Khôi lỗi có hai loại hình thái, một loại là cái xác biết đi, khôi lỗi chỉ biết nghe lệnh.
Một loại là vô thanh vô tức phai mờ nhân cách của mình, ý nghĩ, tính cách, dựa theo ý nghĩ của người khống chế để đi làm việc.
Mà người bị khống chế còn cho rằng đây là đương nhiên, là sứ mạng của bọn hắn.
Nam Bất Hưu sử dụng là loại thứ hai, gieo một hạt giống, bố trí một quân cờ.
Về phần, quân cờ có thể đi tới trình độ gì thì hắn cũng không biết.
Đương nhiên, loại thứ hai nhất định có nguy hiểm.
Hắn thu lại Âm Dương Kính, thu lại Âm Dương Tỏa, gở xuống Trấn Hồn Phù.
Trên mặt Nam Bất Hưu lần nữa lộ ra nụ cười mỉm, một nụ cười đặt trưng của gian thương.
Đợi ánh mắt của Công Tôn Chính Thanh dần dần khôi phục lại bình thường, Nam Bất Hưu mỉm cười nói: - Không biết tiền bối muốn mua khôi lỗi cơ giáp, hay sửa chữa pháp khí, phù triện! Sâu trong ánh mắt hắn cất giấu lãnh ý, một khi phát hiện Công Tôn Chính Thanh không bị khống chế thì hắn sẽ lập hạ sát thủ.
- Ngươi...! Vẻ mặt Công Tôn Chính Thanh đại biến, ánh mắt Nam Bất Hưu nheo lại, đã động sát ý, đang muốn ra tay.
Nhưng lúc này, ánh mắt Công Tôn Chính Thanh lại lộ ra vẻ mê mang.
- Tại sao ta lại ở đây? - Tiền bối, không phải ngài tới đây để mua khôi lỗi cơ giáp sao? Nam Bất Hưu thử thăm dò.
Công Tôn Chính Thanh mê mang một hồi, trong đầu nhất thời có thêm một đoạn hồi ức, hắn ta thấy mình đang bảo vệ Lưu Như Mạn, nhưng nàng đi vào trong phòng của khôi lỗi sư đồng hương một ngày một đêm, hắn ta sợ xảy ra vấn đề, ngay sau đó đi vào hỏi dò tin tức.
Mà gian thương Nam Bất Hưu này vẫn luôn cười híp mắt, một mực khuyên hắn ta mua khôi lỗi, sửa pháp khí.
Công Tôn Chính Thanh suy nghĩ xong, ánh mắt hắn lộ ra vẻ bình thường: - Khụ, khụ, khôi lỗi cơ giáp của ngươi giá bao nhiêu tiền? - Mười viên linh thạch thượng phẩm một chiếc.
- Khụ, khụ, khụ, ta còn có chuyện.
Ngày khác lại đến mua.
Khuôn mặt của Công Tôn Chính Thanh đầy lúng túng, trên mặt đều lộ ra ngại ngùng xấu hổ, vừa nói vừa nhanh chóng đi tới cửa trước, Nam Bất Hưu vội vàng mở cửa phòng, nhìn hắn chật vật chạy đi.
- Tiền bối, khi nào có tiền ngài lại đến nha! Nam Bất Hưu hô to về phía bóng lưng, ánh mắt híp lại.
- Khống chế thành công, chỉ là tính cách này thay đổi thật quá lớn, có thể làm cho người khác hoài nghi hay không...?! ……… Giải quyết xong nguy cơ lớn nhất, tâm trạng của Nam Bất Hưu thoải mái rất nhiều.
Có điều hắn không nói việc mình khống chế Công Tôn Chính Thanh cho Lưu Như Mạn biết.
Bởi vì ở bất cứ đâu, khống chế người đều được cho là thủ đoạn không được lộ ra ngoài sáng.
Một khi bị Lưu Như Mạn biết được, hắn không đảm bảo nàng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Nàng giữ mình trong sạch lâu như vậy, thế mà khi gặp hắn lại như thay đổi thành người khác, nếu suy nghĩ kỹ thì thật đúng là không bình thường.
Thời gian sau đó, Nam Bất Hưu ban ngày chữa trị phù triện, pháp khí, trận bàn, đêm khuya tĩnh lặng không có ai nhìn thấy thì lại chui vào phòng của Lưu Như Mạn, vui vẻ cả đêm.
Một ngày nọ.
Ban đêm.
Ngày mai cả hai sẽ đến vực Thượng Dương.
Nam Bất Hưu lại chui vào phòng của Lưu Như Mạn lần nữa.
-...! Lưu Như Mạn khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt nàng trở nên mê ly.
Rất nhanh, nhiệt độ trong nhà tăng lên, vẫn luôn kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau.
Hai người đều dùng hết sức lực, lúc này mới xụi lơ mà ôm nhau nghỉ ngơi.
Nam Bất Hưu lại nhắc tới chuyện Hoa Minh, nói cho Lưu Như Mạn tin tức cũng như thủ đoạn của Hoa Minh mà hắn thu thập được từ Công Tôn Chính Thanh, sau đó dặn dò nàng cần phải cẩn thận.
Đồng thời hắn không nhịn được cảm khái, trong lúc Hoa Minh săn tình, chỉ cần Lưu Như Mạn không cẩn thận một lần thôi là mình sẽ không thể đụng tới nàng ấy rồi.
- Nghe ngươi nói như thế, ta mới phát hiện Lam sư huynh đã từng trợ giúp ta nhiều như vậy.
Lưu Như Mạn như suy nghĩ gì đó rồi kết luận.
- Lam sư huynh? - Lam sư huynh tên là Lam Phi Vũ, mỗi khi Hoàng Vô Cực tìm lý do mời ta thì huynh ấy đều sẽ xuất hiện để quấy nhiễu, những việc làm đen tối của Hoa Minh cũng là do huynh ta nói cho ta biết.
Đáng tiếc, hai năm trước huynh ấy đã bỏ mạng ở trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc là Hoa Minh hại chết huynh ấy, ai… Lưu Như Mạn lấy ra bàn tay lộn xộn của Nam Bất Hưu rồi ôm chặt lấy hắn, giống như rất sợ hắn cũng sẽ biến mất như vậy.
- Thế lực của Hoa Minh rất lớn, chúng ta không thể chống cự được, tạm thời sẽ lấy né tránh làm chủ.
Ngươi đến chiến trường Yêu Ma tìm biện pháp gia nhập vào Nhạc Võ Quân, lên đến cảnh giới Kim Đan rồi lại tính tiếp.
Nam Bất Hưu dặn dò.
- Vâng, ta hiểu rồi.
Có những trang bị mà phu quân đưa, ta muốn lập công gia nhập Nhạc Võ Quân vẫn rất dễ dàng.
Trong mắt Lưu Như Mạn lóe lên ánh sáng tự tin.