- Tám phần là như thế.
Ngươi và Hoa gia liên hợp phá vỡ thế chèn ép của Viên gia, sau đó lại có quan hệ làm ăn với Tôn gia, mà Tôn gia thì kiểm soát trị an bên trong thành, có Tôn gia, thân phận Thành Vệ Quân của bọn hắn coi như là phế bỏ.
- Ngoại trừ chờ đợi ngươi ra khỏi thành thì Viên gia không còn cách nào đối phó ngươi, bọn hắn còn có thể làm gì được nữa chứ? Còn một chuyện, mấy ngày nay ta tra xét lai lịch của Viên gia, ngươi đoán xem ta đã phát hiện được thứ gì nào? - Là cái gì thế? - Đã nhiều năm như vậy mà Viên gia vẫn không thể nuốt hết sản nghiệp của Nam gia, có rất nhiều sản nghiệp vẫn còn bị bỏ hoang.
Hơn nữa, điểm mấu chốt nhất là tất cả tài sản địa khế của Viên gia đều là của Nam gia, trừ chỗ đó ra thì bọn hắn không còn địa khế nào khác.
- Nói cách khác, chỉ cần ngươi thu hồi sản nghiệp Nam gia thì Viên gia lập tức trở thành người vô sản.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bọn hắn nhất định phải ép ngươi đi hoặc giết chết ngươi.
Nếu ngươi muốn ra khỏi thành, Viên gia nhất định sẽ đối phó ngươi! - Quao~ Bọn hắn phế đến như vậy sao? Chỉ cần hắn ra khỏi thành thì tám phần sẽ đến đối phó hắn! Tin tức này rất quan trọng, một khi ra khỏi thành, ta sẽ cho các ngươi biết ai mới là cha.
Trong lòng Nam Bất Hưu đã có chủ ý.
Đồng Quan lại tung ra một tin tức quan trọng khác.
- Thượng tông chuẩn bị xây dựng một tòa thành mới ở phía đông núi Kê Sơn, trước mắt thì các gia tộc Kim Đan của các phong, các đường, các thành đều tranh đoạt vị trí vào trước.
- Ồ~ Đây là một tin tức lớn, nhưng đối với Nam Bất Hưu mà nói thì chuyện này vẫn còn quá xa vời, cho nên hắn không có nghĩ ngợi nhiều.
Hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa thì Đồng Quan trở về, hắn để lại một phong thơ cho Hồ Hãn Lâm nói rõ tình huống, sau đó đi trở về.
……….
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Hoa Hưng Nghị lại kéo một trăm chiếc xe vật liệu chế tạo Người Máy Lực Vương tới trước cửa Nam gia.
Xử lý hóa đơn, so sánh đối chiếu danh sách xong xuôi.
Hoa Hưng Nghị nói: - Nam lão đệ, nhóm Người Máy này nhớ lưu lại hai mươi chiếc cho Hoa gia, tiền mua thì trừ trực tiếp vào tiền hàng.
- Tốt thôi, ngươi chỉ cần thương lượng với Như Hải là được.
Đúng rồi, ngày mai ngươi lại kéo thêm một trăm chiếc xe vật liệu đến đây.
- Được rồi, ha ha, nhiều đơn đặt hàng như vậy, chúng ta sắp kiếm lời lớn rồi! - Ừm.
Nam Bất Hưu đáp lại một tiếng, vội vàng mở lò luyện thép.
Tính luôn cả hai mươi chiếc của Hoa gia, ba mươi chiếc của Tôn gia cùng với số Người Máy mà những các thế lực nhỏ kia đặt hàng sau khi nghe được tin tức về nó thì có tổng cộng khoảng chừng một trăm con.
Trước mắt chỉ luyện một lò thép, không đủ nhu cầu cho đơn đặt hàng.
Một lò thép luyện xong thì sẽ tiến vào giai đoạn Uẩn Linh do Hoa Hưng Đồ chủ trì.
Nam Bất Hưu gọi Đồng Siêu qua đây, trước đó Đồng Siêu vẫn luôn đi theo hai người Hoa Hưng Đồ, Hoa Hưng Hà để làm quen quy trình.
Hôm nay, Nam Bất Hưu chuẩn bị giao cho hắn giai đoạn Cố Linh và khắc họa trận pháp.
Đồng Quan giúp đỡ hắn rất nhiều việc, nên hồi báo một chút.
Trước khi dạy, Nam Bất Hưu đã bảo Đồng Siêu phát ra tâm lời thề “Không được phép truyền thụ những tri thức liên quan tới Cố Linh ra bên ngoài”, sau đó mới dạy dỗ tỉ mỉ từng bước một.
Tu sĩ thề độc, một khi phát lời thề thì khả năng vi phạm cực kỳ nhỏ bé.
Cho dù về sau Đồng Siêu rời đi Nam gia thì cũng chỉ có thể làm một mình, sẽ không ảnh hưởng lớn đến Nam Bất Hưu.
Hơn nữa hắn chỉ giảng dạy về phương diện thao túng pháp trận bên trong lò luyện khí.
Phải mất một ngày mới dạy xong.
Mặt trời ngã về phía tây, Nam Bất Hưu đi ra luyện khí thất hóng mát một chút, chuẩn bị ăn cơm tối thì thấy một người đàn ông trung niên ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi mạnh mẽ từ xa hô to: - Nam lão đệ! Nam Bất Hưu cau mày, trong lúc nhất thời không nhận ra được người này là ai, chỉ cảm thấy nhìn rất quen mắt.
- Lão ca là...! - Ha ha! Thế nào? Có phải nhìn giống nam nhân hơn nhiều so với hôm qua không? Hồ Hãn Lâm dạo một vòng trước mặt Nam Bất Hưu.
Dựa vào giọng điệu và mặt mũi, lúc này Nam Bất Hưu mới nhận ra người này là ai.
- Hồ đan sư! Nam Bất Hưu tấm tắc bảo lạ, tóc đen râu đen, chòm râu cũng ngắn tới cằm, đôi mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn chính là hình tượng một tráng hán bốn mươi, năm mươi tuổi, hoàn toàn khác với hình tượng lão đầu tử râu tóc bạc trắng hôm qua - Cái này —— Sao ngươi lại biến thành như vậy? - Khụ khụ, lúc trước ta muốn khiến người mua đan dược và xem bệnh càng tin phục ta cho nên mới ăn mặc như một lão nhân.
Đây vốn dĩ là khuôn mặt của ta! Hồ Hãn Lâm nói một cách đương nhiên.
- Thật sao? - Đương nhiên là thật rồi, ta gạt ngươi làm gì? - Tư thế oai hùng, thần khí cực kỳ, Hồ đan sư hôm qua không thể sánh bằng.
Nam Bất Hưu lớn tiếng khen ngợi.