Cầu Đạo


Lục phẩm Phật Môn Xá Lợi.
Một vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Thoại âm vừa ra, cả đại sảnh lâm vào chết lặng.

Trên dưới ba mươi vị thiên kiêu trợn mắt hốc mồm, nhìn trân trối vào hai con người trước mắt.

Bọn hắn còn có thể nói gì? Lục phẩm đồ vật, vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy, bất cứ món đồ nào trong hai món đồ này đều vượt quá xa tầm với của bọn hắn.

Không.

Ngay cả trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy bọn hắn cũng không có khả năng lấy ra tới.

Một phần trăm giá trị đã viễn siêu năng lực của bọn hắn.
Giờ khắc này, ba mươi mấy vị thiên kiêu cảm giác đến, bản thân bọn hắn và hai người kia không ở cùng một cái thế giới.
Sở Ninh Lan cũng là sững sờ.

Một vạn cân.

Con số đối phương đưa ra nằm ngoài ý muốn của nàng.

Phật Môn Xá Lợi nằm trong tay nàng là vô dụng.

Mục đích ban đầu của nàng chỉ hy vọng kiếm đến một hay hai nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy từ trong tay Trần Nguyên.

Nàng thậm chí không dám nói chắc, đối phương có thể lấy ra nhiều như nàng mong đợi.

Một nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy, đầy đủ nàng đột phá Tam phẩm hậu kỳ, đồng thời ôn dưỡng Mộc Linh thể, để thể chất của nàng mạnh hơn một chút.
Nàng đã làm tốt tâm lý cò kè, mặc cả với đối phương.
Sự thật chứng minh, đối phương hào phóng hơn nàng nghĩ quá nhiều.

Một vạn cân là quá thừa thãi để nàng một mạch tu hành đến Tứ phẩm Thượng nhân, thể chất của nàng cũng đạt được một bước tiến dài.

Nếu như tận dụng vạn cân Linh Thủy này thật tốt, thể chất của nàng thậm chí còn có cơ hội tiến thêm một bước, đột phá cực hạn, thoát thai trở thành Thanh Mộc Vương thể.
Kìm nén sự kinh hỉ trong lòng, Sở Ninh Lan sảng khoái hô: “Tốt.

Thành giao.”
Đối phương lập tức đáp ứng cũng làm cho Trần Nguyên bất ngờ.

Hắn cũng làm tốt tâm lý chuẩn bị nâng giá.

Tứ phẩm Linh Thủy trong mắt quá không đáng già.

Bỏ một vạn cân này đi, hắn còn nhiều, rất nhiều.

Hơn nữa, thứ đồ chơi này, hắn có thể sản xuất hàng loạt, cho nên, trong mắt hắn, Linh Thủy so với Linh thạch còn mất giá hơn.
Đối phương ra Xá Lợi đâu? Không nói đến việc thứ này cực kỳ thích hợp hắn, chỉ nói đến nó là Lục phẩm cấp bậc đồ vật, so với Tứ phẩm chênh lệch đã quá nhiều rồi.

Xưa nay, hắn chỉ nghe nói người ta nguyện ý đổi đồ vật phẩm cấp thấp lấy đồ vật phẩm cấp cao.

Một người sẵn sàng chi mười viên Nhất phẩm Linh thạch đổi lấy một viên Nhị phẩm Linh thạch, nhưng gần như không có trường hợp ngược lại, dẫu cho cả hai giá trị tương đương.
Nghĩ như thế nào đi chăng nữa, Trần Nguyễn cũng cảm giác, hắn kiếm lời.
Bởi thế, hắn không suy nghĩ nhiều, vui vẻ đáp ứng: “Thành giao.”
Vụ trao đổi cuối cùng kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi cẩn thận cất giữ vạn cân Linh thủy trong nhẫn trữ đồ, Sở Ninh Lan không quên hướng về Trần Nguyên, thanh âm mang theo mong đợi nói: “Trần đạo hữu, nếu như đạo hữu còn có Tứ phẩm trở nên Linh thủy, không ngại cùng tiểu nữ trao đổi.”
Trần Nguyên cười: “Dễ nói.

Nếu như Sở tiên tử còn có Phật Môn, Nho Gia hay Đạo Tông bảo vật, tùy thời có thể liên lạc tại hạ, việc trao đổi có thể thương lượng.”
Sở Ninh Lan nghe vậy thì kinh ngạc: “Trần đạo hữu còn là Đạo tu?”
Trần Nguyên lắc đầu: “Đạo tu không nói đến, bất quá là có tìm hiểu một chút da lông.”
Sở Ninh Lan không có ý định truy cứu, nói ra: “Thì ra là thế.” Ngay lập tức, nàng lại nhăn mày, có chút khó khăn: “Phật Môn đồ vật thì có thể.

Bất quá Nho gia cùng Đạo tông thì tiểu nữ tử không dám nói chắc.

Tiểu nữ tử không ngại nói thẳng, Sơ gia Đạo tu rất nhiều, Nho tu cũng chiếm đến ba thành.

Bản thân tiểu nữ tử cũng là Nho tu.

Cho nên có thể đến trao đổi với đạo hữu bao nhiêu, quả thực khó có thể hứa hẹn.”
‘Đây là tiết tấu muốn bức ta vào con đường quy y sao?’ Trần Nguyên không khỏi buồn bực nghĩ thầm.
Bất quá, mặt ngoài hắn bất động thanh sắc, khoát tay nói: “Không sao, Phật Môn cũng được, Nho gia cũng tốt, Đạo tông cũng thế, vật gì tại hạ cũng nguyện ý trao đổi.”
Đồng thời, trong lòng hắn nghĩ thầm, có phải hay không nên suy tính đến việc mua thêm Ngũ phẩm, Lục phẩm Ngưng Linh Hồ lô.
Sở Ninh Lan chỉ trao đổi một viên Phật Môn Xá Lợi, sau đó nàng liền lui xuống.

Một viên xá Lợi này đổi về thu hoạch đã để nàng vô cùng vừa lòng thỏa ý, cảm thấy chuyến đi không hề lỗ.

Đến nỗi những vật trao đổi phía sau, nàng đã không còn ý muốn tham dự.

Cũng thế, so sánh với các nàng trao đổi Lục phẩm cấp bảo vật, những người sau trao đổi vật phẩm, cả thảy cộng lại không sánh bằng nàng một phần mười.
Sau cùng tiến lên trao đổi là phiên của Triệu Thanh Thanh cùng Tào Uyển Nhu, hai vị sư tỷ tu vi cao nhất.

Không quá đặc sắc, đều là một chút Tam phẩm đồ vật.

Kết thúc lượt của hai người, thời gian đã muộn, mặt trời sắp xuống núi.

Cho đến đây, trao đổi hội mới chấm dứt.

Giao lưu hội cũng là lúc này giải tán.
- -------------
Cùng lúc đó, Thái Linh học viện, Huyền Băng phong.
Tại Thái Linh học viện, Huyền Bằng phong thuộc về hệ thống ba mươi sáu tòa thượng phong, tọa lạc trên một trong ba mươi sáu tiết điểm của long mạch, nằm chếch về phía Bắc trong quần thể kiến trúc.

Huyền Băng phong chỉ có đơn độc một ngọn núi duy nhất, cao trọn vẹn một vạn trượng, bốn phía dốc thẳng đứng, khoác lên mình lớp băng dày hàng chục trượng, phẳng lỳ như một tấm gương khổng lồ, kéo dài từ chân núi cho đến tận đỉnh, nơi mà quanh năm suốt tháng bị bao phủ trong lớp mây mù dày đặc, âm u.

Thời tiết ở đây là vậy.

Không phải từ nhiên mà thành.

Chúng hình thành là do một tòa Lục phẩm trận pháp, lấy tòa sơn phong làm trung tâm, kéo dài ra mỗi phía trăm dặm, bao trọn vẹn lấy khu vực rộng lớn.

Trận pháp này chẳng những là hộ phong đại trận mà con có chức năng chuyển hóa linh khí bên dưới lòng đất thành băng thuộc tính, Thủy thuộc tính cùng m thuộc tính Linh khí.

Chịu ảnh hưởng từ nó, phiến địa vực trăm dặm xung quanh Huyền Băng phong chỉ có một điều kiện khí hậu duy nhất, âm u và giá rét, mây mù che kín trời xanh, bão tuyết cũng những cơn gió lạnh thấu xương điên cuồng càn quét.
Huyền Băng phong, chính là cứ điểm của Băng Ngọc Chân quân.
Ngoại trừ Băng thuộc tính, m thuộc tính cùng Thủy thuộc tính tu sĩ, không có nhiều người ưa thích đặt chân đến Huyền Băng phong.

Điều kiện khắc nghiệt là một chuyện, bản thân Băng Lan Chân quân tính tình là một nguyên do khác.

Từ trước đến nay, hơn một nghìn năm làm đạo sư trong học viện, Băng Ngọc Chân quân chưa bao giờ được người khác xếp cạnh hai chữ ‘tốt tính’.

Cương thế.

Bá đạo.

Bao che khuyết điểm.

Không nói đạo lý.

Lấy lý phục người… Đây là những danh từ mà người ta thường dùng khi nói về vị Chân quân này.

Đối với các học sinh tới nói, Huyền Băng phong chính là ác mộng.

Người của Huyền Băng phong ưa thích hiếp đáp đám học sinh này.

Càng hỏng bét hơn, Huyền Băng phong đệ tử kế thừa hoàn mỹ thực lực của Băng Lan Chân quân, tu vi cùng năng lực chiến đấu luôn luôn chèn ép cùng thế hệ đệ tử một đầu.
Đối với cái này, các học sinh khác tự nhiên là giận dữ vô cùng, lại cũng bất đắc dĩ.
Báo cáo lên trưởng bối của mình?
Không có chuyện.

Bởi vì các đạo sư e dè Băng Ngọc Chân quân còn gấp mấy lần học sinh của bọn hắn.

Nếu như chỉ là các học sinh gây chuyện, Băng Ngọc Chân quân còn lo ngại vấn đề mặt mũi, cũng lười nhác đích thân xuất thủ.

Thế nhưng đạo sư bọn hắn dám kêu ca? Vậy thì vị Chân quân này có lý do để đập bọn hắn một chầu.
Đối phương cường thế, bá đạo, lại hết lần này đến lần khác sở hữu thực lực như thế.

Không có gì làm người ta phiền muộn hơn.

Đã như vậy, còn chẳng bằng tránh né đi thật xa.
Hết lý do này đến lý do khác, Huyền Băng phong vốn đã lạnh lẽo lại càng trở nên cô quạnh.
Treo leo trên đỉnh của ngọn cô phong quanh năm băng giá là tòa cung điện khổng lồ, nguy nga và tráng lệ, ẩn mình bên trong sương mù giá lạnh dày đặc.

Giữa tòa đại điện to lớn, nơi mà các bức tường và cột trụ trong suốt như thể được đúc từ những khối băng nguyên khối ấy, một nữ tử tuyệt mỹ lặng lẽ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, để mặc cho những dòng khí âm sát, đen nhánh, vờn quanh thân thể.

Theo từng đợt hô hấp đều đặn, lồng ngực của nàng nâng lên, hạ xuống nhịp nhàng, những dòng khí lạnh ngắt kia di chuyển theo quỹ đao nhất định, phức tạp như quỹ đạo các vì sao trên màn trời đêm, lượn qua đầy đủ ba mươi sáu vòng trước khi tiến nhập vào thân thể nữ tử.

Dương Ly Tình đã ở lại tòa Băng cung này hai tháng có thừa.

Đó cũng là khoảng thời gian mà sư phụ nàng, Băng Ngọc Chân quân rời đi biền biệt, không có tin tức.
Hai tháng trước, nàng trở lại học viện.

Nàng có thể trở lại Thái Linh học viện, ấy là nhờ có Băng Ngọc Chân quân cường thế, ỷ vào tu vi và thực lực cưỡng ép đưa nàng trở lại bên người.

Thế nhưng, chưa kịp an bài vị trí cho nàng thì Tô Châu xảy ra biến cố.

Băng Ngọc Chân quân cùng một số lượng lớn cao tầng đạo sư của học viện ngay lập tức phải rời khỏi.

Kể từ đó đến nay, Dương Ly Tình vẫn luôn ở lại Băng cung tu luyện.
Không thể không nói, điều kiện của Băng cung vẫn cực kỳ phù hợp với nàng.

Bản thân nàng thức tỉnh Ma Sát Linh thể, thuộc tính thiên về m, ngoại trừ Băng hệ thuộc tính, không một thể chất nào thích hợp hơn nàng ở tại nơi này.

Không những thế, môi trường yên tĩnh không bị quấy rầy, nguồn linh khí sung túc khiến cho tốc độ tu hành của nàng nhanh gấp nhiều lần ngoại giới.
Nếu là có thể một mực ở lại nơi này, Dương Ly Tình tình nguyện không rời đi.
Đúng lúc này, một thanh âm nam tử truyền vào bên trong: “Sư muội, sư phụ trở về.”
Dương Ly Tình mở mắt, thoát khỏi trạng thái tu luyện.

Nàng sơ chỉnh qua lại trang phục, sửa lại mái tóc có hơi rối, rồi vội vã bay ra khỏi tòa cung điện.

Đứng chờ nàng ở ngoài đó là một nam tử trung niên, vẻ ngoài như vừa bước qua tuổi ba mươi, khuôn mặt hiền hòa, sống lưng thẳng tắp, phong thái nho nhã, thân mặc trường bào xanh, bên hông mang bội kiếm.

Dương Ly Tình đối với nam tử đáp: “Sư huynh.”
Người này là Linh Thuần Phong, đệ tử thân truyền của Băng Ngọc Chân quân, nhập môn trước Dương Ly Tình mấy chục năm.

Trong khoảng thời gian Dương Ly Tình trở lại Dương gia, vẫn là Linh Thuần Phong một mực hầu tại bên cạnh Băng Ngọc Chân quân.
Linh Thuần Phong thiên tư xuất chúng, hai mươi tuổi bái sư, khi đó hắn đã là Nhị phẩm tầng sáu, ba mươi tám tuổi đột phá Tam phẩm, chính mươi bảy tuổi thành tựu Tứ phẩm, năm nay tuổi tác xấp xỉ hai trăm, đã bước vào Tứ phẩm tầng bảy, tại trong học viện danh tiếng không nhỏ.
Linh Thuần Phong đối với Dương Ly Tình cười nói: “Sư muội, sư phụ truyền tin, lão nhân gia ngài chuẩn bị trở về.”
Hắn vừa mới dứt lời, một cỗ khí tức quen thuộc đã bao phủ toàn bộ Huyền Băng phong.

Trận pháp thủ hộ tự động tản ra, mở một con đường lớn theo phía chính diện.

Ngay cả đám mây mù quanh năm vây kín đỉnh núi cũng tách thành một lối đi nhỏ, như thể chào đón chân chính chủ nhân của nó trở về.
Ngay lập tức, một đạo lưu quang xẹt qua, cắt ngang bâu trời, đi xuyên qua tầng tầng bão tuyết tàn phá không khí, một cái chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt hai sư huynh muội Dương Ly Tình.
Cùng lúc, cả hai người cảm thấy nhiệt độ chợt giảm đi mấy chục độ.

Đỉnh Huyền Băng phong vốn đã lạnh giá, băng kết thành từng mảng lớn, giờ đây còn lạnh hơn nữa.

Bất quá, cả Linh Thuần Phong cùng Dương Ly Tình không có kinh hoảng.

Cả hai đối với bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ, làn váy trắng bay phấp phới trong gió tuyết, cung kính chắp tay: “Cung nghênh sư tôn trở về.”
- -------------------
Bonus thêm một chương đêm khuya.

Hôm nay cả thảy ra bốn chương á.

Hy vọng các bạn đánh giá, đề cử và tiếp tục ủng hộ mình.
Thank you so much.
Con Cua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui