Cầu Đạo


Trần Nguyên cảnh giác nhìn về phía mười kẻ đột ngột xuất hiện trước mặt.
Hết thảy có năm nam năm nữ, dẫn đầu bởi một nữ tử dáng người cao, gầy, ngũ quanh tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt lạnh lẽo, ánh lên vẻ sát phạt quyết đoán, hai hàng lông mày tỏa ra khí chất hào hùng, hiên ngang không kém đấng mày râu.
Vừa nhìn đã biết, nữ nhân này không phải là loại ôn nhu thiện lương.

“Những người này rất mạnh.” Trần Nguyên truyền âm cho Dương Ly Tình.
Nữ tử dẫn cầu là Ngũ phẩm Chân nhân, tu vi là Ngũ phẩm tầng hai.
Theo sát phía sau nàng hai nam nhân đều là Tứ phẩm Chân nhân, một kẻ là Tứ phẩm tầng ba, người còn lại là Tứ phẩm tầng sáu.
Bảy người phía sau đều là Tam phẩm đại tu sĩ, tu vi thấp nhất cũng là Tam phẩm tầng ba.

Đội hình này quá xa hoa.
Trần Nguyên không khỏi nghĩ thầm.
Tại cái nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể xuất hiện nhân vật cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân? Không nói đến Tinh Hà huyện, cho dù là tỉnh Như Tích, Tứ phẩm Chân nhân cũng là nhân vật đỉnh tiêm.
Đến nỗi Ngũ phẩm Chân nhân? Phóng tầm mắt toàn bộ Đại Ngu Vương triều, cấp bạc này tu sĩ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lại nói, Thanh Giao sơn mạch cằn cỗi có thứ gì có thể thu hút sự chú ý của Ngũ phẩm Chân nhân? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có dị tượng trước mặt là nguyên do khả dĩ nhất.

Đúng lúc này, nữ tử dẫn đầu mở miệng, giọng nói thanh lãnh: “Các vị tiểu hữu, dừng lại tại đây thôi.
Các ngươi không thể tiến lên được nữa.” Đồng thời, nàng tỏa ra uy áp kinh khủng của Ngũ phẩm Chân nhân.
Dương Ly Tình đón nhận uy áp ấy, cảm giác lồng ngực nặng nề, hít thở không thông, đôi vai có chút trùng xuống, tựa như trời xanh ép xuống nàng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, rất khó coi, hai con mắt nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, địch ý lấp lóe.

Công bằng mà nói, nữ tử dẫn đầu không hề đối với hai người Trần Nguyên động thủ.
Nàng chỉ đơn thuần tỏa ra uy áp nhằm chấn nhiếp cùng cảnh cáo hai người.
Chỉ đơn thuần là cảnh cáo mà thôi, không mang theo bất kỳ địch ý, sát ý hay ý định công kích nào.

Thế nhưng, đối với tình tình luôn luôn ương ngạnh Dương Ly Tình, uy áp đó chẳng khác nào một lời khiêu khích.
Tính khí của nàng là vậy, không chịu chấp nhận bất cứ kẻ nào lên mặt dạy dỗ hay chấn nhiếp.
Chiến ý trong hai mắt nàng mỗi lúc một rõ ràng, pháp khí trong tay tùy thời có thể động, nàng đã sẵn sàng chiến đầu, dù cho nàng biết, đối phương tu vi cao hơn nàng quá nhiều, và rằng xác suất chiến thắng của nàng gần như bằng không.

Trần Nguyên thấy tình hình không ổn, vội vàng tóm lại bả vai nàng, truyền âm nói:

“Dương đạo hữu, giữ bình tình.
Muốn động thủ, ngươi phần thắng gần như bằng không.
Lại nói, bọn hắn cũng không phải kẻ địch của chúng ta.
Đừng quên, mục đích của chúng ta là tìm ra chân tướng của dị tượng và nguyên do hung thú trong Thanh Giao sơn mạch bạo động.”

Gặp nàng không có ý định nhượng bộ, Trần Nguyên bổ sung:

“Dương đạo hữu, ngươi phải nghĩ kỹ.
Nếu như ngươi động thủ, rất có thể liên lụy tới Dương gia phía sau.”

Quả nhiên, vừa nhắc tới Dương gia, ánh mắt của nàng mới hòa hoãn xuống.
Tuy chiến ý tiêu thất, thế nhưng hai con ngươi vẫn chưa hề rời khỏi đối phương.

Trần Nguyên gặp đây liền nhẹ nhõm thở phào.
Hắn có thực lực diệt sát mười người này.
Đó là sự thật.
Thế nhưng, hắn không muốn phô diễn sức mạnh trước mắt quá nhiều người, trừ phi nhất định phải làm như vậy.
Hơn thế nữa, ai biết sau lưng những kẻ này có tồn tại ở đó hay không đại năng càng đáng sợ hơn, mà rất có thể đúng là như vậy.
Trước khi làm rõ mọi chuyện, hắn không muốn liều lĩnh làm mọi việc rối tung rối mù.

Nghĩ thế, ánh mắt hắn lấp lóe.
Trần Nguyên vận dụng Khởi Nguyên nhãn thăm dò đối phương.
Kết quả thu được không khỏi để hắn có chút giật mình.

Tên: Lãnh Thiên Tuyết.

Chủng tộc: Nhân tộc.

Tu vi: Ngũ phẩm tầng hai.



Chức vụ: Đội trưởng đội số hai, quân đoàn số bảy, lực lượng tinh nhuệ hội Tam Nhãn.

...

Hội Tam Nhãn: Một hội kín có nhiệm vụ phát hiện và giám sát các hiện tượng, sự vật, con người dị thường tại ba nghìn thế giới.



Hội Tam Nhãn? Quả nhiên, sau lưng những kẻ này đứng đó một thế lực khủng bố.
Thế lực này so với Trần Nguyên tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.
Thông tin giới thiệu không nhiều, bất quá, có thể giám sát ba nghìn thế giới, sức ảnh hưởng của bọn hắn chẳng thể yếu đi đâu được.
So với vị kia La Sát đại thánh, hội Tam Nhãn này chỉ e còn lớn mạnh hơn nhiều lần.

Lại nói, phát hiện và giám sát các hiện tượng dị thường? Như vậy, khả năng rất lớn rằng, những kẻ này xuất hiện nhằm theo dõi dị tượng tại Thanh Giao sơn.
Tất nhiên, cũng không thể bỏ qua trường hợp, chính những kẻ này gây nên dị tượng tại Thanh Giao sơn, và rằng, hung thú ở đây bạo động là sản phẩm của bọn hắn nhằm thực hiện mục đích nào đó.
Tuy nhiên, tại ý nghĩ của Trần Nguyên thì xác suất trường hợp sau nhỏ hơn một chút.

Suy nghĩ đảo qua một vòng, Trần Nguyên lên tiếng:

“Các vị, dị tượng trên núi kia là do các ngươi gây nên?”

Lãnh Thiên Tuyết nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời:

“Không phải.
Khi chúng ta phát hiện thì nó đã như vậy.”

Trần Nguyên lại hỏi:

“Dị tượng này kích thích hung thú bạo động?”

“Đúng thế.
Bất chuyện này không liên quan đến các ngươi.
Các ngươi cũng không giúp được.
Các ngươi tốt nhất mau chóng rời khỏi đây.
Nếu không, đừng trách chúng ta vô tình trấn áp hai người các ngươi.” Nói đến câu cuối, Lãnh Như Tuyết như có như không tăng thêm uy áp, chấn nhiếp hai người.

Trần Nguyên lại hỏi:

“Một câu cuối cùng.
Dị tượng kết thúc, có thể để cho hung thú trong Thanh Giao sơn mạch trở lại trạng thái bình thường?”

Lãnh Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hắn một cái, hơi do dự, sau đó chậm rãi nói:

“Trên lý luận là vậy.
Chúng ta sẽ hạn chế tối đa ảnh hưởng của dị tượng.
Đây là tất cả những gì ta có thể nói.
Các ngươi đi thôi.”

Trần Nguyên gật đầu, nói khẽ: “Đa tạ.
Vậy chúng ta cáo từ.” Nói xong, hắn cưỡng ép mang theo Dương Ly Tình vẫn còn có chút không tình nguyện rời khỏi nơi này.

Nhìn theo bóng hai người biến mất phía chân trời, một nam tử trung niên bỗng nhiên tiến lại gần Lãnh Thiên Tuyết, cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, tại sao phải khách khí với hai kẻ này như vậy.
Chỉ là hai cái Tam phẩm mà thôi, trực tiếp trấn áp không được sao?”

Hắn là một trong hai tên đội phó, tu vi là Tứ phẩm tầng ba.
Tại trong mắt hắn, đối phương kém trọn một cái đại cảnh giới, thực lực chênh lệch như ngày va đêm vậy.
Hắn không có sát ý, muốn giết chết đối phương.
Hắn chỉ muốn tống cổ hai kẻ này đi mà thôi, tuy nhiên, biện pháp không có hữu hảo như vậy.

Lãnh Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn qua hắn.
Ánh mắt của nàng như thể lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu thân thể hắn để hắn không tự chủ run rẩy.
Nàng chậm rãi nói:

“Uông Thư Minh, tính cách xốc nổi của ngươi vẫn chẳng hề thay đổi.
Nhớ kỹ, không thể đánh giá con người qua mặt ngoài đơn giản như vậy.
Tỷ như… nam tử kia, hắn không phải là Tam phẩm tầng ba.”

“Hắn che giấu tu vi?” Uông Thư Minh kinh ngạc.

Lãnh Thiên Tuyết đối mắt đẹp lóe lên dị sắc.
Nàng gật đầu, khẳng định: “Phải, hơn nữa tu vi của hắn không thấp, chí ít cũng là Ngũ phẩm Chân nhân.”

“Chí ít? Ngay cả đội trưởng cũng không nhìn ra?” Lúc này, vị đội phó còn lại cũng kinh hãi.
Nên biết, Lãnh Thiên Tuyết mang trên thân pháp khí không ít.
Trong đó, có ít nhất hai kiện bảo vậy dùng để thăm dò tu vi cùng nội tình đối phương.
Ngay cả như vậy, nàng đều không thể nhìn ra sâu cạn, điều này làm sao không để bọn hắn kinh ngạc cho được.

Lãnh Thiên Tuyết khẳng định nói: “Đúng thế, cho dù là pháp khí thăm dò của hội cũng nhìn ra sâu cạn của hắn.
Bất quá, ta có thể chắc chắn rằng, thực lực của đối phương không dưới chúng ta.
Nếu thật đánh lên, cơ hội chiến thắng của chúng ta không đến ba thành.
Ưu tiên tối cao của chúng ta là trấn áp dị tượng, hoàn thành nhiệm vụ của hội.
Nếu có thể tránh xung đột, tốt nhất vẫn là tránh đi.
Tất nhiên, nếu như bọn hắn thật muốn mạnh mẽ xông vào, chúng ta sẽ không ngây người trơ tại đó mà trơ mắt nhìn.”

Tại một bên khác, Dương Ly Tình không tình nguyện bị Trần Nguyên đưa đi.
Khi đã rời khỏi trăm dặm, nàng không vui, nói với Trần Nguyên:

“Trần đạo hữu, đạo đây là thế nào? Ngươi cũng không thể cứ như thế tin tưởng lời một phía bọn hắn nói đi.”

Bằng lý trí, nàng biết thời điểm đó lựa chọn rút lui là chính xác.
Đối phương quá mạnh, lựa chọn đối chọi không phải là cách làm sáng suốt.
Có thể, thái độ cường ngạnh của nữ nhân kia làm cho nàng khó chịu.

Trần Nguyên nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Bọn hắn nói là sự thật.
Chúng ta không cần thiết ở lại.”

Dương Ly Tình ngạc nhiên: “Làm sao đạo hữu biết?”

“Không vì cái gì cả, chỉ bởi vì người đó là Ngũ phẩm Chân nhân còn chúng ta chỉ là Tam phẩm.” Trần Nguyên không nhanh, không chậm nói.

Dương Ly Tình nghe như vậy, trầm mặc không đáp lại.
Đó là sự thật tàn khốc tại Tu Chân giới, người mạnh hơn nói chính là lý lẽ, bởi, kẻ không công nhận thường biến mất vĩnh viễn không lâu sau đó.
Tất cả mọi người đều âm thầm công nhận sự thật này.

Trần Nguyên nhìn nàng không còn muốn tiếp tục đề tài này nữa thì không nói gì thêm.
Hắn không thể nói với nàng rằng, hắn có năng lực xác nhận lời nói đối phương, càng có thể xem thấu nội tình đối phương.

Hắn cũng đã kiểm tra qua dị tượng quang mang trên đỉnh núi bằng Khởi Nguyên nhãn.
Xác thực có điểm lạ thường.
Bất quá, đối với hắn không phải là thứ gì thật tốt, cho nên hắn không muốn bốc lên phong hiểm đề điều tra đến cùng.

Cứ như vậy, Trần Nguyên và Dương Ly Tình tay không trở về tại chỗ đoàn người Dương gia và đồng minh vẫn còn chiến đấu.

- -------------

Hai tháng qua đi trong chớp mắt.

Hai tháng trước, sau khi để Tần Vân Đạo chạy thoát, Trần Nguyên và Dương Ly Tình gấp gáp trở về chỗ bọn người Dương Minh Thiết.
Tần Vân Đạo là m Cốt tông đệ tử thân truyền, thủ đoạn bảo mệnh tầng tầng lớp lớp, hắn có bản lĩnh đào mệnh; có thể Tôn, Lư hai nhà chỉ là một đám tiểu tu sĩ vùng thôn quê, ở đâu ra năng lực ấy.
Lại nói, có hai vị Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ tọa trấn canh trừng, bọn hắn muốn thoát thân cũng khó khăn.

Tại thời khắc Trần Nguyên quay trở lại, đã có hơn phân nửa tộc nhân Tôn, Lư hai nhà bị tiêu diệt.
Những kẻ còn sống sót chỉ là đám đệ tử tinh anh, cùng mấy tên Nhị phẩm tu sĩ đau khổ chống đỡ.
Nhìn thấy Dương Ly Tình vì này Tam phẩm Đại tu sĩ quay trở về, bọn hắn tuyệt vọng lại bi phẫn.
Bọn hắn biết, mệnh của bọn hắn đến đây là hết.
Tôn, Lư hai nhà cũng từ đây diệt vong.
Dương Minh Thiết tuyệt đối không để một kẻ nào sống sót rời khỏi.

Tàn bạo?

Không hề.
Nếu ngày hôm nay không phải Dương Minh Thiết cao tay hơn một đường, mời Trần Nguyên đến trợ giúp, có thể toàn bộ trên dưới Dương gia đã chịu cảnh phá nhà diệt môn.
Thế giới này tranh đấu chính là tàn khốc như vậy.
Đã kết thành tử địch, như vậy kết quả chính là: ngươi không chết thì ta vong.
Hai bên có huyết hải thâm cừu, muốn hóa giải thù hận? Khó.
Khó như lên trời.

Chuyện sau đó liền đơn giản.
Hủy thi diệt tích.
Tại giữa vùng sơn mạch bao la không dấu chân người này, muốn có kẻ đến đây tìm kiếm tung tích Tôn, Lư hai nhà đều khó khăn, chớ nói chi là thi thể đã được Dương gia tộc nhân xử lý.
Chuyện hậu sự đã không cần Trần Nguyên lo lắng.

Không chỉ là hắn, vì để tránh có người nắm được thóp, bao gồm cả hắn, Dương Ly Tình cùng bốn vị lão tổ khác đều theo con đường bí mật quay trở lại Tinh Hà huyện, để lại Dương Minh Thiết cùng mấy chục tên Dương gia tộc nhân tiếp tục săn giết hung thú.
Trần Nguyên kể từ đó quay trở lại căn trạch viện Vân Nam Sơn cung cấp cho hắn, tiếp tục cuộc sống thanh nhàn tu luyện thường ngày.

Mấy ngày sau đó, khi các thế gia dẫn theo tộc nhân trở về từ cuộc vây quét hung thú, tin tức Tôn, Lư hai nhà đoàn diệt lập tức như một cơn sóng thần quét ngang Tinh Hà huyện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui