Cậu Đừng Cắn Tai Tớ


Bốn người trước mặt, một người rất cao to, một người mặc áo phông in hình đầu lâu, một người khác ngậm thuốc lá, một người còn lại tết bím tóc.

Tám đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm Thời Tây, ánh mắt của bọn họ phải nói như nào nhỉ?

Chính là rất giống…..kiểu cô tới đây gây sự đúng không? Tới đi, vừa hay chúng ta đang nhàn rỗi phát chán đây, nào tới đi!

Thời Tây hối hận vì đã nói chuyện cùng với bọn họ, giờ cô rất muốn bỏ chạy.

Nếu giờ cô còn nguyên hai cái đùi, còn có thể bỏ chạy, nói không chừng còn có thể nếm thử cảm giác mạnh mẽ nhét tiền đoạt vở.

Bây giờ tình trạng của cô chỉ còn một chân lại thêm hai cái nạng, thôi bỏ đi, chạy cũng mệt.

Cũng sợ tên côn đồ sẽ nói ra những lời khó nghe, nghe xong lại thấy không thoải mái.
Lúc nên sợ thì cần phải sợ.

Chị chủ cửa hàng chạy tới, cô đi đến khu phố ngược lại với Thời Tây, không thấy nên lại chạy về bên này, thở phì phò hỏi: “Ôi, mấy cậu đẹp trai, tôi là chủ cửa hàng sách cũ, xin hỏi mấy cuốn sách này có thể trả lại cho tôi không? Tôi trả lại tiền cho các cậu.”

Tên mặc áo đầu lâu nhìn thật ngầu, còn khá dễ nói chuyện, lễ phép nói chuyện một lát cùng với Thời Tây và chị chủ cửa hàng: “Chờ một lát, em đi vào hỏi chút, cái này không phải do chúng em mua.”

Tên mặc áo đầu lâu đi vào trong tiệm net hỏi tình hình, Thời Tây xấu hổ mà tránh né ánh mắt của tên quái vật khổng lồ.

Một phút sau, tên đầu lâu đi ra, nói: “Thật ngại quá, em gái xinh đẹp ơi, cậu ta nói là không bán.”

Thời Tây khó khăn chống cái nạng nhảy về phía trước hai bước, cố gắng phơi bày ra dáng vẻ thê thảm để bọn họ nảy sinh lòng thương hại đối với cô, cò kè mặc cả: “Vậy cậu có thể hỏi giúp tôi xem phải đưa bao nhiêu tiền thì cậu ta mới chịu bán lại được không?”

Tên đầu lâu giống như không thấy Thời Tây thảm hại, vẫn nói: “Cậu ta đã nói hai từ ‘không bán’ thì nghĩa là đưa bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Dừng một chút, tên đầu lâu nói: “Cô đừng có nhảy lung tung, lát nữa lại nằm lăn ra đất mà ăn vạ.”

Thời Tây đổi hướng thương lượng, nói: “Xin hỏi bên trong đó có mùi khói thuốc không?”

“Có, rất nhiều khói, có thể hun chết người.”

Thời Tây hơi rụt cổ, do dự không biết có nên nhảy vào hỏi không.

Mùi khói thuốc do một người hút còn đỡ, rất nhiều người cùng nhau hút liền rất hôi, ám lên quần áo làm người hít vào cũng phải đau đầu.

Chỉ chủ cửa hàng rất nhiệt tình, nói: “Không có việc gì, chị không sợ mùi thuốc, chồng chị cũng hút thuốc, để chị đi vào hỏi cho.”

Thời Tây vui mừng: “Cảm ơn chị gái!”

Chị chủ cửa hàng đi vào được một phút, Thời Tây ở bên ngoài chờ đến nỗi chóp mũi chảy đầy mồ hôi.

Bốn nam sinh kia cũng không để ý đến cô, đứng ở cửa tiệm net chơi trò chơi, sau đó lại thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.

Thời Tây nghe thấy bọn họ đang nói chuyện về cô, suy đoán làm sao cô lại bị bó bột chân, xúi giục tên đầu lâu đi xin cô số điện thoại liên lạc.
Thời Tây cúi đầu nhìn cái nạng, giả bộ không nghe thấy.

Cho nên mới nói cô thích đi theo sau Khấu Túy như cái đuôi nhỏ, cùng cậu ấy đi ra ngoài, cô sẽ không bị các nam sinh buông ánh mắt đánh giá như vậy.

Chị chủ cửa hàng đỏ mặt đi ra, hai mắt tỏa sáng mà nhìn bọn họ, nói: “Ôi mẹ ơi, người bạn này của các cậu cũng đẹp trai quá đi mất! Cậu ấy liếc mắt nhìn chị mà cái mặt già này của chị cũng phải đỏ lên.

