La Sát Đại Thánh?
Thánh vị?
Cửu kiếp Thánh vị?
Hàng loạt những danh tự mới lạ xuất hiện trước mắt Trần Nguyên.
Hắn chưa từng nghe đến danh hào La Sát, tu vi Thánh vị cũng chưa từng nghe qua, càng chưa từng thấy qua.
Thế nhưng hắn biết rất rõ ràng, cảnh giới này cao vô cùng, so với bất cứ ai hắn từng gặp qua đều mạnh hơn.
Chỉ có bốn chữ:
Thâm bất khả trắc.
Chỉ là, lời nói của đối phương để hắn cảm thấy có chút bối rối.
Thủ đoạn cao minh?
Hắn không cho ý kiến.
Đối phương một sợi ý thức tiềm ẩn trong Ma môn Thánh nữ, vậy thì nàng hẳn biết ít nhiều chuyện đã xảy ra.
Lĩnh vực thời gian của hắn là nghịch thiên, điều này hắn biết.
Tuy nhiên, nói hắn kéo xuống mắt mũi ra tay với bọn tiểu bối?
Trần Nguyên cảm thấy oan ức.
Hắn so với bọn ‘tiểu bối’ này còn nhỏ tuổi hơn được không?
Hắn vừa muốn nói ra, nhưng sau cùng lại nuốt lại vào miệng.
Nói ra, làm sao cứ cảm thấy là lạ.
Cuối cùng, hắn đành thay lời:
“Đạo hữu nói đùa.
Ta lại không hạ sát thủ với bọn chúng.
Huống chi, ta đây là tại tranh đoạt cơ duyên với Thiên Ma Thánh địa, đâu phải chỉ là vài tên đệ tử thân truyền.”
La Sát Đại Thánh ý chí quét qua một vòng.
Tình trạng của đám đệ tử nàng xác nhận qua.
Nhìn thì như thế thảm vô cùng, đứng dậy cũng chật vật nhưng lại không lo ngại tính mạng, căn cơ cũng không chịu hao tổn, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng liền hồi phục đỉnh phong.
Xác thực như đối phương nói, hắn đã tránh chỗ yếu hại.
Bất quá, nàng là người nào? Là La Sát Đại Thánh, ba nghìn đỉnh tiêm thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, làm sao hôm nay chịu chịu thiệt thòi, cho dù chỉ là mồm mép.
Nàng nói: “Hừ.
Đạo hữu công phu miệng lưỡi còn cao hơn tạo nghệ đạo pháp.
Bất kể thế nào, đạo hữu xuống tay với đệ tử Thiên Ma Thánh địa chúng ta, đạo hữu muốn sự tình này tính toán như thế nào?”
Bá đạo như vậy?
Trần Nguyên hơi giật mình.
Hắn dần có cảm giác nhập thân nhân vật chính mô bản.
cái này chẳng phải gọi, đánh trẻ tới già, đánh già tới lão, đánh lão tới tổ tông?
Nghĩ là như vậy, Trần Nguyên lại không có ý định tránh né.
Tại thời khắc hắn quyết định đứng ra tranh đoạt cơ duyên, hắn đã làm sẵn tâm lý đắc tội Thiên Ma Thánh địa.
Việc cho tới nước này, làm sao có thể lui.
Có lui, người ta cũng chưa chắc tha cho hắn.
Lại nói, đối phương cũng chỉ là một sợi ý chí.
Lực lượng chỉ tại Ngũ phẩm tầng năm, tầng sáu.
Sợi ý chí này của nàng là chắc chắn không chống lại được hắn.
“Tính toán?” Trần Nguyên cười: “Chưa nói đến chúng ta là tại tranh đoạt cơ duyên.
Trước đây cũng là đệ tử của quý thánh địa chủ động xuất thủ công kích ta.
Cho dù ta có tại chỗ đánh chết bọn chúng, đạo hữu cũng có thể nói gì?”
Làm ra chuyến này tranh đoạt cơ duyên, hắn cũng đã nghĩ kỹ.
Năm người này, chẳng những tu vi cao, mà tuổi tác lại không nhỏ.
Tỷ như Lăng Trạch Thư Sinh, Khởi Nguyên Nhãn cho thấy, hắn cốt linh lên đến một trăm sáu mươi tám.
Tình huống này hoàn toàn không giống như Lữ Như Yên, nàng niên kỷ nhỏ, tu vi không cao.
Hắn đối với những đệ tử Thiên Ma Thánh địa xuất thủ hoàn toàn không có áp lực tâm lý.
Đổi lại là La Sát Đại Thánh thì trầm mặc.
Nàng luôn cói Trần Nguyên là đối thủ cùng bối phận.
Nàng nhìn không thấu tu vi đối phương, thủ đoạn đối phương thi triển ra, nàng cũng làm không được.
Nàng không muốn coi hắn là đồng cấp đều không được.
Mà chính bởi vì là cùng cấp bậc tu sĩ, nàng mới có thể chỉ trích hắn kéo xuống mặt mũi ra tay với bọn tiểu bối.
Bất quá, nếu như đệ tử Thiên Ma Thánh địa chủ động công kích trước, đó lại là chuyện hoàn toàn khác.
Thế giới này, đê giai tu sĩ phải có lòng kính trọng tuyệt đối với cao giai tu sĩ.
Đó là quy tắc bất biến.
Những đệ tử thân truyền kia dám ra tay, tức là bộc lộ bất kính.
Người ta có quyền ngay tại chỗ chém giết bọn hắn.
Đây là đối phương chiếm lý.
Lúc này, Trần Nguyên tiếp tục mở miệng:
“Đạo hữu vẫn còn muốn cùng ta tranh đoạt sao?”
“Muốn thì như thế nào?” La Sát Đại Thánh nghi hoặc.
“Nếu vậy, ta không còn cách nào khác ngoài đưa sợi ý chí này của đạo hữu cùng quý đồ của đạo hữu tại một chỗ gạt bỏ.’
Vừa dứt lời, lực lượng của hắn bộc phát, uy áp kinh khủng như thương khung đè xuống khiến cho bốn tên đệ tử vốn thương nặng, miệng không kìm được phun ngụm máu, nằm rạp xuống đất không nhúc nhích một tia.
Nếu bọn hắn còn tại trạng thái toàn thịnh, cường độ uy áp này có lẽ không đủ đe dọa, nhưng ai nói bọn chúng bị thương nặng nề như vậy đâu.
Trần Nguyên vươn bàn tay, cỗ lực lượng khủng bố ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ, nắm lấy đạo ý chí của La Sát Đại Thánh cùng Thánh nữ cùng một chỗ.
Mặc cho các nàng ra sức chống cự ra sao, đứng trước sức nghiền ép tuyệt đối của hắn, hai nàng chỉ như con cừu non, mặc cho người dày vò.
La Sát Đại Thánh nổi giận:
“Đạo hữu đây là muốn triệt để kết thành tử địch với ta sao?”
Một đạo ý chí với nàng không đáng là gì, bốn tên đệ tử thân truyền chết lúc nào cũng được, nhưng đồ đệ bảo bối của nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Mà Trần Nguyên thì bình tĩnh đáp:
“Tại thời khắc ta quyết định ra tay tranh đoạt cơ duyên, đắc tội với quý Thánh địa là điều không thể tránh khỏi.
Còn về tử địch? Việc này phải xem thái độ của đạo hữu.
Mặt khác, đạo hữu một cái Cửu Kiếp Thánh vị, cho dù thực lực có nghịch thiên, đạt đến Thập Nhị kiếp Thánh vị đi chăng nữa, đạo hữu không đe dọa được ta.”
Bởi vì cái gọi là ném lao thì phải theo lao, hắn đã đắc tội vị này La Sát Đại Thánh, vậy thì phải ra sức chấn nhiếp đối phương.
