- Ta nói cấm bay là cấm bay.
Ngươi có hiểu không?
Trên mặt Hoàng Lệ vẫn mang theo nụ cười mỉm, giọng nói cũng ôn nhu dễ gần, nhưng ý tứ trong đó lại làm cho Nam Bất Hưu rùng mình.
Đây là ăn cướp trắng trợn!
Trong lòng Nam Bất Hưu dâng lên một tia sát ý.
Chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ cũng dám càn rỡ trước mặt của ta sao?
Nam Bất Hưu rất muốn lập tức triệu hoán tất cả Huyền Ưng, Huyền Hổ, Huyền Phong ra, một lần diệt sát hắn.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy từng điểm sáng màu vàng ở phương xa thì đành từ bỏ.
Hắn thu lại sát tâm, trên mặt lộ ra nụ cười, thân thiết nói:
- Ta hiểu rồi.
Chỉ cần tiền bối đưa ta đến trước phi chu đi Thượng Dương, tiểu tử nguyện lấy Huyền Ưng đưa tặng.
Ngài xem có được không?
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi là người có tài.
Sau này nhất định có thể thành đại khí.
Tới tới tới, giao quả cầu khôi lỗi cho ta đi.
Hoàng Lệ cười to, vô cùng hài lòng đối với thái độ của Nam Bất Hưu.
- Tiền bối kỳ vọng rất lớn.
Nam Bất Hưu đè ép sự tức giận trong lòng, lấy túi đồ trong bụng Huyền Ưng ra ngoài, đeo trên lưng.
Rồi sau đó mặc niệm chú ngữ, Huyền Ưng lại lần nữa biến thành khôi lỗi cầu lớn cỡ bàn tay.
Đưa cho vệ sĩ Kim Điêu.
- Tiền bối đây là ta hiếu kính ngài.
Xin tiền bối nhất định phải giúp ta bắt kịp tiên chu tối nay đi Thượng Dương.
Vẻ mặt Nam Bất Hưu đầy cung kính.
Nhưng lòng hắn lại đang nhỏ máu, muốn chế tạo một Huyền Ưng phải tốn 3 viên linh thạch thượng phẩm, hắn lại bỏ vào trong đó thêm ba viên linh thạch thượng phẩm, tổng cộng là 6 viên linh thạch thượng phẩm.
Tương đương với 60 ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
60 ngàn linh thạch sắp bị hủy, trong lòng hắn không nhỏ máu mới là lạ.
Không sai, chính là sắp bị hủy.
Tự hủy.
Khi thu thập hành lý, Nam Bất Hưu đã ra lệnh cho Huyền Ưng tự hủy tàn hồn, để phòng ngừa tên này không chết, Nam Bất Hưu còn đặt vào trong thanh năng lượng 3 viên linh thạch thượng phẩm.
Đợi khi Kim Điêu Vệ đi nơi nào một mình hoặc xung quanh không có đại tu Kim Đan thì Huyền Ưng sẽ tự bạo.
3 viên linh thạch thượng phẩm uy lực nổ tung cự ly gần mạnh bao nhiêu? Tu sĩ dưới cảnh giới Kim Đan trở xuống có lẽ có người gánh nổi, nhưng tuyệt không phải Vệ sĩ Kim Điêu nho nhỏ này.
Hắn cũng không lo lắng bị người khác gây phiền toái.
Tìm tới thì nói là tàn hồn mất khống chế.
Đương nhiên cũng sẽ không ai biết Huyền Ưng này là ta cho.
Hắn cũng không tin, nhân viên chấp pháp sẽ trắng trợn tuyên dương quỹ đen của mình.
- Ha ha ha, nhận tiền tài người và tiêu tai cho người.
Tiểu tử ngươi có lòng như vậy, vậy ta dĩ nhiên phải tiễn ngươi một đoạn đường.
Hoàng Lệ nắm chặt Huyền Ưng, mặc niệm pháp chú, biến trở về biến ra nhiều lần, sau khi phát hiện không có dị thường thì trong lòng phi thường sung sướng.
- Tiểu Anh, bắt lấy tiểu bối.
Chúng ta đi tới phi thuyền.
- Được rồi.
Tiểu tử này thật hiểu tính người đi.
Hắn ta dứt lời lập tức đưa tay chộp về phía Nam Bất Hưu.
Nam Bất Hưu chỉ cảm thấy ánh sáng màu vàng chợt lóe, sau một khắc, cả người hắn đã bị giam cầm lại, một đôi Thiết Trảo giống như bắt con mồi vậy bắt được hắn.
Chỉ cần khe khẽ dùng sức là có thể trong nháy mắt xé hắn thành mảnh nhỏ.
Nam Bất Hưu chịu đựng uất ức, lớn tiếng cảm tạ:
- Đa tạ tiền bối tương trợ.
Vãn bối sẽ khắc cốt ghi tâm.
- Ha ha ha ha…
Hoàng Lệ cười dài một tiếng, vỗ lên lưng Kim Điêu, chớp mắt tốc độ đạt đến cực hạn, gió lớn thổi tới làm cho nước mắt Nam Bất Hưu chảy ròng.
Hắn cũng không dám tùy tiện vận dụng pháp lực phòng hộ, sợ bị Kim Điêu xé thành mảnh nhỏ.
Vô năng, cuồng nộ, vô dụng.
Chỉ là khi ngươi bị nổ khi chết, không biết có hối hận về việc làm bây giờ hay không.
Cái đồ đáng chết không có gì đáng tiếc.
Vốn trong lòng Nam Bất Hưu còn có chút áy náy, nhưng bây giờ đã không còn chút nào.
……..
Ánh bình minh buổi sáng vừa ló rạng, một chiếc tiên chu Châu Tế cỡ lớn bay về phía Đông.
Hoàng Lệ vỗ nhẹ đầu Kim Điêu, nói:
- Đi, Tiểu Anh, chúng ta về nhà rồi.
- Ha ha hôm nay lừa được một kẻ đần độn, lấy một bảo bối, thật là quá đã.
Kim Điêu cười hì hì nói, vô cùng cao hứng.
- Ha ha…
Hoàng Lệ cũng rất cao hứng, đã lâu lắm rồi hắn không gặp phải kẻ ngu tu vi thấp.
Ánh sáng vàng chợt thoáng hiện, một người một điêu rơi vào trong một cái sân nhỏ.
- Lão đại, lão nhị, lão tam đi ra đây, xem vi phụ mang về thứ gì tốt cho các ngươi này.
Hoàng Lệ cười nói.
- Ti ti cũng có công lao nha.
- Két dát.
Bảy tám nữ tu yêu diễm mặc quần áo hở mở cửa phòng, nối đuôi nhau chạy ra, thật chỉnh tề cuối rạp thân thể quỳ bò trên mặt đất, cực kỳ thấp kém.
- Cung nghênh chủ nhân trở về nhà.
Ba thiếu niên mập mạp giống nhau như đúc, khoảng 17 18 tuổi, lôi thôi lếch thếch, chậm rãi đi ra.
Bước chân mỗi người đều hư phù, vừa nhìn đã biết thân thể cực kỳ trống rỗng, nhìn lại mấy nữ tu yêu diễm kia thì nhất thời hiểu rõ tất cả.