Ánh mắt kia thành tinh rồi, liếc mắt một cái đã bị cậu ấy tán đổ.

Giọng nói cũng thật mê người, trách không được ông chồng chị cũng phải khen ngợi.”

Thời Tây không thèm để ý đến tán cái gì mà tỉnh, ở trong mắt cô không có ai mê hồn bằng Khấu Túy, cô nói: “Chị gái à, cậu ta có đồng ý bán không?"


Bốn nam sinh kia thi nhau phát ra tiếng cười thầm, tên đầu lâu cười trêu trọc, nói: “Khẳng định cậu ta không bán đâu, các cô gái theo đuổi cậu ta xếp hàng dài đấy.

Em gái xinh đẹp à, tôi đoán là cô không mua nổi đâu.”

Thời Tây nghe hiểu nghĩa bóng mà bọn họ nói, nhưng vẫn làm như không nghe hiểu, chờ mong mà nhìn về phía chị chủ cửa hàng.

Chị chủ cửa hàng thở dài buông tay, nói: “Chị còn chưa có nói lời nào, cậu ấy liếc mắt nhìn chị một cái liền lưu loát thốt lên hai từ ‘không bán’.

Bé xinh đẹp à, cậu ta chắc là sẽ không bán đâu.”
Về đến nhà, Thời Tây ngồi trên sô pha uống sữa bò tươi mà thấy không thoải mái gì hết.

Nếu cô không gặp phải tình huống bị người ta mua mất vở ghi chú thì còn đỡ, cứ như vậy trơ mắt nhìn người ta mua đi mà không lấy lại được, trong lòng thật sự là không thấy thoải mái tí nào.

Trong lòng thở dài một hơi, rầu rĩ, không cam lòng.

Đổng Vi Trúc ôm bình hoa hồng tiến vào, hoa hồng này là hoa được hái từ trong nhà kính trồng hoa của bà, mùi hương rất nồng.

Bà vui rạo rực lại nhìn thấy Thời Tây đang ở kia rầu rĩ không vui, đột nhiên cười, lên tiếng: “Ôi, Tây Bảo à, hiếm khi thấy con không vui như vậy nha, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào.”

Thời Tây cắn môi, ngẩng đầu, nói: “Con biết mà.”
“Hả?”

“Con không phải do mẹ sinh ra.”

“Bây giờ con mới biết à?”

“.….”

Thời Tây chống cây nạng nhảy đến trước mặt mẹ cô, nói: “Mẹ, con sắp khai giảng rồi, tối hôm nay con có nên đi dạy thêm cho Khấu Văn một buổi nữa!”

Đổng Vi Trúc đáp ứng: “Được đấy, đi thôi, trước khi đi gọi điện thoại nói cho cô của Khấu Văn một tiếng.”

Thời Tây tức khắc hai mắt tỏa sáng, nói: “Vậy con sẽ mang theo con cá mà hồi trưa ba bắt được, còn có mấy loại trái cây đó nữa, cũng mang đến cho ông bà với cô của Khấu Văn luôn.”

Đổng Vi Trúc thay hoa tươi cho bình hoa, quay đầu lại nhìn cô, nói: “Bảo bối à, chân con là thật sự bị què sao? Buổi sáng đi hiệu sách, buổi chiều lại đi đến nhà Khấu Văn.”

Thời Tây cúi đầu ngửi hoa hồng, nói: “Đây không phải là con muốn đến dặn dò Khấu Văn một vài bài tập về nhà đó sao?”

“Không phải đâu.” Đổng Vi Trúc hỏi: “Từ sau khi con từ nhà bà ngoại trở về, bình quân một tuần đến nhà Khấu Văn năm lần, có phải con coi trọng thứ gì của nhà Khấu Văn không?”

Thời Tây run tay, bị gai hoa hồng đâm cho một cái, chảy ra một giọt máu đỏ tươi.

Lau đi giọt máu trên đầu ngón tay, lại chảy ra thêm giọt nữa.

Đổng Vi Trúc nhăn mày, đau lòng nói: “Con đi lấy thuốc sát trùng đến đây, để mẹ sát trùng cho.”
“Ai đi?” Thời Tây mở to mắt ngẩng đầu nhìn mẹ, nói: “Mẹ à, mẹ không thấy chân con bó thạch cao sao?”

“Mẹ nhìn xem.” Đổng Vi Trúc cúi đầu nhìn cái chân bó bột thạch cao của Thời Tây, nói: “Ôi, không thấy nha.”

