Nửa đêm, Trần Nguyên yên lặng không một tiếng động mang theo Lục Thiên Tuyết trở lại Thôi Nguyên thành.
Không có một ai phát hiện ra hai thanh niên trẻ tuổi, một nam một nữ, hiên ngang thẳng thắn vượt qua tầng tầng lớp lớp tu sĩ canh phòng.
Trên đường trở về, Lục Thiên Tuyết hoàn toàn giữ im lặng.
Nàng chưa từng nói lời nào, không nguyện ý tiết lộ bất kỳ điều gì về người mà nàng gặp hôm nay hay giữa các nàng có liên hệ như thế nào.
Trần Nguyên cũng không hỏi.
Chỉ cho đến khi, cả hai trở lại nơi ở, Lục Thiên Tuyết mới phá vỡ sự im lặng.
"Ngày hôm nay, đa tạ tiền bối đã ra tay." Nàng cảm kích nói.
Nàng một mức giao đấu với ba người Ninh Huyền Thành là sự thật, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng không chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Huống chi, thủ đoạn công kích mà Trần Nguyên bạo phát ra lại oanh liệt và khủng bố đến như thế.
Chính là Lục Thiên Tuyết khi đó cũng không khỏi một hồi run lên trước cỗ sức mạnh tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của nàng như vậy, mặc cho sự thật, sức mạnh này không phải nhằm vào nàng và vẫn còn cách nàng thật xa.
Trần Nguyên nhẹ phất tay, nhàn nhạt nói: "Đây là trách nhiệm của ta trong giao dịch, ngươi không cần cảm ơn."
Lục Thiên Tuyết khẽ cười, nói: "Tiền bối không còn câu đáp nào khác sao?"
Lần đầu tiên trong một thời gian dài, gương mặt lạnh lẽo, vô cảm của nàng toát ra nụ cười, dù rất nhẹ, chỉ thoáng qua, nhưng là cười đến chân thành.
Rất đẹp.
Gương mặt tuyệt mỹ, băng lạnh của nàng vốn đã đẹp, một nụ cười lại càng khiến nó đẹp hơn, tựa như đóa hoa chớm nở đầu xuân, mang đến ấm áp trong cái lạnh của hàn băng.
Lục Thiên Tuyết cũng giật mình.
Dường như phát hiện ra bản thân cư xử không quá giống bình thường, nàng vội vàng thu liễm lại hết thảy biểu lộ, quả trở lại trạng thái không cảm xúc như lúc ban đầu.
Đồng thời, tại trong thâm tâm nàng, nàng phát hiện ra nam tử trước mắt kỳ thực dễ hiểu đến như vậy.
Lúc này, nàng chân thật có cảm giác, bản thân nàng có thể đọc được nội tâm hắn tính toán cái gì.
Phát hiện này không khỏi để cho nàng sinh ra một chút cảm giác đắc ý không hiểu thấu ở trong lòng.
Trần Nguyên cùng Lục Thiên Tuyết hàn huyền hai ba câu rồi chia tay, riêng phần mình trở lại nơi ở.
Trần Nguyên chưa từng để ý đến Lục Thiên Tuyết có một chút khác thường trong biểu cảm, càng không quan tâm trong đầu nàng nghĩ đến thứ gì.
Nàng không phải là đối tượng hắn để ý, hắn tự nhiên sẽ không dành nhiều tâm tư cho nàng.
Lúc này, ánh mắt của Trần Nguyên lại hướng về chỗ Dược Linh Nhi bế quan.
Cô bé ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, ngũ tâm hướng thiên, một bộ rất tập trung, chuyên tâm cho đột phá.
Chỉ là, tính cách hiếu động của trẻ nhỏ để tâm thần của cô bé bứt dứt không yên, rất khó toàn tâm toàn ý đầu nhập vào việc dẫn dắt nguồn năng lượng nhỏ bé trong cơ thể hướng về vị trí kinh mạch quan trọng nhằm xung kích cảnh giới.
May mắn là, bên cạnh Dược Linh Nhi, Dược Huyên Huyên một mực ở lại giúp đỡ.
Linh dịch phụ trợ đã được Dược Huyên Huyên pha chế xong từ lâu.
Nàng cần thận, từng chút, từng chút một dẫn dắt dòng năng lượng ôn hòa tới cực điểm, đi vào thân thể của nữ nhi thông qua các huyệt tại đằng sau lưng.
Bởi vì thân thể của Dược Linh Nhi còn nhỏ, kinh mạch yếu ớt, các cơ quan nội tạng, gân, xương, cơ bắp còn chưa hoàn toàn phát triển, cho nên quá trình dẫn dắt năng lượng này đòi hỏi sự tỉ mỉ và chuyên tâm cực kỳ cao cùng với một thời gian dài chậm rãi điều chỉnh.
Tất cả những điều này, Dược Huyên Huyên đều có thể làm tới.
Mà ở bên cạnh, Ngọc Huyền Vương cùng Thanh Uyển thì chăm chú quan sát hai mẹ con chuẩn bị đột phá trong khi cảnh giác bốn phía, thay các nàng hộ pháp.
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Tình hình còn tính là thuận lợi.
Chưa từng có một điều ngoài ý muốn nào xảy ra.
Lấy tính cách cẩn thận của Dược Huyên Huyên, có lẽ điều bất trắc sẽ không bao giờ có cơ hội xảy ra.
Tuy nhiên, dựa theo tiến độ đột phá hiện tại của Dược Linh Nhi, không có mười, hai mươi này chỉ e là làm không xong.
Đừng quên, đột phá cảnh giới không chỉ là xung kích bình cảnh không thôi.
Sau đó còn cần một quãng thời gian để ổn định cảnh giới rồi thêm mấy ngày nữa để quen thuộc với lực lượng mới của bản thân.
Trong khi đó, Dược Huyên Huyên quá cẩn thận lại càng khiến quá trình này dài hơn nữa.
— QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây, Trần Nguyên có chút đắn đo.
Thời gian mười, hai mươi ngày đầy đủ để hắn làm thêm nhiều việc.
Trong đó, hắn băn khoăn nhất là có nên hay không tiếp tục nghiên cứu Tà hạch hay tạm thời dừng lại nghiên cứu này để chuyển sang lĩnh hội chân lý áo nghĩa đằng sau Thái Sơ Phệ Nguyên kinh bản thiếu mà Lục Thiên Tuyết đưa tặng.
Đổi lại là lúc trước, Trần Nguyên sẽ không chút băn khoăn lựa chọn tiếp tục nghiên cứu Tà hạch.
Bất quá, bây giờ hắn lựa chọn cảm ngộ Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công.
Nguyên do là bởi vì môn công pháp này cực kỳ huyền diệu, chân lý áo nghĩa cẩn chứa phía sau nó, dẫu không đầy đủ, nhưng vẫn cực kỳ thâm sâu.
Đặc biệt, Trần Nguyên xem trúng ở nó năng lực đồng hóa mọi loại năng lượng, vật chất để luyện hóa, hấp thu cho chủ nhân sử dụng.
Có thể vận dụng quy tắc liên quan đến tận cấp độ này, nó tuyệt đối là không tầm thường chút nào.
Còn về phần Tà hạch, nghiên cứu là sẽ không bỏ xuống.
Chỉ là, nghiên cứu thứ này tạm thời không mang lại trợ giúp trực tiếp và ngay lập tức cho Trần Nguyên.
Hắn tạm gác qua một bên.
Làm ra quyết định, Trần Nguyên dựng lên trận pháp phòng hộ, một lần nữa toàn tâm toàn ý đầu nhập vào bế quan.
- ----------------------------
Cứ như thế, thời gian một tháng trôi qua yên bình.
Lấy ngộ tính kinh khủng của Trần Nguyên, thời gian một tháng đã đầy đủ để hắn nắm giữ áo nghĩa của Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công.
Tất nhiên, nắm giữ ở đây không có nghĩ là hiểu đến trình độ thấu triệt.
Nếu như phải miễn cưỡng miêu tả, sử dụng trình độ 'tiểu thành' có lẽ là chính xác nhất.
Theo số lượng khổng lồ chân lý áo nghĩa từ Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công được lĩnh hội, Quảng Nạp công tựa như một tấm bọt biển đói khát điên cuồng dung nạp những chân lý áo nghĩa này.
Mượn nhơ vào đó, môn công pháp Trần Nguyên sáng tạo lại càng tiến thêm một bước, trở nên càng tinh diệu, càng huyền ảo hơn, phẩm giai tinh tiến lên một mảng lớn.
Hơn hết thảy, Quảng Nạp công giờ đây kế thừa tinh hoa của Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công, cho phép tu sĩ tu luyện công pháp này có năng lực đồng hóa hầu như mọi loại năng lượng, vật chất trên đời, luyện hóa và biến nó thành lực lượng của bản thân, trợ giúp gia tăng tu vi.
Trần Nguyên đã từng thử nghiệm.
Hắn thành công luyện hóa một viên Nhất giai Tà hạch, hoàn hảo hấp thu toàn bộ năng lượng trong đó, đẩy tu vi gia tăng một tia.
Cứ mặc cho sự thật rằng, một tia ấy đối với hắn không đáng để đề cập, tuy nhiên, đây lại là tín hiệu mừng, báo hiệu, thí nghiệm của hắn đã thành công.
Không phải sao? Quảng Nạp công đạt được năng lực này chính là một bước tiến giai cực lớn.
Bởi nó có nghĩa là từ nay, Trần Nguyên không còn 'kén ăn' như trước.
Thảy vì chỉ có thể ỷ lại linh khí, linh thủy hay một số dạng năng lượng thuần khiết để tu luyện, các loại nguồn năng lượng mà hắn có thể vận dụng đa dạng hơn nhiều.
Thậm chí, trong một số môi trường khắc nghiệt đối với tu sĩ, linh khí thì thiếu thốn trong khí các loại năng lượng độc hại, tỷ như, Tà khí, tràn lan, Trần Nguyên cũng sẽ không gặp khó khăn.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, tốc độ luyện hóa các dạng năng lượng không thuần khiết là tương đối chậm chạp.
Trần Nguyên đương nhiên không muốn vội vàng nhất thời mà phá hỏng căn cơ tu vi.
Cho nên, đặc điểm thôn phệ vô tội vạ năng lượng, vật chất để nhanh chóng gia tăng tu vi của Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công bị bỏ đi.
Trái lại, quá trình đồng hóa các dạng năng lượng khác biệt trước khi luyện hóa càng làm tốc độ tu luyện bằng Tà khí, hay bất cứ dạng năng lượng độc hại nào, phải chậm hơn nhiều so với thổ nạp linh khí thông thường.
Tất nhiên, nói đi nói lại, cảm ngộ Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công để Quảng Nạp công tiến hóa đến một bước này, Trần Nguyên hài lòng ra mặt.
Đối với hắn, đây đã coi là một bước tiến vô cùng lớn rồi.
Hơn nữa, ai dám nói chắc, trong tương lai, hắn không tìm được phần còn lại của môn công pháp này đâu? Cho đến khi đó, chỉ cần cảm ngộ nốt phần huyền diệu bên trong bộ công pháp đầy đủ, Quảng Nạp công có lẽ sẽ còn trở nên kinh khủng hơn nữa.
Bên cạnh Quảng Nạp công tiến hóa, Trần Nguyên còn có thu hoạch nho nhỏ khác.
Nhờ vào số lượng lớn cảm ngộ chân lý áo nghĩa cấp độ cực sâu từ Thái Sơ Phệ Nguyên Thần công, tu vi của hắn trong lúc bất tri bất giác tăng lên một bước nhỏ, đạt tới Tứ phẩm tầng một đỉnh phong.
Chỉ cần một cơ hội, một thời cơ nhỏ mà thôi, hắn có thể bước vào Tứ phẩm tầng hai.
Này cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Tổng kết thu hoạch sau một tháng, Trần Nguyên chỉ có thể sử dụng từ 'bội thu' để miêu tả.
Bước ra khỏi động phủ với tâm tình vui vẻ, Trần Nguyên giật mình phát hiện ra nhóm người, Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên cùng Ngọc Huyền vương đang chờ sẵn hắn.
Thậm chí, cả sáu vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương, Dược Linh Nhi, Lục Thiên Tuyết cùng thiếu nữ theo hầu nàng từ Thanh Lạc Vương triều cũng tại.
Có thể nói, tất cả đoàn người bọn hắn đều có mặt tại đây.
— QUẢNG CÁO —
"Trần công tử, ngươi rốt cuộc bỏ được đi ra." Thanh Uyển cười, chào đón hắn.
Những người còn lại cũng lần lượt đối với hắn chào hỏi.
Dược Linh Nhi thì vui vẻ, cười to, kêu lên: "Trần thúc thúc, Trần thúc thúc, người rốt cuộc cũng tu luyện xong.
Trần thúc thúc có đột phá hay không? Linh Nhi vừa đột phá.
Bây giờ, Linh Nhi thật mạnh, thật mạnh.
Từ thúc thúc nói, chỉ cần mấy năm nữa, Linh Nhi liền có thể trở thành tu sĩ siêu cấp, Linh Nhi có thể bảo vệ mẫu thân."
Cô bé cười toe toét, nói không ngừng.
Bất kỳ ai cũng nhìn ra, nội tâm cô bé là cao hứng đến nhường nào.
"Tốt.
Linh Nhi thật giỏi.
Trần thúc thúc chúc mừng Linh Nhi." Trần Nguyên vừa cười, vừa xoa đầu, động viên cô bé.
Thế rồi, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc tiên váy kích thước của trẻ nho, màu hồng nhạt, phí trên thêu họa tiết hoa đào, nhìn qua cực kỳ rực rỡ.
Hắn đưa tặng cho cô bé, nói: "Đây là quà của thúc thúc chúc mừng Linh Nhi đột phá.
Linh Nhi có thích hay không?"
Dược Linh Nhi cười híp mắt, ôm lấy chiếc tiên váy, yêu thích không buông tay, đáp lại: "Linh Nhi thực yêu thích.
Trần thúc thúc là tốt nhất."
"Tốt.
Ngoan lắm.
Như vậy, Linh Nhi nhớ phải mặc nó ở trên người, nhớ chưa?"
"Linh Nhi đã biết.
Tạ ơn Trần thúc thúc."
"Không có gì.
Chỉ cần Linh Nhi thật nghe lời, thúc thúc sẽ còn tặng cho Linh Nhi nhiều quà nữa."
"Linh Nhi yêu quý Trần thúc thúc nhất."
Dược Linh Nhi vui vẻ ôm trầm lấy Trần Nguyên, thân thiết như người một nhà vậy.
Đứng cách đó không xa, Ngọc Huyền Vương nhìn chằm chằm hai người, trên gương mặt tràn đầy bất mãn.
Trước đây không lâu, Linh Nhi không phải cũng nói câu này với hắn sao? Tại sao nhanh như vậy thì người cô bé yêu quý nhất lại biến thành người khác rồi.
Ngọc Huyên Vương biểu thị, hắn không thể nào phục.
Dược Huyên Huyên thì nhìn chăm chú chiếc váy mà Trần Nguyên tặng một chút.
Sau đó, nàng giật mình.
Nàng chỉnh lý lại ngôn từ đôi chút, cẩn thận nói với Trần Nguyên: "Trần công tử, chiếc váy này quá quý giá.
Người cứ như vậy tặng cho Linh Nhi, hai mẹ con chúng ta, thật không có ý tứ."
Phải, chiếc tiên váy Trần Nguyên tặng cho Dược Linh Nhi quả thực không tầm thường.
Nó là một kiện pháp khí, Nhị giai phòng ngự pháp khí, có thể chống lại Nhị giai trung kỳ tu sĩ ba lần công kích mà không suy suyển.
Nhị giai sơ kỳ tu sĩ dù đánh phá cả trăm lần cũng chẳng thể phá nổi phòng ngự của pháp khí này.
Càng khó được hơn nữa, tiên váy không sử dụng linh lực của chủ nhân để phòng ngự mà lợi dụng nguồn linh lực nó được nạp sẵn trước đó.
Cho nên, Dược Linh Nhi không cần lo lắng sẽ bị tiên váy hút khô mỗi lần phát động phòng ngự.
Không, nói chính xác là nàng an toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào mới đúng.
Ở đây, tất cả mọi người đều xuất thân bất phàm, ánh mắt và kiến thức rộng cực kỳ, tự nhiên là nhìn ra lai lịch của chiếc váy.
Trần Nguyên nhẹ phất tay, cười nói: "Dược cô nương không cần để ý.
Linh Nhi đáng yêu lại ngoan ngoãn, ta yêu quý nàng như vậy, bây giờ nàng đột phá, còn nhỏ tuổi mà có thành tựu như vậy, ta lại có thể nào mà không tặng nàng món quà nhỏ.
Huống chi, nàng còn nhỏ, thế giới ngoài kia lại hung hiểm, chiếc váy này coi như là thêm một tầng bảo hiểm an toàn cho nàng."
— QUẢNG CÁO —
Tháng trước, khi nghe nói Dược Linh Nhi chuẩn bị đột phá, hắn đã suy tính đến quà tặng cho nàng.
Lại sau khi cân nhắc đến Dược Linh Nhi còn nhỏ tuổi mà thường xuyên phải cùng Dược Huyên Huyên bôn ba khắp đó đây, hắn mới đi tới quyết định lựa chọn một kiện pháp khí phòng ngự.
Nếu như không phải là Thôi Nguyên thành quá nhỏ, hắn tìm nửa buổi chiều chỉ thấy Nhị giai pháp khí phòng ngự tiên váy này, hắn chí ít còn muốn một kiện có thể chống lại được Tam phẩm Đại tu sĩ công kích mới tốt.
Đáng tiếc, đây là kết quả tốt nhất mà hắn có thể thấy, cả về mặt thẩm mỹ lẫn khả năng phòng ngự.
Đổi lại một bên, Dược Huyên Huyên nghe được lời này, lòng nàng cảm thấy buồn nao nao.
Rốt cuộc, để cho nữ nhi gặp nguy hiểm, nàng là một người mẹ không xứng chức.
Không chỉ có thế suốt ngày bôn ba hết nơi này tới tơi khác, đây chắc chắn là lỗi của nàng khi không mang lại cho nữ nhi một ngôi nhà ổn định.
Thanh Uyển dường như phát giác ra tâm tình của Dược Huyên Huyên chập chùng, nàng không khỏi nắm lấy bàn tay trắng, mềm của tỷ muội tốt.
Ánh mắt của nàng mang theo sự an ủi.
Cho đến lúc này, tâm trạng của Dược Huyên Huyên mới tốt hơn một chút.
Trần Nguyên cùng mấy người khách sáo vài câu, lại dỗ dành cho Dược Linh Nhi chơi đến vui vẻ.
Hắn lúc này mới nghiêm túc, nhìn về phế mấy những nhân vật chủ chốt trong nhóm người, hỏi: "Mọi người vì sao lại tập trung ở đây vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Đích thực là có." Thanh Uyển, sau khi liếc nhìn chung quanh một vòng, đứng lên như đại diện, trình bày với Trần Nguyên: "Trong một tháng vừa qua, bất kể là Thôi Nguyên thành hay khu vực mấy chục tòa thành trì xung quanh đã xảy ra chuyện lớn."
"Chuyện lớn?" Trần Nguyên nhíu máy.
Để những người này có thể xưng là chuyện lớn, hẳn không phải chỉ là vài ba con Tam giai Tà Ma tiến đánh thanh trì.
"Đúng, vậy, là rất lớn." Thanh Uyển gật đầu, trịnh trọng đáp.
"Lớn đến mức nào?"
"Đủ để rung chuyển cả Thái Chu Vương triều cùng những phương thế lực lớn xung quanh.
Thậm chí, cho dù là ở phía xa, Thái Nguyên Vương triều cũng bị kinh động đến.".