Lưu Như Mạn biết rõ tâm tư của Nam Bất Hưu, sau khi trở thành nữ nhân của hắn, hắn ước gì có thể đưa hết tất cả đồ tốt cho nàng, giống như bù đắp lại việc nàng bị gia tộc lãng quên.
Mà chính vì biết như vậy cho nên trong lòng Lưu Như Mạn có áy náy.
Mình đường đường là một cao thủ Trúc Cơ, vậy mà lại để cho chồng là tiểu Luyện Khí Sĩ đưa tặng tài nguyên để bảo hộ bản thân, nói thật là mất mặt, trong lòng nàng cũng không thông thuận.
Trước khi tiến vào cánh cửa này, trong lòng nàng nghĩ là lấy tài nguyên của hắn để mình có thể tu luyện, gia tăng bản thân.
Nhưng điều kiện tiên quyết của chuyện này là nó được thiết lập trên việc giao dịch.
Nàng bán rẻ thân thể, đổi lấy tài nguyên của hắn.
Hiện tại, hắn lại không cần hồi báo mà đưa cho nàng vật phẩm bảo mệnh, cái này đã vượt ra khỏi phạm trù giao dịch.
Hắn thật sự coi mình là bạn đời, là phu nhân.
Trong chớp nhoáng này, Lưu Như Mạn cảm thụ được thứ gọi là yêu.
Ta chỉ hy vọng được yêu đương.
Nam Bất Hưu nhìn thấy sự nôn nóng, bất an và lo lắng trong ánh mắt của Lưu Như Mạn, hắn không khỏi mỉm cười, đây là một cô gái tốt không tham lam, đáng giá mình bỏ ra.
Nếu Lưu Như Mạn không nói những lời này, mình cho cái gì cũng thản nhiên tiếp nhận, như vậy độ hảo cảm trong lòng Nam Bất Hưu chắc chắn sẽ hạ xuống rất nhiều, sau này mối quan hệ giữa hai người là lợi dụng lớn hơn ái tình, thân tình.
Lúc đó, hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến nàng sinh cho hắn vài đứa con có căn cốt cao trước khi nàng ấy còn chưa quật khởi, sau đó hắn sẽ tập trung bồi dưỡng hậu bối, còn nàng thích làm sao thì làm, hắn sẽ cung cấp đủ tài nguyên, không sợ ra vấn đề.
Nhưng hiện tại đã khác… Hắn cảm nhận được chân tình của Lưu Như Mạn.
Nàng ấy suy xét cho ta, vậy ta càng phải nghĩ cho nàng ấy nhiều hơn nữa.
Nam Bất Hưu nhẹ nhàng nắm tay tay ngọc của Lưu Như Mạn, tay còn lại móc ra một bộ pháp bào tam giai từ trong túi đựng đồ, bộ pháp bào này còn tinh xảo hơn bộ trước một ít.
- Chàng vẫn còn một bộ sao? Hai mắt của Lưu Như Mạn trợn to, không ngờ chồng của mình còn có một bộ pháp bào cấp 3 khác? Chẳng lẽ hiện tại pháp bào cấp 3 đã bán đầy đường rồi? Đây là thứ mà một luyện khí sĩ chưa tới Trúc Cơ nên có sao? Quá giàu có! Chồng của ta quá giàu! - Ha ha, ta có thói quen luôn mang theo một bộ dự phòng.
Nam Bất Hưu cười hôn Lưu Như Mạn một hồi: - Hiện tại, nàng không cần có áp lực trong lòng rồi phải không? Phàm là đồ vật có thể dùng linh thạch mua hoặc làm ra thì nàng không cần lo lắng cho ta.
Chỉ cần là thứ mà ta coi trọng, cho dù không dùng linh thạch được thì ta cũng biết dùng đồ vật có giá trị ngang hàng để trao đổi.
Ở phương diện tu luyện thì ta chẳng có gì đặc sắc, nhưng ngoại trừ tu luyện thì những mặt khác ta không tệ lắm đâu.
Nam Bất Hưu tự tin nói, mị lực không chỗ sắp đặt kia nháy mắt bùng nổ, khiến Lưu Như Mạn mê muội.
- Phu quân, ta muốn… Nàng vừa nói vừa quấn tới Nam Bất Hưu giống như là xà mỹ nữ.
- Chờ đã, ta còn có đồ vật chưa lấy ra đâu.
- Không sao, hiện tại ta muốn...! ………… Quấn quýt si mê một giờ.
Nam Bất Hưu giúp Lưu Như Mạn mặc một pháp bào cấp 3 vào, sau đó hắn vuốt cái eo hơi ê ẩm của mình, nói: - Chúng ta không thể thường xuyên như vậy được, eo của lão công nàng sắp không chịu nổi rồi đây.
- Hi hi.
Mặt Lưu Như Mạn đỏ ửng, cả người giống như không có xương dựa lên người Nam Bất Hưu cười hi hi, nụ cười này thiếu chút nữa làm cho hắn không nhịn được.
- Nàng thật là một tiểu yêu tinh mà.
Nam Bất Hưu dùng ngón tay chọc lên mũi ngọc của Lưu Như Mạn một cái, rồi trực tiếp ngồi ở trước bàn, bế nàng ngồi lên đùi mình, một tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó từ trong túi lấy ra một cái trâm cài tóc.
Lưu Như Mạn nằm trong lòng hắn, nghiêm túc nghe.
- Trâm cài tóc này được luyện chế từ mộc tâm của cây Hòe Âm 100 năm tuổi, có tác dụng ngưng tụ tinh thần, đề cao thần thức.
Đồng thời, trong đó còn khắc họa một trận pháp có khả năng tấn công.
Lúc gặp nguy cơ có thể phát ra một đòn tấn công không thua gì Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng bản thân chất liệu lại quá yếu ớt cho nên sau khi đánh ra một kích thì nó cũng sẽ triệt để vỡ.
Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên tùy tiện dùng nó để tấn công.
- Thiếp biết rồi mà, phu quân.
Lưu Như Mạn nghịch ngợm phát ra âm thanh mê hoặc lòng người, làm cho tâm thần Nam Bất Hưu xém chút thất thủ, không nhịn được liền nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng giả vờ khiển trách: - Nghiêm túc lắng nghe.
- Được rồi phu quân, người ta đang rất nghiêm túc đây này… - Chàng đó, chàng đừng làm rộn hắc… - Hí hí… Sau đó, hắn giúp Lưu Như Mạn cài trâm lên mái tóc của nàng, rồi cầm Phi Bạch (áo choàng bên ngoài) mềm mại lên.