Nghe Thanh Uyển miêu tả, Trần Nguyên nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Hắn từ khi chuyển thế đến nay, vẫn luôn ở tại Minh Nguyệt giới tiềm tu.
Đi tới Vân giới cũng là lần thứ nhất hắn rời khỏi Minh Nguyệt giới.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn chưa từng gây sự với Tử Không Linh tộc mới đúng.
Là không có cơ hội gây sự.
Như thế nào hắn nhận chủng tộc này tấn công?
Trần Nguyên đột nhiên nghĩ đến lân trước đó hắn cũng không hiểu thấu bị tấn công tại phương tiểu thế giới tại Thanh Châu, Nam Hoàng vực.
Đối phương rõ mồn một hỏi danh tính của hắn, là ăn chắc nhằm vào hắn.
"Hẳn là, lần này cũng là như thế?" Trần Nguyên đau đầu nghĩ đến: "Không nên chứ? Ta đã sửa lại dung mạo, thay đổi khí tức.
Càng quan trọng hơn là còn có một 'Trần Nguyên' khác tại Thanh Châu nữa cơ mà?"
Càng suy nghĩ, Trần Nguyên càng cảm thấy, khả năng đối phương trực tiếp nhằm vào hắn là không có khả năng.
Tuy nhiên, nếu như không phải là hướng về hắn mà đến, vậy thì hắn lại nghĩ không ra, vì sao ở Vân giới này lại đột ngột xuất hiện thành viên một chủng tộc hùng mạnh của Ba Ngàn thế giới, chẳng những không đánh giết Tà Ma mà còn tấn công hắn cái này một tên Tứ phẩm Thượng nhân nhỏ nhoi?
Quá ít thông tin để tiến hành suy luận, Trần Nguyên nhìn không ra nguyên nhân ở trong đó.
Trong khi Trần Nguyên còn lâm vào trong suy tư, Đông Liên phu nhân ở một bên đã không nhìn được hỏi thăm: "Thứ lỗi cho ta hiểu biết nông cạn, các vị có thể cho ta hỏi Ba Ngàn thế giới là thế giới gì? Mà Hợp Đạo lại là cảnh giới gì?"
Kỳ thực, trong lời nói của Thanh Uyển còn có mấy khái niệm mà nàng không hiểu rõ.
Thế giới khác biệt dẫn đến khai niệm có sự sai lệch, ý nghĩa và thông tin cũng có sự chênh lệch.
Bởi vậy, Đông Liên phu nhân tương đối mù mờ trước lời nói của Thanh Uyển.
Bất quá, nàng ngược lại là nhanh nhạy.
Trong nháy mắt, nàng bắt lấy hai danh từ quan trọng nhất.
"Ba Ngàn thế giới, ấy là một cách nói khác để chỉ thế giới của chúng ta." Dược Huyên Huyên chậm rãi giải thích: "Trong đó, Đông Liên đạo hữu nghe nói tới chúng ta tới từ Minh Nguyệt giới, ấy chỉ là một phương hạ cấp thế giới trong vô số thế giớ mà thôi.
Bên trên Minh Nguyệt giới càng là có thế giới cấp bậc cao hơn.
Khi tu hành đến cảnh giới nhất định thì có khả năng phá vỡ hư không, phi thăng tới thế giới đẳng cấp càng cao.
Mặt khác, Ba Ngàn thế giới bất quá chỉ là một cách nói tượng trưng.
Ta nghe nói, số lượng thế giới thật sự có nhiều lắm, hơn xa con số ba ngàn."
Lời lẽ của nàng ngắn gọn, diễn tả cách hiểu thô sơ về cấu trúc Ba Ngàn thế giới.
Đối với đại đa số tu sĩ không phải xuất thân từ thế lực đỉnh tiêm mỗi vực, từng có người phi thăng hay liên hệ chặt chẽ với Thượng giới, giống như Thái Linh học viện vậy, thì đây chính là cách hiểu phổ biến nhất, cũng là gần chính xác với sự thật nhất.
Ngọc Huyền Vương cùng Lục Thiên Tuyết đều nhẹ gật đầu, tán đồng với cách nói này của Dược Huyên Huyên.
Trần Nguyên cùng Thanh Uyển không bổ sung gì thêm.
Bọn hắn không ngại chia sẻ kiến thức thường thức như thế này.
Loại phương diện tri thức này, chỉ cần tu sĩ hai giới có tiếp xúc thì sớm muộn cũng được phổ biến.
Đổi lại, nhóm tâm phúc của Đông Liên phu nhân thì kinh ngạc.
Bọn hắn không nghĩ tới, Minh Nguyệt giới, hóa ra chỉ là một phương hạ cấp thế giới mà thôi.
Đông Liên phu nhân thì như có điều suy nghĩ.
Nàng khẽ nhíu mày, nói ra: "Vậy cũng giống như là, tu luyện đến cảnh giới trần nhà của vị diện, sau đó tu sĩ sẽ được đưa lên vị diện cao hơn?"
"Có thể nói là như vậy." Dược Huyên Huyên gật đầu, sau đó nàng kinh ngạc, hỏi: "Đông Liên phu nhân cho hỏi, phải chăng Vân giới tu sĩ cũng phi thăng lên thượng giới? Thượng giới lại là nơi nào? Hoàn cảnh như thế nào?"
Bà mẹ đơn thân một con kinh ngạc.
Những người còn lại cũng kinh ngạc.
Chiếu theo lời nói của Đông Liên phu nhân, phía trên Vân giới còn có phương khác thượng giới.
Vấn đề này có thể là lớn lắm, đặc biệt là với các thế lực có ý định đưa số lượng lớn tu sĩ đổ bộ lên Vân giới.
"Đó là tất nhiên." Đông Liên phu nhân biểu lộ ra ánh mắt hướng về, nói khẽ: "Nghe nói, khi tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Thông Thiên đỉnh phong thì có thể nếm thử đánh vỡ hư không, phá vỡ hàng rào thế giới, phi thăng lên thường giới.
Bất quá, cụ thể quá trình như thế nào, quang cảnh của thượng giới ra làm sao lại không phải ta một cái Nguyên Thần tu sĩ có thể biết."
— QUẢNG CÁO —
Còn có một điều mà nàng chưa nói, ấy là từ mấy chục vạn năm nay, Vân giới chưa từng có tu sĩ phi thăng, và rằng, có nhiều tu sĩ thậm chí hoài nghi, phi thăng phải chăng chỉ bất quá là truyền thuyết không có thật.
Vô số năm qua, có biết bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm, chẳng những tu luyện tới Thông Thiên cảnh mà còn vững vàng đặt chân tới Thông Thiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng bọn hắn thủy chung không thể nào tiến thêm một bước, đặt chân vào cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Tất nhiên, Đông Liên phu nhân sẽ không muốn thừa nhận trước khách đến từ vực ngoại, rằng văn minh tu luyện của Vân giới đã xuống dốc.
Căn cứ vào hạn mức cao nhất đối với cảnh giới tu sĩ mà Vân giới có thể dung nạp, Trần Nguyên suy đoán, cái gọi là Thông Thiên cảnh đỉnh phong của Vân giới chính là đối ứng với cảnh giới Tứ phẩm đỉnh phong của Minh Nguyệt giới.
Những người còn lại thì hứng thú với cái gọi là thượng giới của Vân giới.
Chỉ bất quá, chính là Đông Liên phu nhân cũng không hiểu biết nhiều về điều này.
Câu trả lời của nàng đều là qua loa lấy lệ, cho nên, hững thú của nhóm người giảm đi nhanh chóng.
Lúc này, Đông Liên phu nhân lại cười, thận trọng hỏi: "Các vị còn chưa giải thích cho ta, Hợp Đạo cảnh giới lại là cảnh giới gì đây."
Lần này, cả Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên lẫn Lục Thiên Tuyết đều im lặng.
Cảnh giới Hợp Đạo, các nàng cũng là lần đầu tiên từ trong miệng của Thanh Uyển nghe tới.
Trước đó, ngay cả một ý niệm về cảnh giới này, các nàng đều chưa từng có.
Đây cũng là điều dễ hiểu.
Không nói Dược Huyên Huyên, cho dù là Ngọc Huyền Vương, Lục Thiên Tuyết đều chỉ là xuất thân từ Ngũ phẩm thế lực.
Tại trong mắt bọn hắn, Lục phẩm Chân quân đã là tồn tại cao khó mà chạm tới, Thất phẩm Tôn giả đã là cảnh giới trần nhà của Minh Nguyệt giới, là tồn tại trong truyền thuyết mà hàng vạn năm qua chưa từng hiện thế.
Lại lên càng cao hơn, bọn hắn chưa hề nghe nói qua, cũng chưa từng được tiếp xúc với bất kỳ điển tịch nào mô tả về cảnh giới này.
Đây chính là truyền thừa chênh lệch hạn chế tầm mắt cùng kiến thức và trong lúc vô hình cũng gián tiếp hạn chế cả thành tựu tương lai.
Bất tri bất giác, mấy người Dược Huyên Huyên, Lục Thiên Tuyết nhìn về phía Thanh Uyển.
Ngay cả nhóm người Đông Liên phu nhân cũng nhìn ra bất thường, đưa mắt về phía nữ tử xinh đẹp tuyệt thế vô song.
Thanh Uyển chậm rãi giải thích: "Cảnh giới Hợp Đạo cụ thể như thế nào, Thanh Uyển không rõ ràng.
Ta chỉ biết rằng, tu luyện chín đại cảnh giới, lần lượt phân từ Nhất phẩm thấp nhất cho tới Cửu phẩm.
Cửu phẩm đại năng tu luyện là pháp tắc, quá trình tu luyện đã dứt bỏ hấp thu linh khí, chỉ dựa vào cảm ngộ pháp tắc để gia tăng đạo hạnh, lớn mạnh tự thân.
Khi tự thân pháp tắc viên mãn, tu sĩ có thể nếm thử dung hợp tự thân với đạo tu hành, nếu thành công thì tu sĩ đạt đến trạng thái thăng hoa mọi mặt rồi siêu thoát hết thảy mọi pháp tắc, mọi ràng buộc, tiêu dao tự tại, không còn nhận sinh tử ước thúc, không bị gò ép bởi không-thời gian.
Cảnh giới này xưng la Hợp Đạo."
Trần Nguyên bổ sung: "Theo hệ thống tu hành của Phật Môn, tu luyện Phật quả, cảnh giới Hợp Đạo liền tương ứng với cảnh giới mà người ta vẫn gọi là La Hán.
La Hán là quả vị cao nhất,cũng là bậc Thánh trong dòng tu Tiểu Thừa của Phật môn, tu luyện là đạo giải thoát.
Khi thành tựu La Hán, tu sĩ không còn nhận ràng buộc của sinh tử, siêu thoát khỏi pháp tắc phổ thông áp chế, thoát khỏi bể khổ hồng trần.
Còn ở hệ thống tu hành của Đạo gia, tu luyện Đạo quả, cảnh giới Hợp Đạo tương ứng với Đại La.
Đạt tới cảnh giới Đại La, tu sĩ có khả năng vĩnh hằng tiêu dao không buồn không sầu, không vào luân hồi, bất tử bất diệt, không chịu sinh tử trói buộc giống như A La Hán của Phật môn vậy." Dừng tạm, hắn nói: "Tất nhiên, Ba Ngàn thế giới có quy tắc áp chế quá mạnh.
Nếu đổi lại chỉ là đơn độc một phương Thượng cấp thế giới thông thượng, Hợp Đạo tu sĩ có khả năng vĩnh sinh, vĩnh hằng tiêu dao thật sự.
Bất quá, tại Ba Ngàn thế giới, Hợp Đạo tu sĩ dù không nhìn luân hồi áp chế, không sợ sinh tử trói buộc nhưng lại chịu Quy Khư ước thúc.
Khi kiếp nạn đến vẫn là khó tránh khỏi."
Đông Liên phu nhân trừng lớn đôi mắt, không dám tin vào tai mình.
Vĩnh sinh bất tử? Vĩnh hằng tiêu dao? Không nhận sinh tử ước thúc?....
Có thật nhiều khái niệm mà nàng không dám chắc đối phương nói có phải thật như nàng hiểu giống như vậy hay không.
Nếu thật là thế, như vậy cần cái gọi là Hợp Đạo cảnh giới phải kinh khủng đến bực nào.
Là tồn tại khủng bố cỡ nào mới chạm đến ngưỡng cấp bậc này.
Đây đã là khái niệm nằm ngoài sức tưởng tượng và hình dung của nàng.
Đông Liên phu nhân chưa từng nghĩ tới, con người còn có thể tu luyện tới cấp bậc như thế.
— QUẢNG CÁO —
Trài ngược lại, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương cùng Lục Thiên Tuyết lại không nghi ngờ điều này.
Ba Ngàn thế giới sao mà lớn, cơ hồ mênh mông vô tận.
Những tồn tại đạt đến cảnh giới khủng khiếp kia không phải là không lưu lại truyền thuyết trong thế gian.
Chỉ là điển tịch ghi chép cụ thể không nhắc tới chi tiết mà thôi.
Trài ngược lại, các nàng liến nhìn Trần Nguyên cùng Thanh Uyển, ánh mắt tràn đầy kinh dị.
Có thế các nàng mới biết, hai con người này cùng các nàng chênh lệch có bao nhiêu lớn.
Trước không nói tới thiên phú, tư chất cùng ngộ tính, chính là tầm mắt, kiến thức đều đã vượt qua các nàng quá nhiều.
Hai người này, dường như không phải là người ở cùng một thế giới với các nàng.
- -----------------------------
Mất hơn một tháng trời để nhóm người Trần Nguyên cùng với Đông Liên phu nhân quay trở về Ngọc Lâm hồ.
Quãng đường hành trình vốn dĩ chỉ mất hơn mười ngày thì nay lại bị kéo dài ra gấp hai lần có thừa là bởi vì bọn họ không ngừng bị tấn công bởi những nhòm Tà Ma vừa và nhỏ.
Phân nửa trong số đó có số lượng Tà Ma chừng trên dưới một vạn cá thể, thực lực của Tà Ma thủ lĩnh là Tam giai sơ kỳ.
Đối với những lẫn Tà Ma tập kích này, Trần Nguyên không có ý định ra tay.
Hắn tiếp tục mượn cảm ngộ từ Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công để gia tăng đạo hạnh của bản thân, chậm rãi tích lũy tu vi, đánh bóng cảnh giới tới cực hạn.
Dược Huyên Huyên và Thanh Uyển cũng làm như vậy.
Các nàng cần là chậm rãi lắng đọng cảnh giới hiện tại.
Ngược lại, người ra tay nhiều nhất là Lục Thiên Tuyết và Ngọc Huyền Vương.
Cũng từ đó, một tháng này cả hai thu được lợi ích không nhỏ.
Bất quá, bởi vì không phải Trần Nguyên chủ động đi săn giết Tà Ma, thu hoạch vẫn là kém hơn quá nhiều so với quãng thời gian trước đó.
Việc này làm cho nhóm người thất vọng không thôi.
Lần đầu tiên, bọn hắn nhận ra, không có Trần Nguyên mang đi 'đánh quái', bọn hắn tiến bộ chậm chạp như thế nào.
Đổi lại là tình huống bình thường thì thôi đi, nhưng với nhóm người vốn đã quen thuộc loại cảm giác tu vi tăng lên như diều gặp gió, đó đích thực không phải là cảm giác tốt đẹp gì.
Đông Liên phu nhân cũng thu hết biểu hiện của nhóm người Trần Nguyên vào trong mắt.
Nàng đích thực là không hiểu suy nghĩ của bọn hắn, khi mà bọn hắn đem coi Tà Ma, kẻ thù một mất một còn của Vân giới, biến thành con mồi săn giết.
Ấy là còn chưa đề cập tới một số thuộc hạ của Đông Liên phu nhân.
Thời gian ngắn tiếp xúc cùng nhóm người Trần Nguyên để bọn hắn nhìn ra, tai trong mắt tu sĩ Minh Nguyệt giới, Tà Ma bất quá là tài nguyên trợ giúp tu luyện, là con mồi săn bắt; trong khi đó, Vân giới bất quá bị rất nhiều tu sĩ nhìn thành bãi săn bắt.
Không cần phải nói, cảm xúc bọn hắn có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu không cam lòng cùng bức xúc.
Chỉ là, trở ngại thực lực chênh lệch còn ở đó, chủ thượng Đông Liên phu nhân lại không bày tỏ thái độ gì khiến cho bọn hắn cũng không tiện phát tác.
Một tháng thời gian hành trình không xảy ra biến cố nào ngoài ý muốn.
Một ngày này, nhóm người Trần Nguyên rốt cuộc đặt chân tới Ngọc Lâm hồ.
Nhìn từ trên cao xuống, Ngọc Lâm hồ trải rộng ngàn dặm, mặt nước phẳng lặng, trong veo, lóng lánh dưới ánh mặt trời như một viên ngọc quý khảm nạm vào mảnh đất màu mỡ, mênh mông.
Bờ hồ có hình tròn gần hoàn hảo, nằm trọn trong Ngọc Lâm sơn mạch, được bao quanh bởi những ngọn núi thấp, chỉ cao chưa đến ngàn trượng, sườn núi thoai thoải, nối liền liên miên mấy vạn dặm.
Bởi vì mảnh sơn mạch này mọc nhiều một loại đê giai Linh thụ, xưng là Ngọc thụ, lá cây trắng ngần như bạch ngọc, chất gỗ ôn nhuận, thích hợp sử dụng làm nguyên liệu chế tác đê giai pháp khí, cho nên mới lấy tên Ngọc Lâm để đặt cho sơn mạch cùng hồ.
Ngọc Lâm sơn mạch, bao quát cả Ngọc Lâm hồ đều sở hữu lượng linh khí tương đối nồng đậm, bởi vậy mảnh đất này đản sinh ra nguồn tài nguyên dồi dào.
Thời gian lâu dài trôi qua, có ngày càng nhiều tu sĩ tụ tập về đây tìm kiếm cơ duyên, mưu cầu sự nghiệp, từ đó hình thành lên một tòa thành lớn bên Ngọc Lâm hồ, lại được xưng là Ngọc Lâm thành.
Bao quát cả Ngọc Lâm thành, Ngọc Lâm hồ cùng ba phần mười diện tích Ngọc Lâm sơn mạch đều thuộc về sở hữu của một vị tu sĩ thành danh lâu năm, tu vi cao thâm, uy chấn một vùng rộng lớn, Ngọc Lâm đ*o nhân, cũng chính là cha thân sinh của Đông Liên phu nhân.
Đông Liên phu nhân dẫn theo thủ hạ một đường chạy trở về đã từ sớm thông báo với Ngọc Lâm đ*o nhân.
Bởi vậy, từ sớm, vị đạo nhân này đã xuất lĩnh mấy vị thuộc hạ tâm phúc nhất nghênh đón nữ nhi thân yêu từ ngoài vạn dặm.
Chiến trận mà vị đạo nhân này bày ra không tính là to lớn, cũng chẳng phô chương thanh thế, nhưng thắng ở gần gũi thân mật.
— QUẢNG CÁO —
Vừa gặp mặt, Ngọc Lâm đ*o nhân đã áy náy thở dài: "Liên nhi, để cho ngươi chịu khổ rồi.
Không kịp thời chi viện các ngươi là lỗi của ta.
Ta đáng trách."
Đông Liên phu nhân hiếm thấy lộ ra giàu cảm xúc.
Nàng đầu phục trong lòng người cha, nói: "Không có chuyện gì, phụ thân.
Khi đó, Ngọc Lâm thành chịu Tà Ma quấy rối, chúng ta cũng biết đến.
Ta không trách phụ thân.
Lại nói, chẳng phải ta cùng nữ nhi của ta bây giờ trở về an toàn rồi hay sao?"
"Phải.
Phải...." Ngọc Lâm đ*o nhân gật đầu liên tục: "Trở về là tốt.
Trở về là tốt.
Từ nay về sau, các ngươi liền ở lại bên ta luôn.
Đừng đi ra ngoài nữa.
Hiện thời thế cuộc phức tạp, không ai biết ngày sau có thể xảy ra chuyện gì."
Hai cha con Đông Liên phu nhân lẫn nhau an ủi một thời gian dài.
Có mặt ở xung quanh, đám thuộc hạ thân tín nhìn ở trong mắt, lòng cảm thấy bùi ngùi không thôi.
Bất kể là Ngọc Lâm đ*o nhân hay Đông Liên phu nhân, tại một vùng này đều là hạng tu sĩ nổi danh, có mấy khí người ta nhìn thấy bọn hắn lộ ra tình cảm xúc động như vậy.
Mất một phen điều chỉnh tâm tình để áp chế sự xúc động trong lòng, Ngọc Lâm đ*o nhân lúc này mới nhìn về phía nhóm người Trần Nguyên.
Cảm nhận được loại khí tức xa lạ, hắn nhíu mày, cảnh giác nói: "Liên nhi, những người này là?"
Đông Liên phu nhân giờ mới nhận ra, nàng còn chưa giới thiệu khác đâu.
Thế là nàng cười, nói: "Phụ thân, ta quên chưa nói với người.
Đây là những vị đạo hữu đến từ bên kia đường hầm không gian, chính là Minh Nguyệt giới trong lời đồn.
Vị này là Trần Nguyên Trần đạo hữu, vị này là..."
Cứ thế, nàng tuần tự giới thiệu danh tính, đạo hiệu của từng người trong nhóm Trần Nguyên.
Đổi lại là một phương Ngọc Lâm đ*o nhân, ngay khi nghe được bọn hắn là tu sĩ đến từ vực ngoại, biểu lộ lập tức cứng lại.
Ánh mắt bọn hắn tràn đầy cảnh giác, nhìn đối phương chằm chằm.
Khí thế trên thân cũng chậm rãi lưu chuyển, bộ dáng giống như lúc nào cũng có thể ra tay chiến đấu.
Bầu không khí trở nên căng thẳng..