Nghe được giọng nói của Lục Thiên Tuyết, Trần Nguyên không hề suy nghĩ quá nhiều.
Hắn nâng tay lên, một đoàn pháp lực tràn ra.
Cửa chính mở, trận pháp cũng dỡ xuống một lỗ hổng.
"Vào đi." Hắn nói.
"Đa tạ tiền bối." Lục Thiên Tuyết nhẹ giọng đáp lại.
Nàng dạo bước vào trong, tư thái nàng thướt tha mà vẫn không kém phần lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm như một đóa tuyết liên cô độc.
Trần Nguyên đã ngồi sẵn trên bàn uống nước, trước mặt bày ra một ấm trà, chờ đối phương.
"Ngồi xuống trước đi" Hắn nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thế nào? Vẫn còn suy nghĩ chuyện đi Thanh Sơn ba ngày sau?"
Trần Nguyên cảm thấy, đây có lẽ là chuyện duy nhất mà nàng còn lăn tăn với hắn mấy ngày này.
Quả nhiên, vừa đến trước mặt hắn, nàng liền mở miệng, không hề giấu diếm mà đáp lại: "Làm phiền tiền bối.
Vãn bối quả thật vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
Cuộc gặp mặt này đối với vãn bối rất quan trọng.
Cho nên, vãn bối không thể không đi."
Trần Nguyên nhìn nàng, trầm ngầm không nói.
Lục Thiên Tuyết thấy vậy, cũng không có ý thoái lui mà tiếp tục lên tiếng: "Tiền bối, ta sẽ không để tiền bối đi không công chuyến này.
Như vậy đi, chúng ta lai đến làm một hồi giao dịch.
Tiền bối cảm thấy như thế nào?"
Một thời gian ở chung, nàng xem như hiểu ra, người nam tử trước mắt cũng không phải hạng người sẽ chịu ăn thiệt thòi gì.
Đặc biệt là đối với người lạ.
Muốn mượn sức của hắn? Có thể.
Chẳng qua là cần giao ra một cái giá tương xứng mà thôi.
Giống như hồi ban ngày, nàng nghĩ bằng lý luận, chiếm một chút tiện nghi từ hắn.
Vô dụng.
Thậm chí, nàng còn có thể vì thế mà ăn thiệt thòi.
Bất quá, nếu là đôi bên thành lập giao dịch công bằng, hắn vẫn là rất dễ nói chuyện.
"Ồ?" Trần Nguyên ngạc nhiên: "Ngươi lại muốn đến giao dịch gì?"
Kỳ thật, Lục Thiên Tuyết là không hiểu rõ hắn.
Trần Nguyên cũng không phải là kẻ hẹp hòi sẽ chỉ nhìn giao dịch lợi ích.
Đối với bằng hữu, hắn sẵn sàng ra tay trợ giúp không điều kiện.
Chỉ là, đối với người ngoài, hắn mới không hào phóng như vậy.
Cái hắn càng để ý hơn là trách nhiệm, năng lực và nhân phẩm.
Đối phương có xứng đáng hay không nhận được hắn trợ giúp.
Muốn trở thành bằng hữu? Vậy chẳng những cần thời gian dài xây dựng cảm tình mà còn cần tính cách, tâm ý phù hợp mới thành.
Lục Thiên Tuyết tất nhiên không biết những điều này.
Nàng không có chút nào dài dòng, trực tiếp lấy ra một khối ngọc giản trắng nhuận, đặt lên trên bàn.
Không đợi Trần Nguyên đặt câu hỏi, nàng đi đầu giới thiệu: "Đây là một môn công pháp xưng là Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công, là một bản công pháp không đầy đủ cho phép người tu tập có thể thôn phệ thế gian hết thảy vạn vật, luyện hóa chúng trở thành lực lượng của bản thân.
Cứ mặc cho nó chỉ là bản không đầy đủ, thế nhưng uy năng cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện có thành tựu về sau càng là ngưng tụ ra thần thông mạnh mẽ, hiếm có trên thế gian, cho phép thôn phệ cả pháp thuật, công kích, thậm chí là pháp khí của kẻ địch."
Nói đến đây, nàng hơi chậm lại, nhìn chằm chằm Trần Nguyên: "Nếu như tiền bối chịu xuất mã chuyến này, tiểu nữ tử nguyện ý lấy môn công pháp này, hai tay dâng lên cho tiền bối."
Nghe giới thiệu, Trần Nguyên khẽ giật mình: "Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công? Có thể thôn phệ, luyện hóa thế gian hết thảy vạn vật?"
— QUẢNG CÁO —
Hắn không dám nói chắc, môn công pháp này có thật sự kinh khủng như thế.
Như đây là sự thật, vậy thì cấp bậc của nó phải cao đến khó bề tưởng tượng nổi.
Nên biết, có thể xưng là thôn phệ thế gian hết thảy vạn vật, vậy đó còn phụ thuộc vào 'thế gian' đó là đặt trong thế giới nào.
Nếu chỉ là vạn vật bên trong một phương tiểu thiên địa mà thậm chí Tiên Nhân còn không thể bồi dưỡng ra được, công pháp này thì không có gì đáng nói.
Nhiều nhất chỉ đến Ngũ phẩm hạ đẳng mà thôi.
Nhưng trái lại, nơi đây là Ba Ngàn thế giới, quy tắc tương liên, tự hình thành một thể.
Tại đây, có thể xưng là thôn phệ thế gian hết thảy vạn vật, có nghĩa là Thánh giai, thậm chí siêu việt Thánh giai cấp bậc chí bảo cũng có thể bị nuốt vào, luyện hóa.
Cứ mặc cho công pháp này chỉ là bản không đầy đủ, nó tuyệt đối cũng là chí bảo, giá trị chân quý không thể đo lường.
Tất nhiên, trên thế giới, có một sự thật đáng buồn là không ít các môn công pháp, bí tịch giới thiệu đều, hoặc ít hoặc nhiều, tự thổi phồng bản thân, phóng đại năng lực của nó.
Hắn cũng không ngạc nhiên nếu như Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công mà Lục Thiên Tuyết nói đến cũng là một dạng thổi phồng quá đáng.
Không phải thổi phồng, nàng sao dễ dàng như vậy đem công pháp chia sẻ cho hắn?
Thu hồi các suy nghĩ trong lòng, hắn đối với đối phương hỏi: "Ta có thể xem qua?"
"Xin tiền bối cứ tự nhiên." Lục Thiên Tuyết không chút do dự đáp ứng.
Trần Nguyên phân ra một sợi tinh thần lực, thâm nhập vào bên trong viên ngọc giản, xem xét nội dung.
"Ồ?" Qua không đến ba hơi thở, Trần Nguyên khẽ thốt lên kinh ngạc.
Bộ phận Thái Sơ Phệ Nguyên Thần công trong ngọc giản mở ra cho hắn xem chỉ là chương tổng cương, thế nhưng, chỉ riêng điều đó đã đầy đủ làm cho Trần Nguyên cảm thấy kinh dị.
Hắn ngay lập tức rút đi những suy nghĩ khinh thị xuất hiện trước đó.
"Rất huyền diệu." Hắn thầm hô trong lòng.
Chương tổng cương, mặc dù không thể nói lên nội dung chi tiết thực tế, nhưng lại thâu tóm lý niệm, tư tưởng chính xuyên suốt toàn bộ công pháp.
Phẩm giai của toàn bộ công pháp, cấp bậc lý luận mà nó xâm nhập, đại đa số đều có thể từ chương tổng cương này mà nhìn thấy.
Tại Trần Nguyên xem ra, bộ công pháp này, đích thực là cao minh, rất cao minh, chỉ e, không so ra mà kém mấy bộ đỉnh cấp kinh thư mà hắn từng tiếp xúc.
Đáng tiếc, đây chỉ là một bộ phận không đầy đủ.
Nhiêu đây vẫn là còn thiếu quá nhiều.
Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Lục Thiên Tuyết thản nhiên lại hào phóng mang môn công pháp này bày trước mặt hắn.
Trần Nguyên cười, nhìn qua Lục Thiên Tuyết, hỏi: "Ngươi không có dựa vào công pháp trong này tu luyện đấy chứ?"
"Không có." Lục Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Vãn bối còn chưa quẫn bách đến tình trạng tự hủy tiền đồ của bản thân như vậy."
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công đích xác có năng lực thần kỳ như Lục Thiên Tuyết giới thiệu.
Bất quá, tác dụng phụ cũng là lớn, tai họa ngầm khó mà tiếp nhận.
Có câu, có được tất có mất.
Được càng nhiều thì phải trả giá càng lớn.
— QUẢNG CÁO —
Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công bản thiếu khuyết có thể giúp tu sĩ thôn phệ vạn vật, tăng cường tu vi cực nhanh, nhưng đồng dạng, bởi vì luyện hóa quá nhiều loại năng lượng khác biệt, thể nội linh lực hỗn tạp, không tinh thuần, dẫn đến căn cơ không vững chắc, con đường phía trước chắc chắn không đi được xa.
Trần Nguyên không rõ ràng, bản đầy đủ của môn công pháp này có thể hay không hạn chế tai họa ngầm nhỏ đến đâu.
Bất quá, mọi người đều biết, trên đời này không có chuyện gì là mười phần hoàn mỹ.
Khác biệt chỉ là khiếm khuyết trong đó có thể hạn chế đến nhường nào mà thôi.
Lỗ hổng càng nhỏ, con đường tương lai lại càng có khả năng đi về phía trước xa hơn.
Tất nhiên, nói như thế không có nghĩa là bản thiếu của Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công là vô dụng.
Nó vẫn có tác dụng, chí ít là với hai loại người:
Một là kẻ tiềm năng đã hao hết, tu vi đi đến cực hạn, đời này không có hy vọng tiến thêm một bước.
Bằng vào bộ công pháp này có thể tiến thêm một, hai tầng cảnh giới thông qua cưỡng ép thôn phệ thiên tài địa bảo.
Hai là hạng người tài ba giống như Trần Nguyên, ngộ tính khủng bố, có thể thông qua nguyên lý, lý luận của công pháp để nhìn ra một, hai điểm huyền diệu ở trong đó.
Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là như thế nào đạt được Thái Sơ Phệ Nguyên công?"
Chớ nên xem thường bộ công pháp này thiếu hụt nghiêm trọng, phẩm giai còn lại không cao đến đâu.
Nếu như có thể bắt được nguồn gốc của nó, chưa biết chừng, người ta còn có cơ hội tìm được phần thiếu sót, bù đắp thiếu hụt trong đó.
Lục Thiên Tuyết ngược lại rất hào phóng, trả lời ngay lập tức: "Là hơn năm trước, vãn bối ngẫu nhiên đạt được ở bên trong Cơ Duyên tháp."
Trần Nguyên không rõ ràng: "Cơ Duyên tháp?"
"Tiền bối không biết Cơ Duyên tháp?" Lần này lại đến lượt Lục Thiên Tuyết sửng sốt.
"Cơ Duyên tháp rất nổi tiếng, là ta nên biết sao?"
Lục Thiên Tuyết hồ nghi nhìn qua Trần Nguyên.
Sau thật lâu, nàng mới chậm rãi giải thích.
Nguyên lai, Cơ Duyên tháp là một tồn tại thần bí, không rõ lai lịch, qua một quãng thời gian nhất định thì sẽ xuất hiện ở một địa điểm ngẫu nhiên nào đó.
Mỗi tu sĩ sẽ có một lần cơ hội trong đời xông Cơ Duyên tháp.
Bằng vào thành tích khác biệt mà tương ứng sẽ nhận được Cơ Duyên tháp ban thưởng khác biệt.
Phần thưởng có thể là công pháp, pháp thuật, bí tịch, kinh thư cho đến Đan dược, trận pháp, pháp khí, phù lục lại hoặc là thiên tài địa bảo, bảo vật trợ giúp ngộ đạo...! Phẩm giai cũng chênh lệch tương đối lớn, thành tích không tốt thì có lẽ chỉ nhận được đồ vật giá trị Nhất, Nhị giai, mạnh thì có thể tới Tứ giai, Ngũ giai, thậm chí giống như Lục Thiên Tuyết đạt được dạng này tuyệt thế công phản bản thiếu.
"Cơ Duyên tháp này chủ xuất hiện tại chỗ các ngươi, Thủy Linh vực?" Trần Nguyên lại hỏi.
Lục Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn qua hắn, sau đó khẽ lắc đầu, đáp: "Vãn bối không biết chắc.
Bất quá, vãn bối nghe nói, tại các Vực khác cũng từng xuất hiện qua Cơ Duyên tháp.
Bất quá, điều này là không chắc chắn cho lắm.
Khoảng cách giữa các vực quá xa xôi.
Loại tin đồn gì cũng có thể nghe thấy."
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Hắn lại tùy tiện hỏi thăm vài điều chưa rõ ràng với đối phương.
Lục Thiên Tuyết rất thành thật trả lời.
Chỉ cần không dính dáng đến bí mật bất truyền của Lục gia, nàng đều sẽ cho ra đáp án.
Hai người hàn huyên một thời gian, Trần Nguyên vẫn là đáp ứng yêu cầu của nàng:
"Tốt.
Ba ngày sau, ta đưa người đi.
Sự an nguy của ngươi, ta bảo đảm."
"Đa tạ tiền bối giúp đỡ." Lục Thiên Tuyết chắp tay, khom người.
— QUẢNG CÁO —
"Không có gì, chúng ta bất quá là giao dịch công bằng mà thôi.
Ngươi không thiếu ta điều gì."
"Đã như vậy, vãn bối không làm phiền tiền bối.
Vãn bối xin cáo lui trước." Lục Thiên Tuyết không phải là loại người dài dòng.
Mục đích đạt đến, nàng liền lập tức cáo lui.
"Đi thôi." Trần Nguyên nhẹ phất tay.
Chờ cho đến khi gian phòng trở lại yên tĩnh, hắn một lần nữa lâm vào trầm tư, tiếp tục bắt tay nghiên cứu Tà hạch.
-----------------------------
Cùng lúc đó, phủ thành thành chủ.
Giờ đây, phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí long trọng tới cực điểm.
Cả Thành chủ, hai vị phó thành chủ cùng bốn Khương gia Tam phẩm tu sĩ đều có mặt.
Bọn hắn đứng thành hai hàng, trước nhất lấy thành chủ cùng khương Mạnh Nguyên dẫn đầu, phía sau là năm vị Tam phẩm Đại tu sĩ còn lại.
Lại tiếp ra sau nữa là gần một trăm vị Nhị phẩm tu sĩ.
Từng người trong đó, mặc dù tu vi không thể nào cao trong mắt bọn người Trần Nguyên, nhưng lại đều là nhân vậy quan trọng, có sức ảnh hưởng lớn tại Thôi Nguyên thành.
Hết thảy trên dưới trăm vị nhân vật lớn của tòa thành trì này, giờ đây sắc mặt biểu lộ nghiêm túc.
Thậm chí, ánh mắt có toát ra mờ mịt khẩn trương, kích động lại có lo lắng.
Từng người, từng người đều yên lặng, dõi theo ánh mắt lên bầu trời cao đầy sao, tựa như đang trông mong điều gì đó.
Và mặc dù rằng, công việc quét tước, dọn dẹp chiến trường vẫn còn dang dở, đã chẳng có ai ở đây có tâm tư đi quản chuyện này.
Tất cả bọn hắn đều đang mong chờ một điều còn quan trọng hơn thế nhiều.
Thế rồi, chẳng biết là ai kinh hô: "Đến."
Trên màn đêm đen tối, có hai điểm đen xen giữa các vì sao dần hiện ra, lớn dần, lớn dần cho đến khi lộ rõ hình dáng của một chiếc phi thuyền.
Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm dặm và chỉ chậm lại khi đã tiếp cận phạm vi ngàn dặm bên ngoài Thôi Nguyên thành.
Cuối cùng, nó dừng lại, lơ lửng giữa không trung, chễm chệ như hai con quái vật khổng lồ, nặng nề đè ép phí trên tòa thành trì.
Vô số người dân kinh hô.
Rất nhiều tu sĩ giật nảy mình vì tưởng rằng có kẻ địch tập kích.
Sự kiện Tà Ma tấn công đột ngột ban ngày khiến cho lòng cảnh giác của bọn họ dâng lên rất cao.
May mắn, hành động tiếp theo của thành chủ khiến cho tu sĩ và dân chúng trong thành yên tâm không bớt, tiếp đến sau lại là chấn kinh.
Hắn một đường đi dầu, theo sát phía sau là sáu bị Tam phẩm đại tu sĩ, hướng thẳng đến trước hai phi thuyền, cúi người, cung kính hô:
"Thôi Nguyên thành thành chủ/ Phó thành chủ cung nghênh Thanh Linh Kiếm Thánh, Bạch Khuyết Kiếm Thánh giáng lâm."
"Thôi Nguyên thành Khương gia cung nghênh Thanh Linh Kiếm Thánh, Bạch Khuyết Kiếm Thánh giáng lâm.".