệm Niệm chọn loại hình nhuyễn manh* yếu thế để công kích.
(*) Nhuyễn mạn: mềm mại đáng yêu
Mau đến lúc nửa đêm, nghe được cách vách thanh âm lên giường nghỉ ngơi, Đinh Niệm Niệm chạy nhanh lấy ra thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt, ra vẻ hoảng loạn vọt vào phòng ngủ của Cố Tu Minh.
“Làm sao vậy?!” Cố Tu Minh ngồi dậy mở ra đèn bàn, nhìn Đinh Niệm Niệm kinh hoảng thất thố.
“Học trưởng, em vừa mới làm ác mộng, mơ thấy trong phòng em có thứ gì đó không sạch, em rất sợ.” Đinh Niệm Niệm khóc nức nở nói, hơn nữa vừa mới nhỏ thuốc nhỏ mắt từ hốc mắt chảy xuống, lại là nhu nhược đáng thương bộ dáng làm người ta đau lòng
“Mơ chỉ là giấc ngủ đại não còn chưa có hoàn toàn dừng hoạt động, mà khiến cho biểu tượng trong đầu hoạt động, đều là giả, không có gì đáng sợ, mau trở về ngủ đi.” Cố Tu Minh nghiêm trang kiên nhẫn giải thích.
Đinh Niệm Niệm không nghĩ tới Cố Tu Minh sẽ có phản ứng này, nên đành căng da đầu da mặt dày, xốc một góc chăn của Cố Tu Minh lên, chui vào trong chăn, nũng nịu nói: “Học trưởng, em vẫn còn rất sợ, em có thể cùng ngủ cùng anh không?”
Khi nói chuyện, Đinh Niệm Niệm cố ý dùng cẳng chân bóng loáng trắng nõn của mình cọ xát chân Cố Tu Minh, nhưng mà một lát, Cố Tu Minh nhiệt độ cơ thể tăng lên, giống như cháy.
Trong lòng Đinh Niệm Niệm mừng thầm, cái này thì kìm nén không được, trai đơn gái chiếc củi khô lửa bốc, không có khả năng đứng dậy.
“Em tình người thuê phòng chúng, cố ý không ghi nam hay nữ để nhằm mục địch này sao?”
“A? Mục đích cái gì?” Đinh Niệm Niệm nhất thời không phản ứng lại.
“Quên đi, không có gì, em chờ một chút.”
Cố Tu Minh kéo khăn tắm ở ghế trên khăn tắm che nửa thân dưới của mình, đứng dậy đi tới phòng ngủ phụ, cầm chăn gối đưa cho Đinh Niệm Niệm đang ngồi trên giường nói: “Em thật sự sợ hãi, vậy ngủ ở đây đi, tôi ngủ trên mặt đất.”
Cố Tu Minh cầm chăn gối của mình trên mặt đất, trực tiếp nằm nên ngủ.
Cố Tu Minh sao lại thế này? Tuy rằng vừa rồi anh bọc khăn tắm, nhưng cô rõ ràng thấy, vật ở dưới háng ngẩng đầu, so với lần đầu tiên cô nhìn chằm chằm giữa háng anh còn lớn hơn, rõ ràng đã cứng, nhưng vì sao anh một hai phải chịu đựng, là chướng mắt cô? Hay là có bệnh kín?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.