- Vậy thì có có giả chết thôi.
Nam Bất Hưu ôn nhu nói, chỉ có ngàn người, muốn bọn hắn biến mất không một tiếng động vẫn rất đơn giản.
- Thành Kê Sơn ở phía Đông vực Thượng Dương, cách chiến trường Yêu Ma chỉ khoảng ngàn dặm.
Mà giữa chiến trường Yêu Ma và thành Kê Sơn lại có rất nhiều đại sơn đại cốc không có người.
Chúng ta chỉ cần tìm một nơi, thu xếp người vào đó ở.
Hoặc chia thành tốp nhỏ trốn ở trong thành Kê Sơn.
Bọn hắn muốn tìm gần như là không thể nào.
- Phải giả chết thế nào? Lưu Như Mạn ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi.
Nàng cảm giác phu quân nhà mình nói rất có đạo lý, cũng rất dễ thực hiện.
- Nàng nói trước về sản nghiệp, số người của Lưu gia các nàng, cùng với tất cả thế lực trong thành Kê Sơn.
Để ta tính toán một chút.
- Được.
Lưu Như Mạn ngồi thẳng người, suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng: - Một phần thành Kê Sơn...! …….
Trải qua lời kể của Lưu Như Mạn, Nam Bất Hưu đã có lý giải cặn kẽ đối với thành Kê Sơn.
Thành Kê Sơn là một trong thành thị mà Tê Hà kiếm phái che chở, thế lực lớn nhất là thuộc về phủ thành chủ Tê Hà kiếm phái.
Phủ thành chủ có rất nhiều chức trách, thu thuế, thủ hộ thành thị, phát triển thành thị, v.v… Trong phủ thành chủ có đại tu Bỉnh Văn Ngạn cảnh giới đạt tới Kim Đan của Tê Hà kiếm phái tọa trấn, người tọa trấn ba mươi năm trước chính là hắn.
Phía dưới, lại có tứ đại gia tộc, theo thứ tự là Bỉnh gia, Lương gia, Tống gia, Nhan gia.
Trong bốn đại gia tộc đều có một, hai vị lão tổ Kim Đan tọa trấn, tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ khoảng hai mươi, ba mươi người.
Mỗi gia tộc đều có sản nghiệp đặt chân.
Phía dưới lại có mười danh gia vọng tộc, Mã gia, Cao gia, Triệu gia, Tôn gia, Lục gia, Miêu gia, Hoa gia, Phương gia, Nhậm gia, Viên gia.
Đây mười gia tộc có cao thủ Trúc Cơ tọa trấn.
Mỗi gia tộc đều có cửa hàng với đủ loại sản nghiệp.
Xuống phía dưới nữa chính là hơn trăm gia tộc nhỏ, người có thực lực cao nhất bên trong những gia tộc này chỉ mới là Luyện Khí cảnh tầng chín, phần lớn đều là tu sĩ cấp bậc Luyện Khí tầng bảy, tầng tám.
Lưu gia của Lưu Như Mạn chính là một trong các gia tộc nhỏ đó, nhân số khoảng trên mấy trăm ngàn người.
Lại xuống phía dưới nữa là một ít tiểu tán gia, mỗi tiểu gia có khoảng vài người, mười mấy người hoặc mấy chục người.
Thế lực của những người này hợp thành toàn bộ thành Kê Sơn, nhân khẩu ước chừng hai mươi vạn.
Đáng nhắc tới chính là, ở thế giới Đại Hoang không có người bình thường, chỉ cần là người thì đều có thể tu luyện được, chẳng qua là tu vi cao hay thấp mà thôi.
Dù sao thì tất cả mọi người đều là đời sau của Đông Sơn tông.
Trong tầng lớp tu sĩ thấp, ngoại trừ luyện khí sĩ thì còn có một đoàn thể vô cùng khổng lồ - lực sĩ, cũng chính là người tu luyện thân thể mà mọi người thường nói tới.
Trong mỗi thế lực luôn có rất nhiều người vừa căn cốt thấp kém vừa không có thiên phú đặc biệt, tài nguyên đều dành cho người có thiên phú cao, vì vậy bọn họ chỉ có thể chọn đi con đường thể tu, trở thành lực sĩ, phụ trách những công việc nặng nhọc nhất, dần dà tạo thành quần thể lực sĩ khổng lồ.
Cơ hồ trong tất cả gia tộc cỡ vừa và nhỏ, lực sĩ chính là bộ phận quan trọng nhất, có thể nói đại bộ phận đều là lực sĩ.
Chẳng hạn như tộc nhân của Lưu gia gần ngàn người, trong đó lực sĩ chiếm hơn tám trăm người, Luyện Khí sĩ chỉ có chừng một trăm người mà thôi.
Đương nhiên, điều này không nói lên được lực sĩ thấp kém hơn Luyện Khí sĩ, cũng không phải nói thể tu không lợi hại.
Ở các châu không thiếu tông môn có thể tu cấp cao, càng không thiếu cao thủ thể tu cường hãn đối chiến với yêu ma, diống khôi lỗi sư và luyện khí sư như Nam Bất Hưu cũng kiêm cả việc tu luyện thân thể.
Kiếm tu có yêu cầu rất cao đối với việc luyện thể.
Nguyên nhân chủ yếu để cho các đệ tử thiên phú thấp đi con đường lực sĩ là thể tu tiêu hao ít tài nguyên, tông môn thu được càng nhiều tài nguyên nhiều hơn.
Bọn hắn có thể mang lại nhiều tài nguyên để cung cấp cho các đệ tử thiên phú cao tu luyện.
Đây là vì pháp tu có thể chế tạo ra giá trị cao hơn thể tu.
Phù triện, trận pháp, đan dược, v.v… đều là do tu luyện đạo pháp luyện chế.
Một khi bên trong mấy đạo gia tộc ở nơi đây xuất hiện một người là có thể phát triển ra một chuỗi sản nghiệp.
Thể tu thì sao, ngoại trừ thân thể cường hãn thì lại không thể luyện đan, vẽ bùa, chỉ có thể xử lý các sản nghiệp đơn giản nhất như trồng trọt, ủ rượu, nuôi dưỡng, đào mỏ.
Giá trị tạo ra thua xa pháp tu.
Còn có một điểm không được xem nhẹ, thể tu nhập môn đơn giản, ở thời kỳ đầu có lực công kích cường hãn, có thể trở thành một trong lực lượng chủ yếu bảo vệ gia tộc.
Trong lịch sử Đại Hoang lịch, các thể tu từng có một lần trở thành quân chủ lực đối kháng yêu ma.
Nhưng theo sự phát triển của thời đại, việc tu luyện thân thể dần dần trở thành sự lựa chọn của các đệ tử tư chất không tốt, vì vậy chỉ xuất hiện chức nghiệp Lực sĩ xử lý lao động thấp nhất, đều là sự phát triển của thời đại.