Hai mắt Nam Bất Hưu tỏa sáng, sửa sang lại pháp y dù không có nếp nhăn, thi lễ nói:
- Tham kiến tiền bối, tiểu bối là đệ tử của Đại Đỉnh Tiên Tông, lần này xuống núi chuẩn bị thông qua tiên chu Châu Tế của hoàng thành đi tới vực Thượng Dương gặp người thân.
Vù ——
Tiếng gió dừng lại, kim quang loá mắt ngừng ở trước mặt Nam Bất Hưu.
Kim Điêu Vệ cưỡi Kim Điêu toàn thân màu vàng, tùy tiện có chút ánh sáng có thể phản xạ ra tia sáng màu vàng loá mắt.
Nhưng chút ánh sáng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Nam Bất Hưu.
Thoải mái nhìn về phía nữ...!Nam tu.
Tại sao lại là nam?
Không phải là nữ tu sĩ sao?
Một nam tu ngồi trên Kim Điêu, nam tu đó mặc áo choàng theo chế thức Kim Điêu Vệ, có vẻ rất khô luyện, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi chuẩn bị đi Vực Thượng Dương gặp người thân sao?
Hoàng Lệ mỉm cười thân thiết hỏi thăm.
- Huyền Ưng này của ngươi thật quá tinh diệu rồi, hay cho ta mấy con để huấn luyện dùng.
Kim Điêu Vệ lại nói, âm thanh vẫn cực kỳ êm tai.
- Bây giờ, ngươi đang trong thời gian ra ngoài làm việc sao?
Hắn ta khe khẽ vuốt ve đầu Kim Điêu, Kim Điêu để lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, khẽ nhếch miệng không cần phải nhiều lời nữa.
- Bẩm tiền bối, đúng là như thế.
Nam Bất Hưu vừa nói xong câu cũng không có cảm thấy có gì đó không ổn.
Tuy đệ tử đã thoát khỏi Tiên Môn sẽ không thể lấy danh nghĩa Tiên Môn để giả danh lừa bịp.
Nhưng bây giờ hắn một thân một mình, cần phải dùng danh nghĩa này để bảo vệ mình.
Dưới núi không thể so với tông môn.
Lòng người không thể dò được, không thể không phòng.
Cúi đầu xuống, quan sát Kim Điêu một chút.
Toàn thân đều là lông vũ màu vàng, giống như dùng hoàng kim đúc thành vậy.
Ánh mắt cực kỳ linh động, giống như người thật.
Theo Nam Bất Hưu biết, lúc đầu thế giới Đại Hoang không có linh thú.
Hiện tại, linh thú nhìn thấy một phần là đời sau của linh thú được Đông Sơn tông mang đến.
Một phần là yêu thú thuần hóa.
Ở đây, nhân loại và linh thú có quan hệ cộng sinh hài hòa.
Hai bên đều có chung kẻ địch là yêu ma.
Người ở các thành thị lớn có điều kiện đều mua sắm một linh thú, đảm nhiệm chiến lực, tọa kỵ, thậm chí là huynh đệ bầu bạn.
Nghe nói còn có linh thú hóa thành hình người kết hợp với tu sĩ.
Nhưng cụ thể là ai thì lại không nói rõ ràng.
Ở trong Đại Đỉnh Tiên Tông cũng có linh thú thiên tư trác tuyệt cùng bái sư học nghệ với bọn hắn.
Chuyện này rất thường gặp.
Nhưng có thể nói tiếng người, lại còn nói dễ nghe như vậy, Nam Bất Hưu lại chưa từng thấy.
Không hổ là một trong những đại diện của hoàng thành, rất có linh tính!
- Ngươi muốn đi Thượng Dương thì có lẽ phải chờ ba tháng sau mới được.
Hoàng Lệ lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối:
- Không biết tiểu huynh đệ có mang theo đủ tiền tài hay không? Muốn sống ở hoàng thành thật sự rất khó!
- Sao lại vậy? Theo ta được biết thì sáng sớm ngày mai sẽ có một chiếc tiên chu đi tới Thượng Dương mà?
Nam Bất Hưu cau mày, hắn đã hỏi thăm rõ ràng sự vụ trong điện môn, biết rằng ngày mai sẽ có thuyền bay đến Thượng Dương.
Sao gia hỏa này lại nói không có thuyền?
Không phải lừa gạt ta chứ?
Đầu óc Nam Bất Hưu nhanh chóng vận chuyển, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của Kim Điêu Vệ, đợi thấy rõ ánh mắt Kim Điêu Vệ vẫn nhìn chằm chằm vào Huyền Ưng, lại nghĩ đến lời hắn ta nói trước đó.
Trong lòng Nam Bất Hưu thầm mắng một tiếng, thằng này muốn Huyền Ưng của mình?
Thật là xui xẻo.
- Vốn kế hoạch đúng là như thế, nhưng bên phía Thượng Dương truyền tin tức đến nói lại có yêu ma tác loạn, hiện đã phá ba tòa thành, thành chủ hạ lệnh lập tức đi tới tiếp viện.
Cho nên tiên chu mới sớm khỏi hành đến đó, tiên chu Châu Tế sẽ khởi hành.
Lấy tốc độ của ngươi sợ là không kịp.
Hoàng Lệ cười nói.
- Có thể, tốc độ Huyền Ưng của ta không chậm, có thể đuổi theo thuyền.
Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta sẽ lập tức đi ngay.
Nam Bất Hưu mỉm cười nói.
Vừa nói xong đã lập tức chỉ huy Huyền Ưng lách qua cháu trai này.
Hoàng thành vuông vức, diện tích chỉ hơn mười dặm, lấy tốc độ Huyền Ưng của hắn thì không cần nữa giờ đã bay hết.
Nhưng ở trong hoàng thành không thể tùy tiện phi hành.
Chỉ có thể phi hành qua những con đương chuyên dùng cho phi hành.
Giống như đường xe chạy ở kiếp trước vậy.
Nhưng, hôm nay là ban đêm, người phi hành trên không trung không nhiều.
Một giờ cũng có thể đến.
Căn bản không cần một canh giờ.
Tia sáng vàng chợt lóe, Kim Điêu Vệ sĩ chắn ở phía trước Nam Bất Hưu.
- Không đuổi kịp.
Hoàng thành cấm bay.
Nếu ngươi mạnh mẽ xông qua, hắc hắc...
Hoàng Lệ mỉm cười nói.
- Hoàng thành sẽ không thể chứa nổi người...
Vừa nói được nữa câu, vẻ mặt Nam Bất Hưu cứng lại.
Hắn hiểu rồi, là tên này đang gây chuyện với hắn.