Cót két.
Một nam nhân cao to, cuồng dã, bá đạo xuất hiện trước mặt Nam Bất Hưu.
Áo bào màu tím để thoáng một nửa, lộ ra cơ thể tráng kiện, từng múi rõ ràng, cứ như được đúc từ khối sắt ra.
Hắn cao tầm mét chín, hoặc hai mét, đầu báo mắt beo, cằm yến râu cọp, ánh mắt mang ý cười, thêm vài phần ngang tàng, khí thế.
Quả là một hình tượng Trương Phi mạnh mẽ.
Trong lúc Nam Bất Hưu đang quan sát Hạng Kế, thì Hạng Kế cũng chăm chú nhìn kỹ hắn.
Cả người khoác một bộ áo bào màu xanh xinh đẹp lộng lẫy, nhìn qua là biết xuất thân không bình thường.
Về phần nhan sắc, hắn có đôi mắt kiên nghị, mặt tựa đao gọt, vốn thuộc loại lạnh lùng bá đạo, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, khóe miệng luôn lộ ý cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất nhân hậu, ấm áp.
Giống một trưởng bối hiền lành, khiến người khác sinh lòng yêu mến.
- Hậu nhân Nam gia Nam Bất Hưu, bái kiến huynh trưởng Hạng gia.
Nam Bất Hưu cung kính hành lễ, hai người Liễu Như Uyên, Liễu Như Bình đằng sau cũng khom mình làm theo.
- Hậu nhân Nam gia? Hạng Kế lập tức nhớ ra, nghi ngờ hỏi: - Có phải là hậu nhân duy nhất còn sống của Nam gia hai mươi năm trước không? Tiểu đệ đệ bị người Hoàng Châu tông bắt đi? - Chính là tiểu đệ.
Không ngờ huynh trưởng còn nhớ ta.
Nam Bất Hưu cười nói.
- Ha ha! Lúc Nam gia nhà ngươi lập chiến công vang dội, lão tử cũng xung phong góp phần đấy! Nếu không phải khi đó ta bị cha ta nhốt trong hầm trú ẩn, chắc chắn ta đã xuất hiện trong hàng ngũ rồi.
Hạng Kế cười lớn đi ra, ôm chặt lấy Nam Bất Hưu, ra sức vỗ.
Không biết đã chạm đến cảm xúc nào của hắn, đôi mắt hắn bỗng nhiên rơi lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
- Thiếu chủ! Thấy ngươi trưởng thành như thế, nếu lão gia tử của ta trên trời có linh, khẳng định sẽ rất vui mừng.
Một tiếng thiếu chủ, khiến lòng Nam Bất Hưu dâng lên từng gợn sóng.
Thiếu chủ.
Hai chữ ấy nặng đến mức nào.
Hạng gia từng làm việc cho Nam gia, là một trong những gia tộc nhỏ trực thuộc nhà hắn.
Hai mươi năm trước trong số người tham gia cuộc đại chiến kia, có lão gia tử Hạng gia đi theo lá cờ Nam gia, cuối cùng tử trận.
Không ngờ đã qua hai mươi năm rồi.
Hậu nhân Hạng gia vẫn thừa nhận mối quan hệ này.
Điều đó khiến lòng Nam Bất Hưu ngậm ngùi, cũng dâng lên một tinh thần trách nhiệm.
- Là Nam gia có lỗi với lão gia tử! Nếu không… - Nói bậy cái gì thế! Hạng gia chúng ta nào có phải người ham sống sợ chết! Hạng Kế buông Nam Bất Hưu ra, trong mắt tràn đầy sự nóng nảy, lớn tiếng trách cứ.
Nam Bất Hưu cũng không phản bác, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một cảm xúc đang dâng trào.
Hai người nhận ra, sau đó cùng nhau cười to.
- Mau vào trong.
Kể cho lão ca của ngươi nghe xem mấy năm nay ngươi sống thế nào.
Hạng Kế cười xong, vội vàng kéo Nam Bất Hưu đi vào trong sân, nói với Hạng Sưởng đi theo sau mông nãy giờ: - Mau gọi Nam thúc thúc.
- Chào Nam thúc thúc.
Hạng Sưởng ngoan ngoãn hô.
- Ngoan lắm! Nam Bất Hưu cười sờ đầu Hạng Sưởng, tiện tay móc ra một quả Huyền Phong, mặc kệ Hạng Kế phản đối, nhét thẳng vào tay Hạng Sưởng: - Tặng ngươi một món đồ chơi phòng thân nho nhỏ.
- Đa tạ Nam thúc thúc! Hạng Sưởng cầm lấy quả cầu gỗ, không để cho Hạng Kế lấy lại, nhanh chân chạy vào trong nhà khoe với mẫu thân nó.
- Cái thằng nhóc này! Hạng Kế cười ngượng ngùng, sau đó, hắn kêu người bên trong phòng đối diện ra: - Uyển nhi, mau ra đây.
- Đến đây! Một phụ nhân duyên dáng cười đi ra, tuổi ngoài ba mươi, cười rất thân thiện.
Không nhìn lâu, Nam Bất ngưu cung kính hành lễ: - Bái kiến tẩu tẩu.
Thứ lỗi cho ta mạo muội đến trước, mong tẩu thứ lỗi.
Hắn vừa nói xong thì Liễu Lương Bình cầm hộp quà, bước nhanh mấy bước, đưa cho nàng.
Bên trong hộp quà gồm mười viên linh thạch trung phẩm, một trăm viên linh thạch hạ phẩm, hai kiện pháp y cấp 1, mỗi kiện đều có hai kiểu nam nữ.
- Không cần, không cần đâu.
Lý Uyển Nhi chưa nhìn đã trực tiếp khoát tay, tỏ ý không nhận.
- Chỉ là chút tấm lòng nhỏ, tẩu tẩu nhất định phải nhận lấy.
Nếu không, đệ đệ sẽ xoay người đi về đó.
Vừa dứt lời Nam Bất Ngưu làm bộ rời đi.
- Đừng, đừng về, ta nhận là được, ta nhận là được mà.
Ngươi mà đi, Hạng Kế sẽ mắng chết ta mất.
Lý Uyển Nhi vội vàng nhận lấy, nhiệt tình mời Nam Bất Ngưu vào trong nhà.
Hạng Kế đứng bên cạnh cười khà khà.
Vào bên trong nhà, căn phòng rất giản dị, đồ gia dụng tuy ít, nhưng được để cực ngăn nắp.
Mọi người để Nam Bất Hưu ngồi ở ghế chủ toạ.
Nam Bất Hưu kể về quá trình học hành của mình, cuộc trò chuyện trôi qua một canh giờ, cuối cùng hắn cũng nói ý nghĩ muốn gầy dựng lại Nam gia.
- Gầy dựng lại Nam gia? Đây đúng là chuyện tốt, đi, ta dẫn ngươi đi gặp mấy lão huynh đệ.
Phụ thân thúc thúc hoặc bản thân bọn hắn đều từng làm việc cho Nam gia.
Hiện tại ngươi trở về để gầy dựng lại Nam gia, mọi người chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.