Cẩu Đạo Lập Gia Tộc Ở Yêu Ma Giới Dịch


- Bằng vào liều mạng một lần, đổi lấy một tu sĩ Kim Đan hiệu lực cả đời, không được sao? - Hơn nữa, cơ thể của ta cũng tùy ngươi sử dụng.

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh Lưu Như Mạn có chút yếu đi, nhưng giọng điệu vẫn kiên định, kiên định dâng hiến tất cả vì gia tộc, trong kiên định này còn có bao nhiêu chua xót, chỉ có chính nàng biết rồi.

Trong lòng Nam Bất Hưu vô cùng xoắn xuýt.

Đặc biệt là nghe thấy cái từ Hoàng gia này càng làm hắn thêm xoắn xuýt.

Đó là đại tộc đứng đầu Hoàng Châu đó.

Ồ, không đúng, Hoàng gia thân là đại gia tộc hiểu rõ, Đại Hoang gia giáo rất nghiêm, nói bóng nói gió cũng không tệ.

Hắn ở Hoàng Châu 20 năm, nghe nói Hoàng gia đã nhiều lần xử phạt đệ tử bôi xấu gia phong Hoàng gia.

Điều này nói rõ, chỉ là một số sâu mọt nào đó lợi dụng thân phận của Hoàng gia làm xằng làm bậy.

Nếu như vậy, đối với một ít sâu mọt.

Tài nguyên và nhân thủ bọn hắn có thể điều động tuyệt đối sẽ không quá nhiều.

Hơn nữa, Lưu gia chỉ là một gia tộc nhỏ nhất, đối với bọn hắn thì không khác gì nghiền chết một con kiến.

Những sâu mọt kia chưa chắc đã quá coi trọng, cao lắm cũng chỉ tùy ý phái ra một ít người tới xử lý mà thôi.

Tuyệt đối không thể có tu sĩ cảnh giới Kim Đan đến, đại tu Kim Đan cảnh chính là tồn tại trụ cột.

Sẽ đến làm loại chuyện hư hỏng này sao? Không cần danh tiếng, không cần tiền đồ sao? Hơn nữa, một con sâu mọt có thể dẫn động đại tu Kim Đan sao? Không thể nào.

Bất kỳ một đệ tử gia tộc nào có thể điều động đại tu Kim Đan đều sẽ là thiên kiên trong gia tốc đó, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện phá hủy thiếu nữ thiên tài, tự hủy căn cơ này.

Nếu đối phó chỉ là một chút tu sĩ Trúc Cơ cảnh bình thường thì lại quá đơn giản.

Nếu coi mình là cao tầng Hoàng gia, nếu như có người hỗ trợ xử lý sâu mọt trong gia tộc, sẽ làm gì? Đánh lại? Không thể nào, vì danh dự của gia tộc còn có thể thưởng hắn một vài thứ.

Danh dự là thứ quan trọng nhất của gia tộc.

Danh dự bị hủy thì dù gia tộc đó có lớn hơn nữa cũng sẽ sụp đổ.

Giống như một đại gia tên Phúc Báo xếp hạng 996 trên thế giới trước kia, năm đó phong quang dường nào.

Vô số người gọi ba ba, bây giờ thì sao? Nhắc tới hắn ai không phun nước miếng đầy mặt.

Nếu như mình có thể bảo vệ một tiểu gia tộc dưới tay một đại gia tộc, đó chính là anh hùng phản kháng chèn ép.

Có nhiều chỗ tốt đối với thanh danh của mình.

Lợi lớn hơn hại, còn có thể cưới được một kiếm tu thiên tài.

Chẳng qua chỉ là một trận chiến đấu, nhiều lắm là tổn thất mấy con khôi lỗi, cao lắm là mấy chục linh thạch thượng phẩm mà thôi.

Làm! Lưu Như Mạn nhìn thấy Nam Bất Hưu yên lặng không nói, cũng không quay lưng lại, trong lòng thở dài, tên lặng mặc quần áo lại.

Thật xin lỗi gia gia, xin lỗi phụ thân, xin lỗi mẫu thân, xin lỗi thúc thúc thẩm thẩm, xin lỗi các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, Như Mạn vô năng không che chở được các ngươi.

Nhưng các ngươi yên tâm.

Ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, đám cặn bã Hoàng Vô Cực này đều sẽ chết dưới kiếm của ta.

- Nam tiên sinh, Như Mạn xin lỗi đối với hành vi vừa rồi.

Mong rằng Nam tiên sinh tha thứ tiểu nữ vô lễ.

Nói xong, Lưu Như Mạn cuối người, đứng lên, quay lưng, đi ra cửa, nước mắt đã không nhịn được từ trong mắt chảy ra.

- Cơ duyên uống được linh trà nhị phẩm, Như Mạn sẽ nhanh chóng trả lại.

Còn hi vọng Nam tiên sinh không nên nói chuyện hôm nay ra ngoài.

- Chờ đã.

Nam Bất Hưu gọi Lưu Như Mạn lại.

- Tiền linh trà kia, Như Mạn nhất định sẽ trả.

Thân thể Lưu Như Mạn đứng lại, lặng lẽ lau sạch nước mắt trên khóe mắt, nàng cỡ nào khát vọng Nam Bất Hưu sẽ nói: “Ta giúp ngươi”.

Cỡ nào khát vọng, có hắn giúp đỡ, cha mẹ nàng sẽ không phải chết, gia tộc cũng sẽ không bị diệt vong.

Ngươi nói mau.

Ngươi nói mau.

Nam Bất Hưu hít sâu một hơi, vừa trịnh trọng lại kiên định mở miệng: - Gả cho ta.

- Cái gì? Lưu Như Mạn lập tức quay người, mặt đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn Nam Bất Hưu.

Nam Bất Hưu nhìn chăm chú con mắt của Lưu Như Mạn, ánh mắt hắn vẫn kiên định, vẫn trịnh trọng nói.

- Ta nói gả cho ta.

Nêu ngươi gả cho ta.

Ta không cần Lưu gia trở thành gia tộc lệ thuộc, cũng không cần ngươi bán rẻ tôn nghiêm dốc sức cho ta.

Ta cần ngươi gả cho ta, trở thành thê tử của ta.

Chính là thê tử không rời không bỏ, cùng đi tới cuối đời.

- Cái gì? - Thê tử? Lưu Như Mạn rung giọng nói: - Vì sao? Thê tử.

Không phải người làm tùy ý đánh chửi.

Không phải gia nô tùy ý táy máy.

Thê tử là bình đẳng, là cùng nỗ lực, cùng hưởng giàu sang.

Tất cả mọi người đều coi ta là đồ chơi, ta cũng cam tâm làm nữ nhân không có danh phận cho hắn, mà hắn lại muốn ta làm thê tử của hắn.

Thê tử.

Nhất gia chi mẫu (Người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui