Thẻ làm đẹp bỏ phí cũng được, người yêu mất rồi, còn làm đẹp cái gì nữa chứ, có đẹp hơn cũng chẳng ai ngắm. Trên đời này chẳng có người phụ nữ nào thê thảm như tôi nữa. Cứ nghĩ đến Lâm Diệu là lòng tôi lại nghẹn ngào, khóe mắt lại cay cay. Mặc dù chưa đến mức rửa mặt bằng nước mắt nhưng tôi cũng chẳng muốn ra khỏi cửa, cứ ra ngoài là tôi lại tưởng tượng ra cảnh người ta đang cười nhạo mình. Cứ có thời gian rảnh là tôi lại ở nhà lướt web.
Thấy “Kẻ Trộm” gọi tôi trên yahoo, tôi lao vào nói chuyện, mừng rỡ như một kẻ chết đuối vớ được cọc. Tôi kể cho anh nghe từ đầu đến cuối những chuyện xaỷ ra với tôi gần đây, cuối cùng cũng tìm được người để trút bầu tâm sự, cứ nén trong lòng mãi kiểu gì cũng gây bệnh mất.
Kể xong, tôi yên lặng ngồi chờ “Kẻ Trộm” trả lời.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tôi hỏi: Anh đang làm gì đấy?
Kẻ Trộm: Đang đắp mặt nạ.
Tôi thất vọng, cố nén giận hỏi: Khi nào thì xong?
Kẻ Trộm: Tôi đang làm đây, cô bảo làm mặt nạ bột hay mặt nạ bùn tốt hơn?
Tôi nổi đóa, đáp: Tôi thấy anh tốt nhất đắp một lớp phân lên mặt ấy!
Kẻ Trộm: Cô lại sao thế hả? Thấy cô tâm trạng không vui nên mới trêu cô chút thôi mà!
Tôi: Tôi bị đàn ông đá rồi, giờ phải làm sao?
Kẻ Trộm: Chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông thôi mà! Tìm đứa khác!
Tôi: Đi đâu tìm?
Kẻ Trộm: Tôi nói cho cô hay, cô đừng có mà rầu rĩ nữa, đấy không phải là tính cách của cô, anh ta không thuộc về cô thì cứ để anh ta đi, còn nếu thuộc về cô trước sau gì anh ta cũng quay lại!
Tôi: Anh sống cảm tính quá đấy! Chẳng phải anh đang ở nước ngoài sao? Lúc nào ra ngoài nhớ chú ý xem, biết đâu lại gặp được người đàn ông của tôi!
Kẻ Trộm: Cô thật biết nói đùa, đừng nói giờ tôi đang không ở nước ngoài, mà kể cả tôi có ở nước ngoài làm sao tôi biết mặt mũi người đàn ông của cô? Mà cho dù có biết, tôi chẳng qua chỉ đến một nước nhỏ kiếm tiền, còn anh chàng của cô ra ngoài giải sầu thì khả năng gặp mặt nhau ở một nơi là bao nhiêu? Thất tình thì thất tình, đừng có ngốc nghếch nữa! Tôi đi đắp mặt nạ thật đây, lát nữa ra ngoài cho happy, nghĩ thoáng ra!
Tôi: Cặn bã, cút xéo!
Ngày cuối tuần thứ hai, ngủ tới khi mặt trời lên tận ngọn cây mới tỉnh, không chải đầu, không rửa mặt, mặc nguyên quần áo ngủ lên mạng lướt web. Mắt dán vào màn hình cho đến khi có tiếng mẹ tru tréo.
- Lâm Sảng, còn không mau dậy đi à?
- Con dậy rồi mà!
- Thế còn ở trong đó làm gì, mau ra đây!
Tôi chầm chậm lê bước ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ đang cầm chổi, bố đang cầm đòn gánh, mình đã làm gì sai?
Tôi vội vàng chạy ngay vào phòng ngủ, chặn cửa hỏi:
- Bố mẹ làm gì đấy?
- Quét dọn phòng ốc, mau ra đây!
- Vậy bố cầm đòn gánh làm gì?
- Tìm chỗ cất chứ còn gì?
Làm tôi sợ hết hồn! Tôi thò đầu ra khỏi cửa, đã không thấy bố đâu rồi.
- Suốt ngày ở lỳ trong nhà làm gì, mẹ thấy con sắp mốc người lên rồi đấy! Ra ngoài đi dạo đi! Nhìn thấy là bực mình!
- Con có cản trở gì mẹ đâu! - Tôi ấm ức nói.
- Lại còn không à? Mẹ quét dọn đã không giúp đỡ được gì thì thôi còn chạy lung tung khắp nhà!
- Vậy con ra ngoài!
Rửa mặt, đánh răng, chải đầu, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
- Đứng lại! - Lại bị mẹ gọi lại.
- Lại gì nữa ạ?
- Trông cứ như cái xác ý, đừng có ra ngoài hù dọa người khác, mau trang điểm cái mặt đi!
- Dạ!
Trát một lớp phấn lên mặt, chính thức đi ra ngoài
Xuống lầu… nhưng biết đi đâu bây giờ?
Đi tìm Mạc Lãnh? Người ta bụng đã lùm lùm, hơi đâu mà tiếp mình, mà cho dù có rảnh rỗi tiếp mình đi nữa, lại bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho mình, lúc ấy biết đối phó ra sao? Loại bỏ đối tượng này.
Đi tìm Lưu Hi Hoa? Dường như cũng chưa thân thiết đến nỗi dốc hết cả ruột gan ra với cậu ta, có gặp nhau chẳng qua cũng chỉ nói chuyện của em họ cậu ta với anh họ tôi thôi, mệt người. Loại tiếp.
Tìm Tiểu Phụng? Nếu cậu ta lại hỏi về Lâm Diệu biết trả lời ra sao? Bắt buộc phải loại tiếp.
Đau đầu, đến lúc cần ngay cả một người bạn cũng không có đây. Hay ông trời cứ phải dồn mình vào chỗ chết mới được hay sao ấy
Thơ thẩn đi ra bến xe buýt, nhìn thấy xe thì lên vậy, mặc cho nó muốn dẫn mình đến đâu thì đến. Thỉnh thoảng lại có người qua đường nhìn tôi. Tôi hoài nghi cúi đầu xuống kiểm tra, quần áo không mặc trái, giày cũng đi đúng một đôi rồi. Ra đến bến xe, phát hiện ánh mắt của một số người lại hướng về phía tôi, tôi ngạc nhiên, rốt cuộc hôm nay tôi có gì khác lạ nhỉ? Hơn nữa tôi phát hiện có một anh chàng đứng từ xa đang dán mắt nhìn tôi. Kể từ lúc tôi xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt của anh ta chưa rời tôi lấy một phút, hay là tôi lại gặp kẻ trộm rồi?
Nghĩ đến đó là tôi lại thấy dựng tóc gáy, định bỏ chạy, nhưng sợ hắn sẽ theo tôi. Tôi nhìn thấy ở phía xa có một chuyến xe buýt đang chạy đến, thôi cứ lên xe rồi tính tiếp, chắc ở trên xe buýt hắn cũng không dám manh động. Tôi đi lên trước vài bước, thầm đoán vị trí xe buýt đỗ lại để nhanh chân lên giành chỗ. Đúng lúc đó, anh chàng cứ nhìn tôi chằm chằm kia đột nhiên sải bước về phía tôi. Tôi hoang mang siết chặt lấy cái túi trên vai.
Anh ta lại gần tôi, mỉm cười rồi lịch sự nói:
- Chào cô!
Tôi gượng gạo đáp lại:
- Chào anh!
- Cô à, tôi đã quan sát cô một lúc rồi - Anh chàng kia ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Hóa ra anh cũng biết là anh đã quan sát tôi một lúc rồi à?” Tôi lầm bầm.
- Đây là lần đâu tiên tôi… - Anh ta đỏ mặt nói.
Ặc, lần đầu tiên là sao? Tôi cũng là lần đầu tiên bị cướp. Tôi lại siết chặt cái túi trên vai, nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quặc, trong lòng thấy hơi rờn rợn, cái xe buýt chết tiệt kia sao còn chưa đến thế?
- Cô à, tôi là nhân viên săn tìm minh tinh của công ty ảnh thị X, đây là lần đầu tiên tôi làm việc này, cô là người đầu tiên tôi phát hiện ra! - Tôi thở phào, nghe anh ta nói tiếp. - Công ty chúng tôi đang đầu tư vào một bộ phim, có một vai mà tôi thấy rất hợp với cô, không biết cô có hứng thú không?
Hả? Tôi trợn mắt, Tôi ngây ra nhìn cái xe buýt đỗ lại, mở cửa, đóng cửa, rồi lái đi. Sốt ruột chờ xe đến, thế mà lúc xe đến tôi lại không đi. Thế giới nội tâm bé nhỏ của tôi bắt đầu bùng nổ, có phải là nhan sắc tiềm tàng hơn hai mươi năm nay của tôi giờ mới có người phát hiện ra? Anh ta định mời tôi đi đóng vai nào trong Tứ đại mỹ nhân đây? Dương Quý Phi chắc chắn không hợp với tôi rồi, tôi quá gầy; Triệu Phi Yến chăng? Triệu Phi Yến cũng không tồi, rất hợp với hình dáng của tôi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra được giá trị của bản thân. Cảm ơn anh nhé, chàng trai! Chỉ có điều liệu anh ta có phải một tên lừa đảo không nhỉ?
Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng kiềm chế cảm giác phấn khích xen lẫn hoang mang ở trong lòng. Tôi thò tay vào túi lấy ra một cái gương nhỏ, bình thản nói: “Thế sao?”. Nhìn vào trong gương tôi hoàn toàn sụp đổ. Giờ thì tôi dã hiểu vì sao có nhiều người lại nhìn tôi như vậy. Hai bên lông mày chỉ kẻ có một bên. Dám mang bộ dạng này ra đường chắc chắn phải có dũng khí và quyết tâm ghê lắm. Mẹ ơi, mẹ hại con rồi đấy! Tôi muốn khóc mà không được. Tôi liếc nhìn anh chàng kia, khuôn mặt anh ta vì nhịn cười mà đỏ bừng lên. Mặt tôi phút chốc sa sầm. Tôi phải giết anh!
Tôi vội vàng lấy một cái khăn giấy ra. Anh chàng kia rất biết điều cho tôi một chai nước suối. Tôi lạnh lùng lườm anh ta rồi đi vào bồn cây ven đường. Sau khi chấm hết sương đọng trên lá cây, miếng khăn giấy cũng đủ ướt để xóa đi đường kẻ lông mày chết tiệt kia.
Anh chàng kia ngại ngùng giữ lại chai nước, nói: “Nếu cô cảm thấy hứng thú thì cứ đến công ty chúng tôi quay thử!”
- OK!
- Thế tôi không làm phiền cô nữa! - Anh ta quay người định đi.
- Đợi đã! - Tôi gọi giật.
- Còn gì thắc mắc sao?
- Tôi muốn hỏi vai gì thích hợp với tôi?
- Một người phụ nữ bị bỏ rơi.
Anh ta chắc chắn không để ý đến khuôn mặt đang méo xệch đi của tôi, miệng bắt đầu bô lô ba la kể tình tiết kịch, thế nhưng ngoài cụm từ “người phụ nữ bị bỏ rơi” ra, tôi chẳng để lọt tai cái gì. Chẳng nhẽ Lâm Sảng này thực sự đang diễn rất tốt vai người đàn bà bị bỏ rơi đó sao, để đến mức ngay cả một người đi đường cũng nhận ra.
- Câm miệng! - Tôi gào lên. Anh ta lập tức im bặt, mắt ngơ ngác nhìn tôi.
- Tại sao anh lại nghĩ tôi thích hợp? Trên mặt tôi có viết ba từ “Bị bỏ rơi” hay sao? - Tôi cố gắng kìm nén cơn phẫn nỗ trong lòng, điềm đạm nói.
- Sự u uất và ai oán trong mắt cô rất có sức truyền cảm! - Anh ta chậm rãi nói.
Tôi không thể nào bình tĩnh được nữa, gào lên:
- Cút!
Anh kia sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vàng co giò vọt lẹ.
Tôi biết mình không thể cứ thế này mãi, cho dù không có đàn ông cũng không thể giày vò bản thân như thế này được, tôi phải tìm lại con người thực sự của mình.
Tôi bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến thẩm mĩ viện của Tiểu Phụng, tôi phải chỉnh lại cái mặt ai oán của người đàn bà bị bỏ rơi này, cũng đến lúc phải đối diện với nó rồi.
Gặp Tiểu Phụng, chưa để cô ấy kịp mở lời, tôi đã nói trước:
- Tớ với bạn trai chia tay rồi!
- Hả? - Tiểu Phụng kinh ngạc thốt lên.
- Hả cái gì mà hả? Chia tay thì chia tay, cậu đừng có hỏi gì cả, mau giúp tớ sửa sang lại đi, tớ phải dựng cờ nổi dậy, tớ không tin mình sẽ thất bại dưới tay một người đàn ông!
- Đúng, gặp ai tốt tớ sẽ giới thiệu cho cậu! - Tiểu Phụng quả nhiên tâm lý, không hỏi gì thêm mà chỉ dịu dàng giúp tôi xoa bóp thái dương. Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại tôi nhìn thấy mắt Tiểu Phụng đỏ hoe.
- Cậu đang làm cái gì thế hả?
- Ban nãy ngủ say cậu cứ gọi tên Lâm Diệu mãi!
Mắt tôi cũng đỏ hoe.
Trên đời chẳng có trắc trở nào là không thể vượt qua, tôi vẫn phải kiêu hãnh mà sống tiếp.
Tôi cố làm cho mình trở nên bận rộn, chẳng còn thời gian để nghĩ đến Lâm Diệu nữa. Cuối tuần tôi thường đến chỗ Doctor Hoàng để làm việc công ích, đồng thời để anh ta miễn phí kiểm tra sức khỏe cho tôi.
Kể từ sau hôm chia tay Lâm Diệu và tình cờ gặp lại Doctor Hoàng, chúng tôi bỗng trở nên thân thiết hơn. Tôi rất thích thái độ làm việc nghiêm túc, những lời hỏi han quan tâm đến bệnh nhân, nụ cười dịu dàng và những lời dặn dò cẩn thận của anh. Thỉnh thoảng anh cũng quay lại mỉm cười với tôi lúc tôi đang đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân. Những khoảnh khắc rất ấm áp giúp tôi gần như quên đi Lâm Diệu và tất cả những gì gắn với anh. Tình yêu không phải là tất cả của cuộc đời, tôi tin không có anh tôi vẫn có thể kiên cường mà sống tiếp, bước chân càng trở nên vững chãi hơn. Thậm chí trong lòng tôi còn thấy cảm kích anh bởi anh đã giúp tôi học được cách yêu thương từ trong thất bại. Nếu như lúc này Lâm Diệu xuất hiện trước mặt tôi, thờ ơ với tôi, tôi vẫn sẽ tiến về phía trước, gõ đầu anh và nói: “Đồ đáng ghét, có phải bây giờ ngay cả làm bạn cũng không được không hả?”. Chỉ có điều tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ tóm lấy tay tôi, từ từ thả ra, mắt không chớp lấy một cái. Chỉ có mắt tôi là đỏ hoe.
Đúng lúc ấy có người kéo vạt áo của tôi, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một bà cụ đang chớp mắt với tôi. Hình như tôi đã gặp bà ở đâu rồi, nhưng tạm thời chưa nhớ ra, chỉ thấy mặt rất quen.
- Cháu chào bác, có chuyện gì thế ạ? - Tôi đến trước mặt bà, nhẹ nhàng hỏi.
- Ra ngoài nói đi! - Bà cụ kéo tôi ra khỏi phòng khám.
- Dạ? - Chắc chắn tôi đã gặp bà cụ ở đâu rồi, nhưng bà cụ tìm tôi có việc gì? Tôi đâu phải là bác sĩ?
- Xem ra cháu ít tuổi hơn bác sĩ Hoàng nhỉ? - Bà cụ nhìn tôi từ đầu đến
- Chắc là vậy ạ! - Thực ra tôi cũng chẳng biết Doctor Hoàng bao nhiêu tuổi, chắc là khoảng trên dưới ba mươi.
- Bác sĩ Hoàng trông rất được, bố cậu ta chắc cũng không tồi đâu nhỉ! - Bà cụ lại hỏi.
- Chuyện này… - Thế này bảo cháu trả lời kiểu gì? Cháu đã gặp bao giờ đâu? Nhưng mà cháu phải nói thật với bà, bà đừng mong tán tỉnh bố Doctor Hoàng! Mà cho dù bà có tán tỉnh được đi chăng nữa cũng đâu liên quan gì đến cháu? Cháu chịu, không giúp được gì đâu!
- Không sao, không phải ngại, những chuyện thế này bác gặp nhiều rồi. Chồng già vợ trẻ thực ra cũng chẳng làm sao, chủ yếu là ông ấy đối xử tốt với mình, chỉ có điều đàn bà mà không có con thì hơi đáng tiếc! - Bà cụ nói xong liền thở dài.
Đúng, cháu thừa nhận bà nói đúng, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cháu?
- Chồng cháu, ban đêm… vẫn ổn chứ? - Bà cụ ghé vào tai tôi thì thầm.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra bà cụ này là ai rồi, lần trước đến gây chuyện ở phòng khám của Doctor Hoàng đúng lúc anh ta khám bệnh cho bệnh nhân, người đó không ai khác chính là bà cụ này. Lúc đó tôi đã lấy danh nghĩa là mẹ Doctor Hoàng để lôi tuốt anh ta ra ngoài. Thế là bà cụ tưởng tôi là mẹ kế Doctor Hoàng thật. Tôi muốn khóc, nhưng cũng thấy buồn cười. Trên đời sao chuyện gì cũng có người tin là sao?
- Bác ạ, thực ra…
- Hầy, đúng là đáng tiếc, cô rất xứng đôi với bác sĩ, thế mà sao lại đi lấy bố người ta thế? Lại còn để cô đến giúp con trai làm việc, nhìn cô tủi thân kìa, mắt đỏ hết cả rồi! - Bà cụ lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm, nghe thấy tiếng cô y tá gọi tên mình liền vỗ vỗ lưng tôi rồi đi vào phòng khám. Tôi nghẹn lời, cho tôi một cơ hội giải thích được không?
Bận rộn suốt cả ngày, đau lưng mỏi gối vô cùng. Doctor Hoàng đang thu dọn mặt bàn, hỏi tôi muốn đi đâu ăn cơm. Không phát tiền công cho tôi nên định lấy thức ăn bịt miệng tôi hả?
- Con trai! - Tôi gọiDoctor Hoàng.
Doctor Hoàng ngơ ngác nhìn tôi, không dám tin tôi đang nói chuyện với anh ta.
- Con trai à, mau qua đây mát xa cho mẹ đi! Sao mà bất hiếu thế cơ chứ? - Tôi nhìn cái mặt xanh mét của Doctor Hoàng mà không nhịn được cười.
Doctor Hoàng đi lại chỗ tôi, ngồi xuống bên cạnh, bóp vai cho tôi, miệng thì thầm:
- Cô vừa gọi tôi là gì?
- Con trai! Người ta tưởng anh là con trai của tôi đấy, còn bảo tôi là mẹ kế của anh, nói tôi với anh rất xứng đôi, sao tôi lại đi lấy bố anh nữa đấy! - Tôi thích thú để mặc Doctor Hoàng bóp vai cho mình, cảm giác thư thái hơn nhiều.
- Là ai thế? - Tôi không nhận ra giọng anh ta có gì bất thường.
- Anh không cần biết. Á, đau chết đi được! - Một cơn đau ập đến, tôi kéo tay anh xuống cắn một cái thật đau, lần này đến lượt anh ta hét lên.
- Sau này không được gọi tôi như vậy nữa! - Mặt Doctor Hoàng sa sầm.
- Khi nào không có người tôi sẽ gọi anh như vậy, khi có người lạ tôi sẽ gọi anh là Doctor Hoàng! - Tôi nhảy nhót phấn khích trước mặt Doctor Hoàng, tâm trạng cực kì vui vẻ. Đột nhiên người tôi bị ai đó kéo giật lại, cả thân hình tôi ngã vào người anh ta. Doctor Hoàng ôm lấy tôi, mặt anh ta từ từ ghé sát lại… anh ta… anh ta… không phải anh ta định hôn tôi đấy chứ? Ngay khi xác định anh ta đang định hôn mình, tôi lập tức ngoảnh đầu đi. Môi anh ta “đậu” ngay trên má tôi. Tôi ngồi dậy, ngại ngùng nhìn anh ta, đang định ngoác miệng ra chửi rủa thì anh ta tỉnh bơ như không có gì xảy ra.
- Sau này không được gọi tôi là con trai đâu đấy! - Doctor Hoàng cười tinh quái.
Trời đất!