Uống nhiều rồi.
Không phải tôi uống nhiều mà là Lâm Diệu uống nhiều, bởi vì anh ta liên tục uống thay tôi, uống tới mức say mèm.
Nhìn Lâm Diệu nằm bất động trên ghế sôpha, cô dâu chú rể đổ dồn ánh mắt về phía tôi, cứ như thể muốn nói: Người ta say là vì cô đấy, vì vậy cô phải đưa người ta đi!
Tôi run bắn. Tôi định nói thật ra tôi và anh ta không thân lắm, chỉ có điều tôi biết có nói cũng vô dụng liền hấp tấp cầm điện thoại lên:
- Mẹ à, dạ, cái gì? Bệnh dạ dày của mẹ lại tái phát à? Ôi trời đất ơi, mẹ ơi là mẹ, con mua thuốc về cho mẹ ngay đây! Mẹ cố chịu đựng một lát nhé!
Nói rồi tôi chạy như bay ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau đi làm, không nhìn thấy Lâm Diệu, tôi cười thầm, cậu nhóc hôm qua cứ ra sức đỡ rượu cho tôi, anh ta đâu có biết, một mình tôi có thể uống thắng mấy thằng đàn ông cơ đấy. Chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy có chút xíu cảm động, lâu lắm rồi không có người đàn ông nào chăm sóc cho tôi như vậy. Sự sĩ diện lại dâng lên trong lòng tôi, tôi đang háo hức chờ đợi các đồng nghiệp chạy đến hỏi tôi: "Lâm Diệu sao hôm nay không đi làm", đến lúc ấy tôi sẽ hồ hởi kể cho họ nghe, để cho họ chết vì ngưỡng mộ và ghen tỵ. Tôi cảm thấy bản thân mình càng lúc càng đen tối.
Tôi đưa mắt liếc nhìn Lệ Lệ, thấy cô ta cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy tôi đang nhìn, cô ta liền cúi đầu xuống làm việc. Cô ta không coi tôi là tình địch của cô ta đấy chứ?
- Chào Lâm Sảng! - Tôi còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Lâm Diệu bước vào, giọng nói đầy lôi cuốn lướt qua tai tôi.
- Chào! - Tôi ngẩng đầu đáp lại bằng một nụ cười mê hồn nhất. - Hôm nay đến muộn thế?
Lâm Diệu nheo nheo mắt nhìn tôi, nhún vai đáp:
- Tối qua uống nhiều quá, đầu vẫn còn đau!
Tôi cố tình mở to mắt, đưa tay lên sờ trán anh ta, nói:
- Anh không sao chứ? Hôm qua thấy anh uống thành ra như vậy, tôi chỉ mong người gục xuống là tôi, thế mà đúng lúc ấy bệnh dạ dày của mẹ tôi lại tái phát, tay tôi lại chẳng đủ dài để vừa chăm anh bên này lại chăm mẹ tôi bên kia! Anh hiểu chứ? - Tôi vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương.
-Tôi hiểu! - Lâm Diệu đột ngột ghé sát lại. - Chị thấy chuyện hôm qua nên tính thế nào đây?
Thế anh định thếnào? Tôi ngẩng đầu, suýt chút nữa thì đập vào mặt anh ta, câu nói chuẩn bị ra khỏi miệng lập tức bị nghẹn lại cổ họng, không thể để anh ta nắm quyền chủ động được. Nhưng mà trời ơi, anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ lôi cuốn. Tim ơi, ta xin mày đừng có bán đứng tao lúc này, mày đừng có đập mạnh như vậy!
Không thể nào, Lâm Sảng này tuyệt đối không thể thua!
- Còn lâu! - Tôi vênh mặt nói. - Cưới Tổng giám đốc Ngũ chứ đâu phải cưới tôi, anh uống say là do lỗi của anh ta, muốn tính thì đến tìm anh ta mà tính toán nhé!
- Nhưng mà tối qua hai người họ đã giao phó tôi cho chị mà!
Bầu Trời, tôi phải giết anh! Anh dám bán đứng bạn thân của vợ mình như vậy à? Lâm Diệu, đồ khốn kiếp, còn chưa được nắm quyền, đã bắt đầu lên mặt với tôi à, chẳng qua tôi chỉ không chăm sóc anh tối qua được, có cần thiết phải tính toán vậy không?
- Thế anh muốn thế nào? - Tôi ưỡn ngực, hừ giọng.
- Hay là... đền thịt đi? - Thấy tôi không nói gì, anh ta liền ghé sát tai tôi thì thầm, lời lẽ đầy tình tứ.
Tôi rùng hết cả mình. Thằng nhóc, có tiến bộ, theo tôi chưa được mấy ngày mà đã mạnh bạo gớm, dám vênh mặt thách thức tôi à, quả nhiên là có gien của Chủ tịch Ngũ, rất lẳng lơ, rất đa tình!
Tôi cười ngọt ngào với anh ta, trong lúc anh ta mải nheo nheo mắt suy nghĩ về ẩn ý trong nụ cười của tôi thì tôi bất chợt đạp mạnh vào chân anh ta. Trong lúc anh ta gập người xuống nhăn nhó, tôi liền túm lấy cổ áo của anh ta, khinh bỉ thì thầm:
- Cút ngay, bản cô nương đây bán nghệ chứ không bán thân nhé!
Lâm Diệu nhăn nhó mặt mày, tờ đơn hàng trên tay anh ta bị vò nhăn nhúm lại. Lâm Diệu thì thầm:
- Chị thật là, tôi chỉ đùa chút thôi, có cần hung dữ vậy không?
Lần này đến lượt tôi ngây ra rồi... anh ta... anh ta nói vậy là sao? Hóa ra anh ta đang đùa với tôi à? Thế mà tôi lại tưởng thật! Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, mày không nhìn lại mình đi, cho dù mày có muốn "đền thịt" cho người ta thật chắc gì người ta đã thèm, mất mặt quá! Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, tôi đi lướt qua Lâm Diệu, mặt không chút biểu cảm, chỉ mong không bao giờ phải nhìn thấy mặt anh ta nữa.
- Này, trưa nay đợi tôi nhé!
- Đợi anh làm cái gì? – Chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành cả, mặc xác anh!
Buổi trưa, đang chuẩn bị âm thầm chuồn đi thì bị Lâm Diệu tóm được.
- Làm gì vậy? Định đền thịt bây giờ à? - Tôi hỏi chẳng chút thiện chí. Đùa chứ gì, tôi cũng đùa. Tôi nói hơi lớn tiếng khiến xung quanh đều đổ dồn con mắt về phía chúng tôi. Lâm Diệu mặt thoáng biến sắc.
- Đền thịt? - Lâm Diệu hít một hai thật sâu, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói bằng vẻ chán ngán.
- Hay thôi đi, chị mời tôi ăn cơm là được rồi!
- Tôi không có tiền! - Tôi thẳng thừng từ chối, muốn lợi dụng tôi à, đừng mơ!
- Chị? - Trán Lâm Diệu nhăn tít lại, mắt hơi nheo nheo.
- Nhưng mỳ thì được! Loại ba tệ đấy! Thế nào? - Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của anh ta, tôi lại không đành lòng, thôi thì coi như làm "từ thiện" đi!
- Được!
- Anh sẽ không phun mỳ lần hai đấy chứ? - Tôi cười nhạt
- Tôi sẽ! - Lâm Diệu nói rồi lôi tôi xềnh xệch.
Anh ta vẫn ăn bát mỳ màu trắng ởn, trong khi bát của tôi thì đỏ rực.
- Anh nói xem, một thiếu gia như anh sao lại lưu lạc đến nơi này để ăn mỳ hả? - Tôi tò mò hỏi.
- Chẳng phải vì chị mời hay sao? - Lâm Diệu ngẩng đầu, đặt đũa xuống, nheo nheo mắt nhìn tôi.
- Tôi nói lần trước cơ! - Anh không cần phải mỉa mai thế đâu! Đồ xấu xa!
- Ừ, đột nhiên tôi muốn ăn thôi! - Lý do này khá hợp lý.
Tôi khinh khĩnh nhìn anh ta, không ăn ớt, đàn ông không ăn ớt sao mà lớn nổi? Nhưng ngay lúc này đây tôi phải thừa nhận rằng anh ta đích thực đã lớn rồi, thậm chí lớn lắm rồi. Thật bất công, Lâm Sảng này dọc ngang thiên hạ, đánh bại bao anh hùng, sao lần này lại nhìn nhầm một con sói tóm thành cừu non chứ? Hóa ra anh ta ăn ớt tàng hình, đúng là người có tiền có khác!
- Chúng ta đổi bát đi! - Tôi đẩy bát mỳ đến trước mặt anh ta.
- Sao thế? - Anh ta ngây ra nhìn tôi, tay với giấy ăn lau miệng.
- Tôi muôn thử món ớt tàng hình! - Tôi buột miệng.
- Nhưng mà tôi đâu ăn ớt? - Anh ta từ tôn nóỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
- Anh không ăn ớt ư? Anh dựa vào cái gì mà không ăn ớt? Chẳng nhẽ anh không biết tôi xinh đẹp và giỏi giang thế này là nhờ ăn ớt à? Anh dám khinh thường ớt à, sao anh lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy, anh...
Tôi còn chưa kịp nói xong đã thấy anh ta đổi bát mỳ cho tôi, làm tôi không kịp "phanh" lại, không biết có hạt "mưa xuân" nào bắn vào mặt anh ta không nữa.
Sau đó tôi ngồi nhìn anh ta ăn. Tôi cho ớt hơi quá tay, chẳng mấy chốc đã thấy trán anh ta lấm tấm mồ hôi, thế nhưng anh ta vẫn ăn ngon lành. Món mỳ này ngon đến thế sao? Nếu cay quá thì sao? Nếu mà anh ta bị đau dạ dày thì sao? Nếu bị trĩ thì làm thế nào? Tôi thấy hơi áy náy vì đã bắt anh ta ăn cay.
Lâm Diệu ăn nốt miếng cuối cùng, thậm chí còn uống hết nửa bát nước mỳ, lúc này mới thấy anh ta ngẩng mặt lên, mặt mày hả hê, gọi phục vụ đến dọn bát. Nhìn bát mỳ trắng chưa hề động đũa, mặt Lâm Diệu sa sầm xuống. Anh ta nhìn tôi, tức tối nói:
- Chị không ăn à?
- Đương nhiên là không ăn rồi, có dính nước bọt của anh rồi bảo tôi ăn kiểu gì? - Tôi nói như lẽ đương nhiên. Anh ta mải ăn quên cả rồi, ngay cả việc tôi không động đũa, anh ta cũng chẳng biết.
- Lâm Sảng... - Giọng Lâm Diệu càng lúc càng lạnh, mặt mày càng lúc càng sầm sì.
Tôi ái ngại gọi nhân viên phục vụ:
- Em ơi!
Nhân viên phục vụ còn chưa đi xa, thấy tôi gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
- Bát mỳ này còn chưa ăn xong, em đã mang đi rồi à? - Tôi căn vặn.
- Chị bảo em mang đi còn gì! - Cô phục vụ ấm ức nói.
- Bát mỳ này là của anh này gọi đấy chứ, mặc dù chị bảo em cầm đi nhưng anh ta có bảo em mang đi đâu? Làm ăn không thể thế này, phải giữ chữ tín chứ?
Nhân viên phục vụ sầm mặt xuống, bực bội đặt bát mỳ lại bàn. Hầy, không thể không ăn, chỉ có điều mỳ mà không có ớt còn gì là mỳ? Tôi vừa ăn vừa liếc trộm Lâm Diệu, bộ dạng anh ta lúc này đang hớn hở lắm.
Đúng là gã con riêng khó hầu hạ! Chỉ có điều sao tôi phải hầu hạ anh ta chứ? Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, mày có tư tưởng dung túng cho anh ta từ khi nào thế?