Lúc này trên Thiên Sơn đỉnh, Vô Nhai Tử bỗng rùng mình một cái: "Sao lại thế này, sao ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả người?" Lý Thương Hải cầm chiếc áo ấm ân cần khoác lên người Vô Nhai Tử, cười nói
"Nói không chừng là Đại sư tỷ các nàng đang nhắc tới chúng ta đó! Đúng rồi, sư ca tìm được hành tung của các tỷ chưa? Nếu các nàng biết chúng ta sắp thành thân mà không báo thì sư ca sẽ gặp phiền toái đó!"
Nghe qua lời Lý Thương Hải, Vô Nhai Tử rốt cục biết mình đã phạm sai lầm.
Chung sống với Lý Thu Thủy nhiều năm, hắn biết tiểu nha đầu này rất ma mãnh, nếu chờ nàng trở về, nói không chừng sẽ làm khó làm dễ hắn.
"Ai, nhân sinh tự cổ thùy vô tử a (từ trước đến nay, có ai thoát được cái chết đâu)...!Thương Hải, vì nàng, khổ đau nào ta cũng nguyện ý nếm qua!".
Hai người tình tứ nhìn nhau say đắm, hoàn toàn bỏ qua hai tên đồ đệ đứng bên cạnh.
Hai đồ đệ này là do trong một lần hạ sơn làm việc, Vô Nhai Tử đi ngang qua thôn bị ôn dịch, thấy hai đứa trẻ còn sót lại nên đem họ theo bên mình.
Vô Nhai Tử nghĩ bọn họ thân thế đáng thương, lại có chút tư chất có thể làm đệ tử Thiên Sơn phái, liền thu nạp làm đồ đệ rồi mang về núi Thiên Sơn.
Có điều, hai chàng thiếu niên này tuy cùng thôn, trạc tuổi nhau, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, đại đệ tử Tô Tinh Hà yêu thích cầm kỳ thư họa và xem thiên tinh, tìm hiểu bói toán thuật số, nhị đệ tử Đinh Xuân Thu lại đam mê nghiên cứu độc dược.
Có nhiều lúc Đinh Xuân Thu dùng động vật làm thí nghiệm khiến Vô Nhai Tử hết sức tức giận, bởi thế Vô Nhai Tử có phần sủng ái đại đệ tử Tô Tinh Hà nhiều hơn một chút.
Đêm dài tĩnh lặng, một bóng trắng hiện ra dừng trước cửa phòng Vô Nhai Tử.
"Thùng thùng..." Tiếng đập cửa liên hồi khiến Vô Nhai Tử bừng tỉnh.
"Vào đi!" Vô Nhai Tử căn cứ hơi thở người tới biết ngay nàng là Lý Thu Thủy, chỉ không hiểu vì sao nàng đột nhiên trở về, lại còn chọn đi vào cửa sau.
"Sư huynh, ngươi muốn kết hôn với muội muội của ta...!Sao không nói cho ta một tiếng? Tốt xấu gì cũng phải có sính lễ và nhiều thứ khác chứ!".
Lý Thu Thủy nói xong liền ranh mãnh xoa xoa bạn tay, ý muốn bảo sính lễ kia phải thật có giá trị.
Thấy Vô Nhai Tử tỏ vẻ bất đắc dĩ, Lý Thu Thủy mớm cho hắn một chút ý tưởng
"Nếu sư huynh không có vật trân bảo gì thì như vầy...!Bí kiếp võ công linh tinh gì đó cũng được!"
"Nga, ta hiểu!" Vô Nhai Tử xoay người đi đến giá sách trước mặt, từ phía trên, cầm quyển sách dầy nhất đưa Lý Thu Thủy
"Sư muội, thế đã được chưa?"
Lý Thu Thủy nhìn bí tịch thần kỳ trong truyền thuyết, nghi ngờ hỏi
"Sư huynh, ngươi dễ dàng như vậy...!Đem võ công của ngươi toàn bộ tặng cho ta?".
"Nếu hôm nay không thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ta sợ...!sợ ngươi đem Thương Hải giấu đi, đến lúc đó ta biết đi đâu tìm thê tử!" Vô Nhai Tử ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng đang đau khổ đến chết đi sống lại
"Bí tịch của ta, híc híc..."
Lý Thu Thủy vô cùng cao hứng mà đem toàn bộ bí tịch ôm về, ngay lúc này đây, nàng muốn nhanh chóng đi tìm Vu Hành Vân để cùng nhau nghiên cứu môn võ công cao siêu nhất trong truyền thuyết: Bắc Minh thần công.
Nàng hiện tại đã hạ quyết tâm, về sau nhất định phải hảo hảo mà chậm rãi uy hiếp nhị sư ca này, tốt nhất là lấy tất cả những thứ thứ tốt của hắn tịch thu hết.
"Hành Vân, Hành Vân! Ta tới lâu rồi đó!" Lý Thu Thủy vẻ mặt đích thần bí đi vào phòng Vu Hành Vân, lúc này Vu Hành Vân đang luyện Đồng Lão Thần Công tìm được ở Tàng Thư Các, thiếu chút nữa bị Lý Thu Thủy làm cho đứt đoạn chân khí.
Thật vất vả thu hồi nội công chuyển đổi khí tức về con đường thuận, rốt cục cũng thoát khỏi nguy hiểm.
"Thu Thủy, ta vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Ngườilàm cho tẩu hỏa nhập ma!"
"Cái gì, không thể nào! Hành Vân, vậy nàng hiện tại cảm thấy thế nào?" Lý Thu Thủy nghe thấy sợ mất cả hồn, vốn tưởng rằng hai người bọn họ ở cạnh nhau sẽ thay đổi được quy luật của thế giới này.
Thật không ngờ việc vừa rồi lại vừa khớp với nội dung bộ phim Thiên Long Bát Bộ: Lý Thu Thủy thừa dịp Vu Hành Vân đang luyện công, đúng thời điểm hét lớn một tiếng, làm hại Vu Hành Vân từ nay về sau không lớn lên được nữa.