Thời Tây ngồi ở trên ghế, cái chân còn nguyên vẹn nhẹ nhàng đung đưa, ngón tay đã được dán băng keo cá nhân, bưng đĩa trái cây ăn dâu tây, nhìn nam sinh nhỏ tuổi trước mặt đang tính toán một đề vật lý về lực ma sát, nói: “Khấu Văn, chị ở chỗ này ăn dâu tây có ảnh hưởng đến suy nghĩ của em không?”

Khấu Văn nghiêm túc tính toán ra một đáp án sai bét, đỡ mắt kính ngẩng đầu lên nhìn Thời Tây, nói: “Chị Tiểu Tây, đầu chị bị cánh máy bay đập vào à?”

Thời Tây: “….”

Thời Tây chọc chọc cái trán của nó, nói: “Chị lớn hơn em ba tuổi đấy, phải biết kính già yêu trẻ nghe không?”


Khấu Văn nhíu mày, nói: “Em nghe cô cô nói, chị muốn học lại.”

“Em nói chuyện này hả?” Thời Tây tự hỏi một lát, gật đầu nói: “Chị hình như là bị cánh máy bay đập thật rồi!”

Thời Tây giảng cho Khấu Văn nghe cách giải đề lực ma sát này một lần, lại đưa ra một đề khác cho nó, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh của em phải học lại chắc cũng sắp khai giảng rồi nhỉ? Chưa nói ngày nào trở về lấy đồ đạc sao?”

Khấu Văn cực kỳ nghiêm túc mà tính toán ra đáp án sai lầm lần thứ hai, nói: “Không biết, không rõ lắm, cũng không hiểu gì hết.”

“Hai người các em….” Thời Tây hỏi: “Cũng không phải anh em ruột nhỉ?”

Khấu Văn đột ngột ngẩng đầu, nói: “Chị Tiểu Tây.”

“Hả?”

“Anh của em cũng biết chị học lại sao?”

“.…..”

Không biết.

Thời Tây duỗi tay, nói: “Em đưa điện thoại di động cho chị, bây giờ chị nói cho cậu ấy biết.”
Khấu Văn ném di động cho cô, nói: “Gọi đi, gọi được em quỳ xuống lạy chị.”

Thời Tây yên lặng đưa điện thoại lại cho nó, cắn một miếng dâu tây, nói: “Cô của em cũng không liên lạc được với anh em sao?”

Khấu Văn nhìn cô một cách quái dị, nói: “Chị Tiểu Tây.”

“Hả?”

“Anh em thiếu nợ tiền chị à?”

“.….”

“Trước kia chị có hỏi thăm anh em bao giờ đâu.”
Thời Tây ôm bộ đề tổng hợp nâng cao cấp ba mình mới mua đứng dậy, làm như bình thường mà nói: “Chị mua cho anh em một bộ đề, vốn dĩ muốn nói cho cậu ta nên làm như thế nào, chị đem đến phòng cậu ta để vậy.”

Phòng Khấu Túy từ trước đến nay không có khóa, giống như bên trong không có bất kỳ bí mật gì, cũng giống như có bí mật cũng không sợ người khác phát hiện.

Thời Tây nhảy đến trước cửa phòng Khấu Túy, đẩy cửa ra, trong phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp.
Người giúp việc là dì Tần hình như đã dùng một loại nước giặt có mùi hương cố định để giặt quần áo, nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thay đổi.

Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng ngủ bay ra mùi hương nước giặt quần áo thoang thoảng giống như mùi trên người cậu ấy.

Thời Tây nhìn đệm chăn sạch sẽ, suy đoán mùi hương chắc là đến từ đệm chăn của cậu ấy.
Thời Tây nhảy vào, đem bộ đề tổng hợp để lên trên bàn của cậu ta, viết vào một tờ giấy hàng chữ: “Tây Bảo tặng cho cậu năng lượng của học bá (học sinh giỏi), những cô tiên Balala sẽ phù hộ cho cậu.”

Cô vẽ tranh cũng không tệ lắm, mặt sau vẽ một thiếu nữ truyện tranh thực đáng yêu.

Lại nhảy trở về phòng Khấu Văn, Thời Tây vỗ nhẹ đầu của Khấu Văn, nói: “Một tháng trước khi đi học lại chị sẽ ở nhà, em có vấn đề gì thì có thể đến hỏi chị bất cứ lúc nào.

Chờ chân chị khỏi rồi, chị sẽ phải nộp điện thoại di động lên ký túc xá của trường, khả năng một tuần mới được dùng điện thoại một lần, nếu chị không trả lời WeChat thì em cũng đừng lo lắng.”

“Ai lo lắng chứ?” Khấu Văn mất tự nhiên đẩy tay cô ra.

Yên lặng hai giây, Khấu Văn hỏi: “Rốt cuộc thì chân chị sao lại bị như thế này?”


Thời Tây giả bộ không nghe thấy, cầm lấy bài làm sai của Khấu Văn, bắt đầu giảng bài.

Thời Tây ở lại nhà Khấu Văn ăn cơm cùng người lớn trong nhà, sau khi ăn xong lại trở về phòng Khấu Văn, tiếp tục giảng bài cho Khấu Văn.

Mấy môn văn sử địa của Khấu Văn thì khá tốt, nhưng lý hóa sinh thì đúng là một lời khó nói hết.

Đúng lúc Thời Tây tức giận đến muốn véo sau cổ Khấu Văn, đột nhiên nghe thấy tiếng dì Tần vui mừng nói: “A Túy đã trở về rồi sao? Ăn cơm chưa?”

Thời Tây cùng Khấu Văn đồng thời dừng lại động tác, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, đồng thời ngừng thở, không hiểu làm sao tự nhiên lại thấy hồi hộp.

Bên ngoài truyền đến tiếng Khấu Túy mỉm cười nói: “Đã ăn rồi, cô của con đâu rồi?”

“Cô ấy đang ở trong phòng vẽ tranh đó.”

“Khấu Văn đâu?”

“Tây Bảo tới, đang dạy bổ túc cho Tiểu Văn đó.”

“Thời Tây tới đây à?” Giọng điệu của Khấu Túy nghe như có hai phần nói giỡn: “Con bé đó đã từ nhà bà ngoại trở về rồi sao? Con còn tưởng bé con này muốn đi xa tha hương cầu thực không trở lại nữa chứ?”

Dì Tần cười ra tiếng: “ y da, con đừng để Tây Bảo nghe thấy con gọi nó là bé con.”

Giọng nói của Khấu Túy nhẹ như không có xương: “Không phải đâu, con và mọi người đều gọi cô ấy là Tây Bảo thì cô ấy sẽ nói con không đứng đắn đấy.”

“Thật đúng là vậy.” Dì Tần buồn bực nói: “Làm sao hai từ ‘Tây Bảo’ được thốt ra từ miệng con nghe vào lại cứ có cảm giác không thích hợp thế nào ấy?”

Khấu Túy cười cười, tiếng cười cũng thật từ tính, cậu nói: “Vậy làm phiền dì Tần đem chiếc bánh pizza sầu riêng này cho vào lò vi sóng làm nóng giúp cô của con, cũng cắt cho hai bé kia ăn trước đi.”

“Tiểu Văn không thích ăn sầu riêng.”

Giọng Khấu Túy ngừng hai giây, khẽ cười, nói: “Không phải còn có Tây Bảo thích ăn đó sao?”
Lòng bàn tay Thời Tây đổ mồ hôi, mặt cũng tự nhiên đỏ lên.

Thật sự mỗi lần nghe thấy cậu ấy nói hai từ ‘Tây Bảo’ này đều thấy không được tự nhiên.

Lỗ tai cũng như có dòng điện chạy qua, nhè nhẹ tê dại.

Cô đẩy Khấu Văn, nói: “Anh em đã trở về, em đi ra ngoài nhìn xem đi.”

Khấu Văn lắc đầu, tiếp tục viết chữ, nói: “Có gặp cũng là nói mấy câu kia thôi.”

Nó học theo giọng điệu của Khấu Túy: “Bé lùn, lại đây, đấm lưng cho ca ca.”

Khấu Văn ngẩng đầu nhìn Thời Tây, lại bắt chước nói: “Ôi, bé xinh đẹp Tây Bảo cũng ở đây à, có phải nhớ ca ca hay không?”

Thời Tây đỏ ửng lỗ tai nói thầm: “Em bắt chước còn rất giống.”

Mấy cuốn ghi chú cách sửa đề với mục trọng điểm có thể chờ khai giảng rồi lại đưa cho cậu ấy sau cũng được.

Chuyện học lại, Thời Tây vẫn là muốn nói với Khấu Túy trước một tiếng.

Không chỉ có chuyện học lại, Thời Tây càng có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói với cậu ấy.

Cái khó là đến lúc ấy lại không biết nên mở miệng giải thích với cậu ấy như thế nào.

Khấu Túy ở ngoài cửa nói: “Con đi thăm ông bà thế nào.”

“Hai ông bà đang dắt nhau đi tản bộ đấy.”

“Hai ông bà còn rất lãng mạn nha.” Giọng điệu Khấu Túy dường như nhiều thêm hai phần uể oải, thực mềm thực nhẹ nói: “Phiền dì Tần đem pizza đi hâm nóng chút, con đi xem bé lùn với bé xinh đẹp.”

Dì Tần cười, nói: “ y da, con cũng đừng để Tiểu Văn nghe thấy con gọi nó là bé lùn.”

Bé lùn Khấu Văn cùng bé xinh đẹp Thời Tây nghe thấy những lời này, kỳ lạ yên tĩnh hai giây, Khấu Văn đẩy mắt kính, nói: “Em cao 1 mét 72, không phải bé lùn.”

“Anh em nói lời này thật là không đúng.” Thời Tây nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhưng mà chị đúng là bé xinh đẹp.”


“.…”

Tiếng bước chân ngoài cửa tới gần, Thời Tây cúi đầu, đột nhiên có một luồng khí nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, mặt nóng bừng lên.

Cô lấy tay quạt quạt mặt, nói: “Bé lùn, điều hòa phòng em hỏng rồi à?”

Khấu Văn quay đầu lại nhìn cửa, không trả lời.
Cửa phòng vang lên âm thanh tay nắm cửa bị xoay tròn, âm thanh rất thong thả, rất nhẹ nhàng, nếu Thời Tây không phải chân cẳng không thuận tiện thì thật sự rất muốn bay lên mở phăng cửa ra.

Loại động tác mở cửa thong thả như này nghe cứ giống như một giây đồng hồ bị kéo thành một phút.

Quá dày vò!

Thời Tây chống cây nạng như thương binh đứng lên, nhảy ra hướng cửa.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng điện thoại di động, cửa không có bị đẩy ra, then cửa bị trả lại chỗ cũ, thay thế tiếng chuông điện thoại là tiếng bước chân xa dần.

Khấu Túy đi về phòng nghe điện thoại.

Thời Tây chống cây nạng nhảy trở về, nói: “Chị cảm thấy anh của em giống như người già bệnh tật tàn tạ ấy.”

“Anh em hình như còn chưa biết chị bị què đúng không?”

“.…”

Nghe tiếng chuông cũng biết Khấu Túy trở về phòng rồi mới nghe.

Bên ngoài thật an tĩnh, một chút tiếng người nói chuyện đều không có, khả năng Khấu Túy đi ra ngoài ban công phòng cậu mới nghe điện thoại.
Khấu Văn nỗ lực viết ra một công thức đã biến đổi sai nhiều lần, nói: “Chị Tiểu Tây.”

Thời Tây ăn pizza mà dì Tần vừa mới đưa vào, nói: “Hả?”

“Anh của em không trở về nhà lần nào trong suốt thời gian nghỉ hè, ngay cả cô của em cũng không biết anh ấy đang làm cái gì, điện thoại cũng đổi số.

Chị nói xem, có phải anh ấy qua lại với bạn gái hay không?”

Thời Tây nghe thấy liền lộp bộp trong lòng, cắn một miếng sầu riêng, cảm giác hơi khổ sở, nói: “Sẽ không.”

Khấu Văn khó hiểu: “Sao chị có thể khẳng định như vậy?”

Thời Tây mở to đôi mắt vô tội nói: “Trực giác đoán, nữ sinh đầu óc bình thường hẳn là sẽ không thích anh em, chắc là như vậy.”

Khấu Văn suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng phải, vừa già vừa xấu, còn không đứng đắn.”

“.….”

Yên tĩnh hai giây, Khấu Văn lại hoài nghi nói: “Nhưng mà em vẫn luôn thắc mắc, không biết anh em có phải đang bị người ta bao nuôi hay không?”

“Dựa vào trình độ không biết xấu hổ của anh trong nhiều năm như vậy….” Thời Tây tự trấn an chính mình, nói tiếp: “Khả năng đi cướp ngân hàng sẽ cao hơn.”

Hai người Thời Tây cùng Khấu Văn, một người đầu óc khoa học tự nhiên, một người đầu óc văn học, từng người cân nhắc quan điểm khác nhau.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn đóng cửa.

Thời Tây lập tức bay nhanh nhảy ra ngoài, đẩy cửa phòng ngủ Khấu Túy ra, người đã không còn ở đây.

Mùi hương nước giặt quần áo trong phòng ngủ cũng phai nhạt đi nhiều, nhiều thêm mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô chống nạng ngó xuống dưới lầu, hỏi: “dì Tần, Khấu Túy đi rồi sao?”

“Đúng vậy, vừa mới đi, cầm chút đồ đạc liền đi rồi.

Hình như có người gọi nó, nghe có vẻ rất sốt ruột.”
~



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận