Trần Nguyên lẳng lặng lắng nghe.
Hắn không lựa chọn vội vã tin tưởng lời nói một phía.
Hắn hỏi ngược lại Tần Xuyên:
“Tần huynh, cá nhân huynh thấy chuyện này như thế nào?”
Tần Xuyên trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, hắn nói:
“Nguyên do bởi vì Xảo Vân tiên tử, ta không quá ưa tiểu tử kia.
Bất quá, mấy ngày tiếp xúc, ta có thể khẳng định, Dịch Phong kẻ này không phải người xấu, chí ít là từ bản chất không phải là người xấu.
Từ cảm nhận của ta, hắn là kẻ phóng khoáng, ngay thẳng, chỉ là cách đối nhân xử thế hơi thô ráp một chút, hơn nữa tính cách cực kỳ chấp nhất.
Có vài lần ta bắt gặp hắn xử lý sự tình, rõ ràng có thể giải quyết trong êm đẹp, nhưng hắn lại lựa chọn cách thô bạo.
Nhưng mà, tổng thể ta có thể khẳng định, hắn không phải kẻ xấu.”
Trần Nguyên nghe vậy, liền hỏi lại:
“Ý của Tần huynh là, nội tình việc này không đơn giản như Linh gia tuyên bố?”
Tần Xuyên khẽ giật mình.
Hắn nhìn quanh chốc lát, sau đó bí mật truyền âm cho Trần Nguyên:
“Điều này chỉ là tin tức ngầm, ta không xác định tính chân thực mười phần.
Ta nghe đệ tử Thanh Liên kiếm các nói rằng, trong khi Dịch Phong tiểu tử kia tru sát một tôn Nhị phẩm tầng chín ma tu, vô ý để lộ một kiện bảo vật.
Tên đệ tử kia của Linh gia tham tài, nghĩ kế đánh giết hắn đoạt bảo, nhưng lại bị đối phương tránh thoát, còn phản kích bị thương.
Sau này phát hiện thì tên đệ tử Linh gia kia đã chết.
Chuyện là như vậy.”
“Người của Thanh Liên kiếm các cũng có tham dự vào?” Trần Nguyên truyền âm trở về.
“Không.” Tần Xuyên lắc đầu: “Lúc đó chỉ có Dịch Phong cùng Xảo Vân tiên tử và một nữ đệ tử khác của Thanh Liên kiếm các tham gia truy sát ma tu.
Bất quá, thời điểm Dịch Phong và đệ tử Linh gia tranh chấp thì hắn đã tách ra một mình, cho nên không ai biết chính xác chuyện gì xảy ra.”
“Vì sao một mực khẳng định là Dịch Phong ra tay?”
“Bởi vì các vết thương và dấu vết hiện trường phù hợp với điều đó.
Linh gia cắn lấy không buông, một mực đòi đánh đòi giết Dịch Phong.
Xảo Vân tiên tử thì bằng mọi giá bảo hộ hắn.
Cũng bởi vậy, Dịch Phong mới có cơ hội trốn thoát, tránh vào chỗ sâu Thần Hà sơn.
Hiện tại, bên đó đang loạn thành một bầy.”
Trần Nguyên gật đầu.
Xảy ra đại sự lớn như thế, không loạn mới là lạ.
Tần Xuyên nói tiếp:
“Linh gia e ngại Thanh Liên kiếm các, không dám gây sự với Xảo Vân tiên tử, cho nên đưa người tiến vào chỗ sâu Thần Hà sơn truy sát Dịch Phong.
Xảo Vân tiên tử cũng lo lắng cho an nguy của hắn, bỏ mặc mọi người khuyên can, đồng thời tiến vào, muốn cứu hắn trở về.
Thanh Liên kiếm các lo lắng cho an nguy của nàng, đành phái ra hai tên hộ pháp, vội vã đuổi theo.”
Tần Xuyên thở dài:
“Trong chốc lát, Tru Ma Vệ đội đã mất đi hai thành sức chiến đấu, một nhóm lớn còn lại cũng vì thế mà tinh thần sa sút.
Tầng lớp chân nhân trong liên minh chống ma cũng bởi sự kiện này mà gây nên gợn sóng không nhỏ.”
Trần Nguyên vốn định một lần khuyên bảo Tần Xuyên rời khỏi Tru Ma Vệ đội, tránh khỏi vũng nước đục này.
Đối phương trả lời:
“Hiện tại, Tru Ma Vệ đội đang ở giai đoạn dầu sôi lả bỏng.
Là một thành viên, ta không thể bỏ mặc giữa chừng.”
Nói rồi, hắn dứt khoát rời đi.
Trần Nguyên không lại tiếp tục khuyên.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
- --------------
Ba mươi ngày sau khi dị tượng kết thúc, Trần Nguyên hài lòng rời khỏi trạng thái tu luyện.
Hắn yên lặng không một tiếng động đạt đến Đệ Nhị trọng đỉnh phong, không ra một tháng liền có thể bước vào Đệ Tam trọng.
Ba tháng không đến, đạo hạnh tăng từ Đệ Nhất trọng đến Đệ Tam trọng, trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tất cả đều nhờ có ảnh hưởng của dị tượng của Thần Hà sơn.
“Đáng tiếc, sau đó không còn được bật hack.”
Trần Nguyên tiếc nuối nói.
Đã được nếm qua ngon ngọt, trở lại tốc độ tu luyện thông thường, hắn có điểm không vui.
Lữ Như Yên cũng trong ngày này bước đến tầng chín trung kỳ.
Dưới ảnh hưởng vô hình của hắn, tốc độ tu luyện của nàng tựa như có thần trợ vậy.
Quá trình đáng lẽ kéo dài bốn tháng thì nay chỉ còn lại một phần ba.
Thu hoạch bất ngờ khiến nàng mừng rỡ không thôi.
Kết thúc tu luyện, Trần Nguyên và Lữ Như Yên như bình thường trò chuyện.
Khổ tu có thành tựu cho nên tâm tình của cả hai phá lệ vui vẻ.
Hai tháng ở chung khiến cho quan hệ của họ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Bỗng chốc, Trần Nguyên nhíu mày.
Hắn phát hiện ra năng lượng linh lực xung quanh ba vị chân nhân của Kính Nguyệt hồ, thứ vẫn luôn bình thản như nước, trở nên ba động.
Dao động này rất nhỏ thôi, Lữ Như Yên không nhận ra, hắn có thể.
Điều này cho thấy… có chuyện.
Lữ Như Yên thấy hắn biểu hiện không đúng, bèn ân cần hỏi:
“Trần công tử cảm thấy không khỏe?”
Chưa đợi hắn trả lời, nàng ngạc nhiên phát hiện ra sư nương mình, Yên Nguyệt Chân nhân cùng Thiện Văn chân nhân không nói hai lời, trừ tiếp đạp không mà lên, bay thẳng về hướng Bắc, biến mất nơi chân trời.
“Xảy ra chuyện gì?” Lữ Như Yên lo lắng hỏi.
Lúc này, Diệp Thanh Tuyết đạp buông xuống, xuyên qua tầng tầng trận pháp, đi vào trước mặt hai người.
“Sư thúc/ Diệp tiền bối.” Hai người chắp tay hành lễ.
Diệp Trường Tuyết phất tay, sau đó nói thẳng:
“Chúng ta nhận được tin tức từ Mộc Kiếm sư huynh, sư phụ ngươi bị ma tu vây công, bản thân bị thương.”
“Cái gì? Sư phụ hắn…” Lữ Như Yên gương mặt nhỏ trắng bệch, bờ môi run run.
Diệp Trường Tuyết an ủi:
“Không cần lo lắng.
Nhị sư huynh nói, sư phụ ngươi chỉ là thụ thương nhẹ mà thôi, không đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày là hoàn toàn lành lặn.”
Lúc này, Lữ Như Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thanh Tuyết lúc này lại nói thêm:
“Hiện tại, chiến đấu với ma tu đang ở vào thời khắc mấu chốt.
Cấp bậc chân nhân tu sĩ đã bắt đầu ra tay.
Ngũ sư huynh và Bát sư tỷ tham chiến, tiếp ứng Nhị sư huynh và Thất sư huynh.
Ta ở lại chiếu cố các ngươi.
Trong những ngày kế tiếp, nếu như không có chuyện gì, các ngươi cũng đừng rời khỏi trận pháp bảo hộ.”
“Vâng.” Trần Nguyên và Lữ Như Yên đồng loạt nói.
Lữ Như Yên lại hỏi:
“Sư thúc, đại sư huynh và tiểu sư muội, bọn hắn…”
“Không cần lo lắng, Bát sư tỷ lần này ra ngoài cũng là muốn mang hai bọn chúng trở lại.
Ở ngoài sóng hai mươi ngày đã đủ rồi.
Cũng là lúc nên trở về.”
Lữ Như Yên lúc này nghe vậy mới yên tâm.
Diệp Trường Tuyết an ủi thêm:
“Hai người các ngươi cũng không cần lo lắng.
Chiến cuộc đã đến nước này cũng là lúc nên kết thúc.
Liên minh chính đạo người đông thế mạnh.
Qua không được năm, ba ngày nữa liền sẽ kết thúc.
Đến lúc đó, chúng ta có thể bình an rời khỏi đây.”
“Ba đến năm ngày nữa?” Trần Nguyên ngạc nhiên.
Diệp Trường Tuyết gật đầu:
“Ừm, hiện tại phe liên minh đã đồng loạt ra tay, phạm vi vây quét đã thu nhỏ còn hai trăm dặm, không bao lâu có thể thu lưới.”
Bỗng nhiên, Trần Nguyên nghĩ đến điều gì, hắn hỏi:
“Diệp tiền bối, một tháng này truy quét thế nhưng đã có ai phát hiện được Thượng cổ Linh Bảo?”
Diệp Trường Tuyết cười như không cười nhìn hắn:
“Thế nào, tiểu tử? Ngươi cũng có hứng thú với Thưởng cổ Linh bảo?”
Trần Nguyên lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Vãn bối là có hứng thú, nhưng biết tự lượng sức mình.
Vãn bối chỉ có một thắc mắc, mọi người là vì Thượng cổ Linh bảo mà tiến hành vây quét ma tu.
Thế nhưng thời gian này, vãn bối chưa từng nghe Tần huynh nói một chữ đến bảo vật này.”
“Nguyên lai là người thắc mắc thứ này.
Có thể Thượng cổ Linh Bảo, Tần Xuyên bọn đệ tử trẻ tuổi không tiếp xúc đến, ngươi cũng là nghe không thấy hắn.
Bất quá, Hoàng gia nhiều lần xác định vị trí của Linh bảo, khẳng định chúng vẫn còn trong phạm vi vây quét.
Đáng tiếc, Liên minh vài lần truy tìm nhưng để lũ ma tu chạy nhanh một bước.”
Trần Nguyên lại hỏi:
“Người của Hoàng gia lần này vây quét đóng góp nhiều ít người?”
“Một vị Tứ phẩm chân nhân, tu vi không mạnh, Tứ phẩm tầng hai.
Mười vị Tam phẩm, còn lại là Nhị phẩm, Nhất phẩm tiểu tu sĩ.
Hoàng gia trong một trận chiến bị thiệt hại nặng nề.
Ngay cả Hoàng thành chủ và nhi tử đều bị thương nặng, sớm trước đó đã được người hộ tống rời khỏi đây.
Bọn họ không có nhiều lực lượng để tiến hành vây đánh ma tu.
Có lẽ cũng vì thế, bọn họ mới quyết định buông bỏ Linh bảo.”
Lúc này, Trần Nguyên nghiêm túc nhìn nàng, nhìn thật lâu để cho Diệp Trường Tuyết mất tự nhiên.
Nàng cau mày, có chút khó chịu nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Diệp tiền bối, người không thấy khó hiểu sao? Tất cả mọi người đều vì Thượng Cổ Linh bảo mà đến, thế nhưng từ đầu đến cuối không một ai biết Thượng cổ Linh Bảo dáng dấp ra làm sao.
Mỗi lần xác nhận vị trí của Linh bảo đều do người của Hoàng gia đơn phương thông báo.
Lại nói, tu sĩ của Hoàng gia có mặt ở đây quá ít.
Hoàng thành chủ và Hoàng công tử chỉ xuất hiện có một lần rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Mặc dù nói là bị thương, nhưng mọi người cũng chỉ là nhìn từ xa, chưa có ai trực tiếp tiếp xúc.
Chúng ta từ đầu đến cuối đánh giết ma tu, nhưng một mực chưa thấy có kết quả cao tầng ma tu bị săn giết, toàn bộ chỉ là đê giai ma tu.
Một mực gây hỗn loạn cũng là bọn chúng.
Chúng ta vây quét ma tu nhưng dường như chỉ đang đuổi theo một cái bóng.
Càng quan trọng hơn, theo mỗi ngày vây quét, mỗi người bị vây giết ngày càng nhiều.
Trước không nói người của đại thế lực, tu sĩ tán tu chết thảm đã lên tới gần hai nghìn người nhiều.
Không chỉ có thế, trương hợp của Dịch Phong và đệ tử trẻ tuổi Linh gia cũng có kỳ quặc.
Kết quả hiện tại, Linh ra tách riêng nhóm, đi sâu vào Thần Hà sơn, mà Xảo Vân tiên tử của Thanh Liên kiếm các cũng là như vậy.
Hệ quả là, Thanh Liên kiếm các cũng có một nhóm tu sĩ lẻ loi một mình tiến vào Thần Hà sơn.
Hai nhánh thế lực tách riêng hành động, lại công thêm nội bộ liên minh vốn vì Thượng cổ Linh bảo mà đến, như thế, bọn họ mặt ngoài vẫn còn liên minh, nhưng ai nấy đều tâm hoài quỷ thai, e sợ người khác nhanh chân hơn một bước.
Cho nên về bản chất đã là riêng phần mình độc lập hành động.
Bằng chứng là, Thanh Minh tiền bối lại dễ dàng bị ma tu vây công.
Tình huống như thế, Diệp tiền bối không thấy bất bình thường?”
Diệp Trường Tuyết từ đầu đến cuối im lặng không nói một lời, nghe hắn phân tích.
Một khi nghe xong, nàng con ngươi co rút lại, hai bờ vai không tự chủ run lên.
Nàng nói:
“Ý của người là?”
Tuy nhiên, Trần Nguyên chỉ lắc đầu:
“Vãn bối không có ý gì.
Vãn bối chỉ cảm thấy, chuyện này từ đầu đến cuối không bình thường.
Hoàng gia lại càng là không bình thường.
Bọn họ đã bất bình thường kể từ khi cho mời đại lượng tu sĩ tiến vào Thần Hà sơn.”
.