Hắn cũng không biết Thánh vị đại biểu cái gì, cũng chẳng biết có tồn tại hay không Thập Nhị Kiếp Thánh vị, bất quá, hắn là phải thổi.
Không cần phải làm đối phương sợ hãi hắn, nhưng ít nhất phải để nàng hoang mang.
Trần Nguyên lúc này đúng là trong yếu ngoài mạnh.
Thế thì sao chứ? Hắn phải cắn răng mà theo.
Quả nhiên, La Sát Đại Thánh lâm vào trầm mặc.
Hắn không để nàng có cơ hội bình tĩnh suy nghĩ.
Lực lượng rót vào đại thủ tiếp tục ép tới, tốc độ không nhanh, nhưng đủ để người ta cảm thấy gấp gáp, hơn nữa, uy thế tựa như bao trùm hết thảy vạn vật để từ tận sâu nội tâm kẻ bị giam cầm sinh ra e ngại.
Sau mười mấy hơi thở tĩnh lặng, La Sát Đại Thánh thở dài, nàng thỏa hiệp:
“Tốt.
Coi như đạo hữu thắng.
Chúng ta không tranh phần cơ duyên này.”
Trần Nguyên cũng là thở dài trong lòng.
Bất quá, mặt ngoài lại không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn lạnh nhạt nói:
“Xem ra, đạo hữu với tên đồ đệ này vẫn là coi trọng có thừa.”
La Sát Đại Thánh từ chối cho ý kiến.
Nàng nói về chuyện cơ duyên:
“Chúng ta có thể từ bỏ phần cơ duyên này.
Bất quá, Vạn Ma Tâm kinh quá quan trọng đối với Thiên Ma Thánh địa chúng ta.
Chúng ta là sẽ không từ bỏ, chừng nào chưa đạt được kinh thư.”
Trần Nguyên cau mày:
“Nói như vậy, quý Thánh địa là muốn chuẩn bị khai chiến với ta?”
Lời vừa dứt, bóng mờ nhìn hắn chằm chằm.
Dẫu không có ngũ quan, hắn cũng có thể tưởng tượng, đối phương đang lườm hắn.
“Đạo hữu nói đùa, đồ đệ ta còn đang nằm trong tay đạo hữu đâu.
Nếu như có ý định khai chiến, ta đã không nói nhiều như vậy.”
“Vậy ý đạo hữu là?”
“Chúng ta tiến hành một cuộc giao dịch.”
“Giao dịch?”
“Phải.
Lấy vật đổi vật.” Ngừng tạm, La Sát Đại Thánh nói tiếp: “Nếu ta đoán không lầm, đạo hữu có nghiên cứu phật pháp a?”
Thế này cũng nhìn ra được?
Trần Nguyên có chút ngạc nhiên.
Bởi hắn tham ngộ Bồ Đề kinh, tự nhiên, trong thân thể thuế biến sẽ hướng bên này thay đổi.
Cho nên, hắn không phủ định.
“Vừa vặn, ta có một bản Phật môn kinh thư có thể mang ra cùng đạo hữu trao đổi.
Phật môn kinh thư đối với chúng ta tác dụng không lớn, nhiều lắm chỉ có thể tham khảo, trái lại, với đạo hữu có lẽ giá trị sẽ lớn hơn.” La Sát Đại Thánh nói.
“Ồ.” Trần Nguyên bị khơi lên hứng thú: “Là kinh thư gì?”
“Niết Bàn kinh.
Bất quá chỉ là tàn quyển.
Chúng ta không có bản đầy đủ, thậm chí có thể nói là không đủ một phần mười.”
Trần Nguyên kém chút cả giận chửi ầm lên.
May mắn, hắn vẫn giữ lại bình tĩnh:
“Đạo hữu đang tại đùa ta sao? Vạn Ma Tâm kinh không nói đến là nguyên vẹn, nó còn là Thánh kinh đối với Ma môn.
Đạo hữu lấy bản tàn khuyết kinh thư đem ra trao đổi với ta? Đạo hữu thật coi ta không dám ra tay?”
La Sát Đại Thánh dường như dự đoán được phản ứng của hắn.
Nàng bình tĩnh giải thích.
“Đạo hữu không nên gấp.
Niết Bàn kinh thứ này giá trị xa xa hơn nhiều đạo hữu tưởng tượng.
Kinh thư này do ta tại ba nghìn năm trước, bỏ ra cái giá thật lớn mới đoạt được đến tay.
Nghe truyền rằng, kinh thư này đến từ vực ngoại, không thuộc về ba nghìn thế giới này.
Vạn Ma Tâm kinh mặc dù quý giá, nhưng cũng bất quá đến thế, đều là cổ đại truyền thừa xuống, lai lịch rõ ràng.
So sánh với Niết Bàn kinh thì không đáng nhắc tới.”
“Nếu đáng giá như vậy, vì sao đạo hữu cam lòng lấy ra được trao đổi với ta?”
La Sát Đại Thánh bình thản giải thích:
“Như ta đã nói, kinh thứ này là thuộc về Phật môn, đối với chúng ta trợ giúp không lớn, nhiều lắm chỉ để tham khảo, rảnh rỗi thì chọc tức đám lừa trọc.
Vạn Ma Tâm kinh mới là chân chính có giá trị với chúng ta.
Lại nói, nó là tàn quyển, cho nên cân nhắc, giá trị tại sàn sàn với Vạn Ma Tâm kinh.”
Trần Nguyên gật đầu, xem như đã hiểu.
Tuy luôn cảm thấy lời giải thích của đối phương bên trong có điều gì đó không ổn, nhưng hắn tạm thời không tìm ra được bất thường.
Lại nói, đối phương tung ra cọc giao dịch này, cảm giác muốn hố hắn, cuối cùng, hắn lại không thể làm gì hơn ngoài chấp nhận.
Tại hắn xem ra, đây chính là nhượng bộ lớn nhất đối phương có thể làm đến.
Trần Nguyên và La Sát Đại Thánh cứ như vậy tiến đến nhận thức chung, tiến hành giao dịch.
Bất quá, bởi vì nàng không thể ngay lập tức mang đến Niết Bàn kinh, hắn không thể ngay lập tức giao ra Vạn Ma Tâm kinh.
Vì thế, bọn hắn thực hiện khế ước, ước thúc hai bên thực hiện những điều đã cam kết, trong đó ước định, cả hai sẽ đồng thời trao ra kinh thư trong một trăm năm khi hắn và La Sát Đại Thánh gặp mặt trực tiếp
Trần Nguyên lại vì đề phòng đối phương lật lọng hoặc mang thù, cho nên hắn thêm vào trong bản hợp đồng đến ba trăm ba mươi điều khoản nhỏ nhặt nhằm hạn chế đến gắt gao La Sát Đại Thánh và Thiên Ma Thánh địa mang các hành động trả thù.
Đối với một người ‘hiện đại’ từng tiếp xúc qua không ít hợp đồng giao dịch, Trần Nguyên không gặp khó khăn với chuyện này.
Chỉ là, vốn luôn làm việc phóng khoáng, nhanh gọn La Sát Đại Thánh, nhìn đến bản khế ước dài đến gần một trăm trang giấy thì âm thầm líu lưỡi.
Trọn vẹn hai canh giờ để hoàn thành ‘hợp đồng giao dịch’.
Trước khi nhỏ máu, lạc ấn linh hồn, Trần Nguyên còn cẩn thận đọc đi đọc lại đến ba lần.
Điều này làm cho La Sát Đại Thánh mất kiên nhẫn không thôi.
Chờ cho đến khi Ma môn Thánh nữ mang theo bốn tên đệ tử thân truyền Thiên Ma Thánh địa rời đi, lại nhìn đến năm món bảo vật an vị bên cạnh, Trần Nguyên trong lòng thầm cao hứng:
“Chuyến này thu hoạch có chút lớn a.”
.