Câu Được Con Rùa Vàng

Công ty đang bước vào thời điểm bận rộn nhất của năm, những đơn đặt hàng cũng ngày một tăng lên. Ngoài công ty của Lâm Diệu đặt hàng là không dám giục tôi ra, ngày nào tôi cũng bị khách hàng thúc giục cuống cả lên, bận tới mức tối tăm mặt mũi.

Lâm Diệu cũng bắt đầu đi công tác liên miên, phần lớn thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau qua điện thoại, thường thì chẳng nói được mấy câu tôi đã lăn ra ngủ rồi, sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện Lâm Diệu gửi tin nhắn cho mình: “Em là lợn à, ngủ gì mà nhanh thế?”.

Tiểu Phụng thường bóng gió nọ kia với tôi rằng, đàn ông mà đi công tác dễ xảy ra chuyện, bảo tôi phải quản lý thật chặt, hoặc nghỉ luôn công việc hiện tại để theo anh đi công tác khắp nơi.

Tiểu Phụng xem thường tôi quá đấy. Tôi hiện giờ có thể coi là bảo bối trong tay Lâm Diệu, anh ấy có bay xa đến ngàn dặm, trong tay tôi vẫn cầm một sợi dây, lúc nào cũng có thể kéo anh quay trở lại.

Chỉ có điều nói không lo chỉ là nói dối. Đây không phải là vấn đề ai không tin ai, bên ngoài có bao nhiêu là cám dỗ như vậy, hơn nữa trong thời gian anh mất tích có xảy ra chuyện gì hay không tôi cũng chẳng biết. Mặc dù tôi chưa bao giờ hỏi lại chuyện cũ của Lâm Diệu, tôi cũng nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau rồi, quá khứ không quan trọng, quên đi là hơn. Nhưng có những chuyện không biết thì không sao yên tâm được, đột nhiên tôi lại nhớ đến hai lần Lâm Diệu định nói gì đó rồi lại thôi, không biết anh đang giấu giếm điều gì.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi có hơi bất an. Một tiếng sấm nổ vang trời khiến tôi giật mình ngã lăn từ trên giường xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài cất quần áo. Bận rộn suốt cả ngày trời, thế mà giờ lại mất ngủ.

Lâm Diệu đang làm gì nhỉ? Cầm điện thoại lên gọi cho anh. Chẳng mấy chốc anh đã bắt máy:

- Muộn thế này còn chưa ngủ, nhớ anh à?

- Sấm rồi, mưa rồi, bên đó thế nào hả anh?

- Vẫn ổn, cuối cùng em cũng biết quan tâm anh rồi à? - Lâm Diệu cười ha ha.

- Không quan tâm anh mà được à, nhỡ ngày nào đó anh bỏ trốn với người khác thì sao?

- Muốn chạy thì đã chạy từ lâu rồi, đời này kiếp này anh sẽ bám riết lấy em!

- Anh nói xem, ảnh cưới chúng ta chụp rồi, khi nào thì cưới đây?

- Em chuẩn bị xong rồi hả? Định đi ra mắt bố mẹ anh rồi à? - Giọng nói của Lâm Diệu nghe có vẻ rất phấn khích, thực ra tôi còn phấn khích hơn cả anh.

- Còn chuẩn bị gì nữa, sớm muộn gì cũng phải gặp mà!

- Thế em đợi anh đi công tác về, đến ra mắt bố mẹ anh rồi cưới luôn!

- Ừ!

Ngọt ngào quá! Còn ngọt hơn cả ăn mật ong! Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ đường đường chính chính trở thành “Bà Lâm”. Tôi ôm sự háo hức này chìm vào trong giấc mơ. Sáng hôm sau, tỉnh lại, ôi mẹ ơi, lại đi làm muộn mất!

Mặc bừa một bộ quần áo vào, chải đầu xong, cầm theo một cái bánh mỳ và một hộp sữa, vừa xỏ giày vừa trách mẹ không gọi tôi dậy sớm.

- Nói bậy, mẹ gọi từ lúc bảy giờ cho đến tận giờ đấy! - Mẹ tôi gắt lên.

Thôi được rồi, là con sai, con không so đo với mẹ nữa.

Xuống lầu bắt taxi, nhưng đang là giờ cao điểm, muốn bắt taxi còn khó hơn lên trời. Vừa chạy vừa nhìn xuống đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi không người. Tôi hào hứng vẫy tay. Chưa ngồi hẳn vào ghế tôi đã vội vàng nói với lái xe:

- Anh ơi, đến Công ty Dật Thiên, nhanh giúp em!

- Không thành vấn đề, đến muộn rồi chứ gì? - Người lái xe đạp vào cần số, xe lao đi như tên bắn.

Nhân lúc rảnh rỗi, tôi lấy bánh mỳ và sữa ra ăn. Đang định nhét bánh mì vào mồm thì “khực” một tiếng... Tôi một tay cầm bánh mỳ, một tay cầm sữa, miệng đang há hốc ra... Âm thanh này là sao? Xe hỏng rồi? Hay là xảy ra tai nạn? Ngẩng mặt lên nhìn, không có đối tượng khả nghi; ngoảnh đầu lại phía sau, cũng không có đối tượng khả nghi. Vậy xe hỏng rồi.

Xe hỏng cũng không sao, chỉ cần người không sao là yên tâm rồi. Nhưng đâu có được, chỉ nửa giây sau, bánh mỳ và sữa trên tay tôi rơi cả xuống đất, mặt tôi đờ ra. Trời đất ơi, sao xe dám hỏng vào cái thời điểm cấp bách này chứ?

Lái xe gọi điện thoại với trung tâm, anh ta nói:

- Có thể là trục ly hợp gãy rồi. Ừ, đạp vào không thấy có phản ứng. Đúng, đúng. Như vậy có được không? Ờ, để tôi thử xem.

Lái xe cúp điện thoại, ngoảnh đầu lại bảo tôi:

- Đừng lo, vẫn có thể đi được!

Gã lái xe này là lính mới à? Gạt mồ hôi trên trán, tôi thấp thỏm dặn:

- Chú ý an toàn đấy!

- An toàn không thành vấn đề! - Anh ta vui vẻ khởi động xe.

Mỗi lần khởi động xe là người tôi lại nhảy lên một lần, đương nhiên không phải vì tôi sợ mà là vì mỗi lần anh ta khởi động xe, xe lại rung lên một lần, nhưng chỉ rung thôi chứ không tiến lên phía trước. Lái xe quay đầu lại cười ngại ngùng:

- Sẽ được ngay thôi!

Tôi nhăn nhó gật đầu. Muốn xuống xe nhưng lại s không bắt được xe khác, thôi có chết thì chết, phải liều thôi! Biết đâu lại có thể khởi động được!

Cuối cùng thì xe cũng nổ máy, cả tôi và tài xế cùng thở phào. Cắn một miếng bánh mỳ, nhặt hộp sữa ở dưới đất lên, bóc ra uống một ngụm, vừa ăn sáng vừa thưởng thức phong cảnh bên đường.

Phong cảnh thật là đẹp, mặc dù đã bị gột rửa sau một đêm gió lớn, không ít nhánh cây đã bị nứt gãy... Ớ? Không đúng! Sao mình có thể nhìn rõ ràng như vậy nhỉ? Cái xe này vẫn chưa lái đi sao? Tôi định thần lại, lập tức phát hiện cái xe đi chẳng nhanh hơn người đi bộ được bao nhiêu, gặp phải đèn đỏ còn tắt luôn máy, đợi đến khi đèn xanh bật lên, khởi động lại mấy lần không được. Đến khi khởi động lại được lại gặp đèn đỏ.

Tôi dám khẳng định là mắt tôi sắp sửa tóe ra lửa rồi. Tôi gào lên:

- Anh còn đang làm gì thế hả? Tôi đang vội lắm!

- Cô à, chỉ có thể như vậy thôi, cứ đạp phanh một phát là xe sẽ tắt máy! - Lái xe giải thích.

- Tôi hỏi anh chuyện đó à? Tôi hỏi anh tại sao đi chậm thế này?

- Không đổi được trục nên chỉ đi được với tốc độ này thôi!

- Chỉ đi được với tốc độ này sao anh không nói sớm, tôi chạy bộ có khi đến công ty rồi đấy! Anh là đồ giết người! - Tôi gào lên rồi mở cửa xe, lao ra ngoài.

Lái xe hạ kính cửa sổ xuống, gọi với theo:

- Này, cô còn chưa trả tôi tiền mà!

- Anh còn dám đòi tiền à? - Tôi thật sự không dám tin vào tai mình nữa. Cái con trâu kéo cái xe già cỗi này còn dám mở miệng đòi tôi tiền sao? Tôi bực mình ném luôn hộp sữa trong tay vào mặt gã tài xế rồi chạy một mạch.

Gã lái xe vừa gào thét vừa đuổi theo phía sau, nhưng cái xe đó chạy nhanh làm sao bằng tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã bỏ cái xe đó rớt lại tít phía sau.

Vừa gặm bánh mỳ tôi vừa chạy như điên, mục tiêu đã ở ngay trước mắt. Đột nhiên chân tôi đau điếng, ngã nhào ra đất. Bị xe đâm rồi, chỉ có điều không mạnh lắm, tiếng phanh gấp khiến tôi càng thêm khẳng định nhận định của mình là đúng. Đang định ngoảnh đầu lại chửi bới và bắt đền gã lái xe, nào ngờ ngay cả biển số xe còn chưa kịp nhìn thấy đã thấy cái xe vọt thẳng qua rồi.

Tôi tức điên lên, ngoác miệng chửi:

- Đồ khốn nạn, đồ chết giẫm!

Chỉ có điều chửi xong, nhìn lại cái bánh mỳ nằm bẹp trên đường, tôi thầm thấy may mắn vì thứ bị đè bẹp dưới bánh xe là cái bánh mỳ chứ không phải tôi.

Tập tễnh đi đến công ty, cả văn phòng tròn mắt nhìn tôi, có gì đâu, tôi chỉ đi muộn có một chút thôi mà! Sao hôm nay tất cả cán bộ phụ trách các phòng ban đều ngồi vây xung quanh chỗ tôi, vừa thấy tôi đến đã đổ dồn ánh mắt vào tôi rồi

- Tôi... Tôi hình như đến hơi muộn! - Tôi ấp úng giải thích, len lén quan sát biểu cảm trên mặt sếp. Trực giác mách bảo tôi, xảy ra chuyện rồi! Chẳng trách mà từ sáng tới giờ toàn gặp chuyện đen đủi, mọi việc đều có điềm báo cả.

Công ty xảy ra chuyện thật, hơn nữa nguyên nhân lại chính là tôi. Tôi theo dõi đơn hàng của một khách hàng, bởi vì chúng tôi không thể giao hàng đúng hẹn, một bức thư của luật sư đã được gửi đến, yêu cầu công ty bồi thường. Bộ phận chế tạo khẳng định là không nhận được đơn hàng ý của họ rõ ràng là muốn nói: bộ phận nghiệp vụ, cũng chính là tôi đã không kịp thời giao đơn hàng.

Tôi run run lật giở các đơn hàng. Thực ra tôi chẳng có chút ấn tượng nào về đơn hàng này. Giờ tất cả các “trưởng môn” của các bộ phận đều vây quanh tôi. Bầu Trời rất giận, bị bắt bồi thường thì ai mà chẳng cáu. Sếp nhìn tôi kỳ vọng, kỳ vọng tôi có thể tìm ra tờ đơn hàng ấy thì bộ phận sẽ không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì. Trưởng bộ phận chế tạo vui như mở cờ, thường ngày tôi vẫn thúc vào đít họ phải giao hàng, thế nên giờ thấy tôi gặp nạn, ông ta vui như bắt được vàng.

Tôi dừng tay, nói với Bầu Trời:

- Tôi không nhận được đơn đặt hàng!

Giọng tôi run run, khả năng này dường như gần bằng không.

- Cô không nhận được đơn hàng ư? Thế anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì? - Bầu Trời ngoảnh đầu nhìn sang sếp.

- Lâm Sảng, cô thử nghĩ lại đi, lúc chia đơn hàng tôi nhớ rất rõ ràng là có đơn hàng, lúc đó tôi còn ký tên và fax lại cho khách hàng. Giờ cô bảo không nhận được, thế sao khách hàng lại nhận được? - Sếp gạt mồ hôi trên trán, bi đát nhìn tôi.

Tôi định bảo sếp để sót đơn hàng, nhưng nhìn bộ mặt lo lắng của ông ấy, tôi lại không sao mở miệng được.

Dưới con mắt của nhiều người, tôi lục tung các ngăn kéo bàn. Cuối cùng tờ đơn hàng lại xuất hiện ở giữa khe tường và bàn làm việc của tôi. Sự việc thế là rõ mười mươi, Bầu Trời giận điên lên, mặt sếp trắng bệch ra, các trưởng bộ phận khác mặt mày thờ ơ chẳng chút cảm xúc.

- Anh, mau giải quyết chuyện này! Không giải quyết được thì bộ phận anh tự chịu trách nhiệm! - Bầu Trời chỉ vào mặt sếp nói rồi quay phắt người bỏ đi.

- Lâm Sảng, lập tức chuyển đơn hàng! - Trưởng bộ phận chế tạo nhấc điện thoại lên. - Tạm dừng hết các đơn hàng kia lại, tập trung làm đơn hàng này!

Các trưởng bộ phận khác ném cho chúng tôi một cái nhìn thương cảm rồi lần lượt bỏ đi hết.

- Lâm Sảng, chuyển đơn hàng xong lập tức vào văn phòng tôi!

Các lãnh đạo cấp cao đi hết rồi, văn phòng bắt đầu sôi sục lên, vây quanh tôi xì xầm bàn tán. Thực ra tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, từ ngày vào làm ở công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này. Tôi nghĩ khách hàng chỉ muốn hù dọa chúng tôi thôi.

- Mọi người bảo phải làm sao? - Tôi cố ý hỏi như đùa. Thường ngày tôi cũng giúp họ không ít, lúc này họ cũng nên báo đáp chút ít chứ

- Đền tiền đi! - Có người rụt rè nói.

- Đền? - Tôi nhìn họ nghi hoặc, bọn họ giúp tôi đưa ra ý kiến như vậy sao?

- Đền thế nào? Nếu giám đốc đối phương là đàn ông thì tôi ngủ với hắn ta một đêm; còn nếu là đàn bà, tôi bảo bạn trai tôi ngủ với cô ta một đêm?

- Thế này thì... thiệt quá! - Một đồng nghiệp A nói.

Coi như cô còn lương tâm. Tôi mỉm cười.

- Cô thì không sao, nhưng bảo Lâm Diệu nhà cô ngủ với người ta thì thiệt thòi quá!

Tôi tức hộc máu còn những người khác thì cười ầm ĩ.

Đợi bọn họ cười xong, tôi mới thận trọng hỏi:

- Lần này xảy ra chuyện lớn rồi, các cô cũng đừng mong được yên thân!

Vốn dĩ tôi chỉ nói bừa thế, nào ngờ câu trả lời của từng người bọn họ đã khiến tôi hiểu rõ lòng dạ của họ.

- Lâm Sảng, cô nói gì vậy? Chuyện này đâu liên quan đến bọn tôi!

- Đúng đấy, tôi chưa bao giờ sót đơn hàng, nếu phải chịu trách nhiệm thì đấy là việc của cá nhân cô!

- Lâm Sảng, thường ngày em vẫn giỏi giang như vậy, thử nói chuyện với khách hàng bên đó xem, chắc là không nghiêm trọng lắm đâu!

- Nếu thực sự không thể đàm phán được, chắc chắn phải đền tiền, không biết công ty có bắt một mình Lâm Sảng đền tiền không nữa?

- Mặc dù Lâm Sảng là bạn thân của Mạc Lãnh nhưng chuyện này có liên quan đến tiền bạc, khó nói lắm...

...

Giờ mới rõ lòng dạ nhau. Chỉ có điều tôi không giận, đổi lại là tôi có lẽ tôi cũng đứng ngoài cuộc. Tiền bạc xem ra còn quan trọng hơn cả tình người.

- Mọi người có lòng như vậy, tôi sẽ tự xử lý! Chỉ có điều sau này nếu có gặp khách hàng khó đối phó thì đừng đẩy sang cho tôi nữa đấy! Tôi gánh vác không nổi đâu! - Tôi cười nhạt với bọn họ rồi đi thẳng vào phòng sếp.

Sếp đang thất thần ngồi trên ghế, thấy tôi đi vào liền hất hàm bảo tôi ngồi xuống. Tôi nhìn vẻ mặt của sếp, không chỉ trích, không nổi giận, chỉ có lo lắng. Tự nhiên trong lòng tôi thấy cảm động lạ lùng.

- Lâm Sảng... - Sếp mở miệng nói. - Lần này tôi không bênh vực cô được rồi!

- Sếp, chuyện này cứ giao cho tôi đi! Nếu như thật sự phải đền tiền, tôi cũng chấp nhận, sếp không phải lo! - Tôi an ủi sếp, thực ra trong lòng tôi cũng không dám chắc. Đền tiền? Tôi lấy đâu ra tiền đây?

- Lâm Sảng, cô có cần giúp đỡ không? - Sếp thấy tôi tự tin như vậy cũng hơi yên tâm.

- Tôi muốn hỏi xem đối phương đã lấy tiền chiết khấu mua hàng chưa? Tôi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quặc, bọn họ không hề thúc hàng, đùng một cái gửi đơn kiện đến, đòi bồi thường. Nếu như có lấy chiết khấu, để xem xem chúng ta có thể nhắc nhở họ đôi chút về chuyện này, có thể sự việc sẽ dễ giải quyết hơn! - Trực giác mách bảo tôi chuyện này có vấn đề, phải điều tra kỹ càng.

- Không có, người ta đã gửi thư kiện đến đây rồi, sự việc chắc chắn đã khá nghiêm trọng, cho dù có lấy tiền chiết khấu rồi cũng chẳng giải quyết được gì đâu! Chuyện này tôi cũng nghĩ mãi không ra, nhưng sao cô lại bất cẩn thế cơ chứ, để sót mất đơn hàng. Cô làm tôi tức chết mất! - Sếp lúc này mới bắt đầu trút giận lên tôi.

- Thôi sếp làm việc đi, tôi ra ngoài trước! - Đang cơn nóng giận, giờ mà chọc giận ông ấy, hậu quả thật khó lường.

Tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ càng toàn bộ sự việc.

Tôi không chuyển đơn hàng, chắc chắn là vấn đề của tôi. Nhưng ông Trương thu mua của bên đối phương cũng thật kỳ quặc, hợp đồng lâu như vậy rồi, cho dù nói năng không lọt tai thì cũng đâu đến mức tuyệt tình, trở mặt ngay được. Khốn kiếp, thật chẳng ra làm sao, mình phải hẹn ông ta ra ngoài thương lượng mới được! Tôi gọi điện cho ông ta, định nói chuyện này, nhưng thật không ngờ ông ta từ chối, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe, sau đó ông ta nhắn tin lại, nói để hết giờ làm ông ta sẽ gọi lại cho tôi. Chuyện này càng lúc càng kỳ quặc.

- Có chuyện gì thế? - Hết giờ làm, tôi nhận được điện thoại của ông Trương. Tôi căng thẳng hỏi.

- Cô làm ăn cái kiểu gì thế? - Ông Trương bắt đầu lớn tiếng hỏi tội.

- Trước tiên ông đừng hỏi vội tôi làm ăn kiểu gì, ông thử nói xem bên ông có chuyện gì? Hàng này cần gấp như vậy sao? Các ông đặt hàng lúc nào cũng hẹn lấy trước thời hạn, điều này không phải tôi không biết. Nếu như cần gấp thì chẳng có lý do gì ông lại không gọi điện đến giục tôi! - Ông Trương, ông không định hại tôi như vậy chứ?

- Thế nên ban nãy tôi mới không nghe điện thoại của cô, lần này đến bản thân tôi cũng không hiểu, tôi nghe người dưới nói số hàng này hoàn toàn không cần gấp đến thế, cũng không có bất cứ tổn thất nào vì bên cô giao hàng chậm. Tôi không gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho cô, một là vì biết thừa các cô làm ăn thế nào, trước đây có chậm hàng thì cùng lắm chỉ một hai ngày thôi, gần đây thậm chí còn rất đúng hẹn. Thời gian nhận hàng của chúng tôi luôn đặt sớm hơn thời gian điểm cần sử dụng một tuần, từ trước đến nay chưa bao giờ nhỡ việc, cũng đỡ phải gọi điện đến làm phiền cô. Thứ hai là bởi vì giám đốc nói để tiết kiệm tiền phí điện thoại, không có vấn đề gì thì hạn chế gọi điện sang đó giục hàng. Thực ra chuyện này chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, chỉ có điều giám đốc đã nói thì chúng tôi phải nghe. Tôi làm sao mà biết được giám đốc vì chuyện này mà bắt các người bồi thường!

- Công ty ông gần đây có chậm lương không? - Tôi hỏi ông Trương.

- Công ty tôi chưa chậm lương nhân viên bao giờ!

- Gần đây có ai đến công ty ông gây chuyện không? Ví dụ như có kẻ nào đó viết lên tường công ty ông bằng sơn đỏ rằng “Giết người đền mạng, có nợ phải trả” hay đại loại những câu kiểu như vậy không? - Tôi đoán đối phương có thể vì không quay vòng vốn được mà cố ý bắt chúng tôi bồi thường.

- Cũng không có!

Quái quỷ gì thế này?

Cúp điện thoại, tôi cảm thấy chuyện này rõ ràng là nhằm vào công ty tôi, mục đích là tiền. Cái kết luận này làm tôi toát mồ hôi. Nếu mục đích của vấn đề là tiền, tôi liệu còn có thể làm gì để thay đổi cục diện?

Mấy lần định gọi điện cho Lâm Diệu kể khổ với anh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên tôi đành thôi. Thôi được rồi, tôi phải độc lập đối mặt với trận chiến này. Hàng hóa của công ty tôi chất lượng đứng đầu trong ngành. Nếu Bầu Trời cho tôi quyền quyết định, sau này tôi quyết không thèm làm ăn với bọn họ. Bồi thường thì bồi thường, cùng lắm bà mày bán thân!

Tôi hỏi xin sếp danh thiếp của giám đốc thu mua đối tác: Trần Thi Huy, một cái tên rất hay. Tôi gọi sang bên đó, đối phương rất lịch sự, đồng ý gặp tôi, là phụ nữ. Niềm tin của tôi gia tăng, cùng là đàn bà, cần gì phải làm khó nhau?

Lúc gặp Trần Thi Huy, không ngờ lại trẻ như vậy, khuôn mặt rất ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng, tóc thẳng, ăn mặc công sở, rất có khí chất. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất đó là, chúng tôi đã từng gặp mặt nhau, lại còn gặp mặt đến hai lần, ở spa của Tiểu Phụng.

- Ngồi đi! - Trần Thi Huy rót cho tôi một cốc trà, bảo tôi ngồi xuống đối diện, mắt nhìn tôi dò xét.

- Giám đốc Trần... - Tôi nhấp một ngụm trà, nước trà nhạt không có vị hay tâm trạng của tôi đang không vui?

- Không cần khách sáo thế, cứ gọi tên tôi là được rồi, mọi người vẫn gọi tôi là Thi Huy! - Rất hiền hòa, quá hiền hòa, hiền hòa đến mức tôi không dám tin là cô ta một mực bắt công ty tôi phải bồi thường.

- Chị Thi Huy này...

- Có lẽ tôi không lớn tuổi hơn cô đâu! - Cô ta ngắt lời tôi.

Thôi được, tôi nhịn cô, gọi cô là chị là bởi vì tôn trọng cô, đừng có không biết điều như vậy, nếu như không phải giờ tôi đang có việc cần nhờ tới cô, muốn lên mặt ư? Cô vẫn chưa phải là đối thủ của tôi đâu.

- Cô Trần, về chuyện công ty tôi không kịp giao hàng cho công ty cô, tôi cảm thấy rất áy náy! - Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chỉ im lặng lắng nghe. Tôi nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói. - Chỉ có điều tôi nghe nói đợt hàng lần này của công ty cũng chưa cần gấp như vậy, không biết giữa chuyện này còn có gì hiểu nhầm hay không?

Tôi lại nhìn mặt cô ta, thần sắc vẫn không thay đổi, đúng là một kẻ lỳ lợm.

- Lâm Sảng phải không nhỉ, chuyện này nên nhìn nhận như thế này, quý công ty đã ký hợp đồng với chúng tôi, không thể giao hàng đúng hẹn thì phải bồi thường, chuyện này cô cũng hiểu rất rõ. Vì vậy trọng điểm không phải là có gấp hay không mà là ở việc các người có thể giao hàng hay không. Tôi nói thế cũng không sai chứ? - Trần Thi Huy nói rất tự nhiên, chẳng có chút nào là bức ép người khác, cũng chẳng hề có vẻ khinh người, nụ cười vẫn nguyên trên khuôn mặt, cũng rất lịch sự, nhưng tôi thực sự cảm thấy áp lực.

- Đền tiền là chuyện nhỏ, chỉ có điều vì chuyện này mà đôi bên mất đi hòa khí, ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này... - Tôi còn chưa nói hết đã bị cô ta ngắt lời.

- Không đâu, tôi tin quý công ty luôn lấy chữ tín làm gốc, thực thi hợp đồng rất hợp lý, tôi chẳng thấy có khúc mắc gì hết! - Trần Thi Huy chỉnh lại vạt áo, nói tiếp. - Cô Lâm, tôi cũng nghe nói chuyện này không phải do công ty cô gây ra mà là do bản thân cô để sót đơn hàng. Tôi muốn biết có phải đơn hàng của công ty chúng tôi không đủ nhiều, không đủ khiến cô chú ý hay là do công ty tôi trả tiền không đúng hẹn nên cô mới cảm thấy không thoải mái như vậy?

- Thực ra chúng ta đã gặp mặt nhau rồi, cô còn nhớ tôi chứ? Ở spa đó, lúc ấy tôi còn cảm thấy kinh ngạc, sao trên đời lại có cô gái xinh đẹp đến thế! - Thấy bàn chuyện công không được, tôi bắt đầu giở bài nịnh nọt, chỉ cần không phải đền tiền, cái gì tôi cũng có thể làm.

- Không cần khách sáo như vậy! - Cô ta chỉ cười mỉm, nói. - Còn có chuyện gì khác không?

Không còn gì cơ hội để thương lượng. Được rồi, nếu đã nói chuyện không hợp cạ, vậy tôi cũng không thèm đôi co với cô nữa:

- Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô!

- Cô cứ thoải mái, nếu như tổng giám đốc đồng ý gặp cô! - Cô ta đứng dậy ra mở cửa, chuẩn bị tiễn khách.

Người đàn bà này quả không đơn giản.

Quả nhiên, tổng giám đốc công ty họ không muốn gặp tôi. Điều đó có nghĩa là, chỉ có một cách duy nhất là bồi thường.

Về đến nhà, tôi liền hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, nhà mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm?

Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thận trọng:

- Con hỏi chuyện này làm gì? Lại gây chuyện rồi phải không?

Bố tôi đứng bật dậy.

- Đâu có, con chỉ hỏi chơi thế thôi, con sắp lấy chồng rồi, để xem bố mẹ chuẩn bị được bao nhiêu của hồi môn cho con ấy mà! - Bố tôi nghe vậy lại ngồi xuống ghế, mặt mẹ tôi như giãn ra.

- Của hồi môn con không phải lo, con lấy được chồng, trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm đều cho con hết! Chưa lấy chồng thì con đừng mơ!

Tôi lặng lẽ quay về phòng. Điện thoại đổ chuông, là Lâm Diệu.

- Lâm Diệu, anh đang ở đâu? - Tôi khóc mếu hỏi.

- Sao thế? Anh đang ở dưới lầu nhà em, vừa về đến nơi.

- Em xuống ngay đây! Anh đừng đi đâu đấy! - Nói rồi tôi lao xuống Lâm Diệu là sà vào lòng anh ngay.

- Sao thế? - Lâm Diệu ôm tôi, căng thẳng hỏi…

- Công ty xảy ra chuyện rồi! - Tôi liền kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện, cả chuyện công ty yêu cầu tôi phải bồi thường tiền. Trút tâm sự ra với anh xong, tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hóa ra cảm giác có người chia sẻ nỗi lo với mình lại tuyệt vời như vậy!

- Ngũ Dật Thiên làm cái trò gì vậy? Chuyện này đâu thể để mình em gánh vác? - Lâm Diệu bực bội nói, đòi đi nói chuyện với Ngũ Dật Thiên.

- Thực ra tại em làm sót đơn hàng thôi! - Tôi tỏ vẻ đáng thương.

- Hả? - Lâm Diệu ngây ra, định nói gì nhưng lại thôi.

- Đừng có nói những câu đại khái như là: Em làm ăn thế nào thế hả? Em nghe đủ lắm rồi! - Tôi trợn mắt dọa Lâm Diệu. Lâm Diệu liền bật cười.

- Đối phương cũng thật quá đáng! - Tôi liền kể lại hành vi của đối phương, đương nhiên là phải cường điệu thêm chục lần, sau đó miêu tả lại cụ thể lòng dạ độc ác của Trần Thi Huy.

- Hay là anh đi cùng em đến công ty họ một chuyến! À phải rồi, là công ty gì nhỉ, giám đốc họ gì? Biết đâu anh lại quen đấy! - Lâm Diệu an ủi, bảo tôi đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh lo. Ôi đôi bờ vai vĩ đại, dựa vào rồi tôi chẳng muốn rời ra nữa!

- Công ty B, giám đốc họ Trần, tên là Trần Thi Huy, còn tthì không chịu gặp em.

Nghe đến cái tên Trần Thi Huy, mặt Lâm Diệu liền biến sắc.

- Lâm Sảng, hay là đền tiền đi! Để anh đền cho! - Lâm Diệu nói vẻ khó khăn.

Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Sao một người lại trở mặt nhanh thế cơ chứ, ban nãy hãy còn giận dữ, giờ nghe thấy cái tên Trần Thi Huy lại rụt rè ngay được. Chẳng trách mà hôm ở spa anh lại trốn trong nhà vệ sinh lâu thế. Trực giác mách bảo tôi: Có vấn đề.

- Anh với cô ta, có vấn đề gì hả? - Tôi thăm dò.

- Không phải như em nghĩ đâu, qua nhà anh rồi nói tiếp! - Lâm Diệu mở cửa xe, bảo tôi vào xe nhưng tôi không chịu. Anh không nói rõ ra thì đừng mong em lên xe. Anh coi em là cái gì chứ?

- Lâm Sảng à! - Lâm Diệu nói như năn nỉ. Tôi chợt mềm lòng, liền ngồi vào xe.

Suốt cả quãng đường chúng tôi đều im lặng. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra quan hệ của bọn họ.

Quan hệ một: bọn họ là thanh mai trúc mã, nhân vật nam chính yêu đối phương sâu sắc, nhân vật nữ chính lại yêu một người khác. Nam chính đành phải vùi sâu tình cảm này. Tình yêu này kéo dài nhiều năm, yêu rất sâu đậm, yêu đến mức vừa mới nghe thấy cái tên mặt đã biến sắc. Vì vậy không dám gặp cô ta.

Quan hệ hai: bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, dành tình cảm sâu đậm cho nhau, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể ở bên nhau, bố mẹ cản trở, hoặc do thân thế đặc biệt, cuối cùng phải chia tay nhau. Nam chính không sao quên được mối tình này, vì vậy vẫn không dám gặp nữ chính.

Quan hệ ba: Bọn họ không phải thanh mai trúc mã, nhưng lại là người yêu lâu năm, nữ chính vì yêu một người đàn ông khác mà bỏ nam chính. Vết thương trong lòng nam chính vẫn chưa liền, vì vậy vẫn không dám gặp lại nữ chính.

Cho dù là quan hệ thế nào thì kết luận cuối cùng vẫn là: nam chính còn yêu nữ chính. Thế còn tôi thì sao? Đúng là họa vô đơn chí!

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cũng đến nhà Lâm Diệu.

- Nói đi! - Tôi cố điều chỉnh thái độ, chuyện gì đến sớm muộn gì cũng đến.

Lâm Diệu ngồi xuống bên cạnh tôi, định kéo tôi vào lòng nhưng tôi đã tránh sang một bên. Hai tay anh như khựng lại trong không trung:

- Lâm Sảng, cô ấy là bạn gái cũ của anh!

Ừm, đoán đúng một nửa. Sau đó thì sao, tôi nhìn anh, ra ý bảo anh tiếp tục, tôi đang nghe.

- Bọn anh đã có thời gian yêu nhau, về sau con trai ông chủ theo đuổi cô ấy, cô ấy liền đưa ra đề nghị chia tay.

Suy đoán thứ ba là chính xác. Thật không ngờ, trước đây lúc tôi nói Mạc Lãnh sẽ bỏ chạy cùng với Ngũ Dật Thiên, tôi cứ tưởng mình nói thế khiến cho anh cảm thấy không tin tưởng vào tình cảm của mình, hóa ra là vì động chạm đến vết thương cũ của anh.

- Lúc đó chia tay anh rất buồn, chỉ có điều anh nghĩ rất thoáng! Hơn nữa tình cảm cũng chưa sâu đậm, vì vậy chia tay trong hòa bình.

Nhưng trong lòng anh vẫn tổn thương, vẫn còn yêu chứ gì? Tôi muốn hỏi nhưng không dám, tôi sợ phải biết đáp án thật.

- Về sau anh tình cờ gặp em, nhưng em lại quay lại bên Trương Hạo, lúc ấy cô ấy đến tìm anh, nói rằng vẫn yêu anh!

Thế là sau đó hai người lén lút qua lại?

- Anh biết em với Trương Hạo sắp cưới nhau rồi nên rất buồn, vì vậy không từ chối cô ấy. Anh đã nghĩ, em có thể tha thứ cho Trương Hạo, tại sao anh không thể tha thứ cho cô ấy?

Tình huống của chúng ta có thể mang ra so sánh sao? Trương Hạo là vì bị người ta ép cưới, còn anh là bị người ta bỏ rơi, anh không có lòng tự trọng sao?

- Chỉ có điều chuyện tình cảm rất khó nói, bởi vì trong lòng anh có em rồi nên không còn cảm giác với cô ấy nữa. Vì vậy anh đã đòi chia tay. Vừa hay lúc ấy em và Trương Hạo cũng chia tay nhau.

Lâm Diệu lại lần nữa định ôm tôi vào lòng, tôi không từ chối, ai không có quá khứ chứ? Cái tôi quan tâm là hiện tại, chỉ cần hiện giờ anh không còn yêu cô ta nữa cái gì cũng không quan trọng.

- Thế vì sao anh muốn em đền tiền? - Tôi chua xót hỏi.

- Không đền tiền còn có cách nào khác không? Anh vốn định cùng em đi đòi lại công bằng, nhưng giờ em thấy có được không? Trần Thi Huy có thể bỏ qua cho em không? Thậm chí anh còn nghĩ, lần này cô ta cố tình nhắm vào em! Lần trước ở spa của Tiểu Phụng, em có nhớ là anh nói bụng dạ khó chịu không? Thực ra anh đã nhìn thấy cô ta! - Lâm Diệu bình tĩnh phân tích tình hình.

- Thế nên anh đã trốn trong nhà vệ sinh? - Tôi lạnh lùng hỏi.

- Vì sợ em nhận ra mà! - Lâm Diệu nói. - Giờ thì em bị cô ta tìm đến tận cửa rồi!

Đúng thế, không thèm giục hàng, thẳng thừng nhờ luật sư kiện cáo. Người trong ngành ai chẳng biết rõ, chỉ cần không làm nhỡ thời gian sử dụng của cô, lúc nào giao hàng mà chẳng được. Ai đặt hàng mà chẳng đề phòng trước. Nếu như thực sự cần gấp mà không giao hàng được, gây tổn thất lớn thì không chỉ công ty tôi mà ngay cả giám đốc thu mua như cô cũng khó mà được yên!

Chẳng trách mà không cho nhân viên thúc hàng, hóa ra tất cả đã có âm mưu, kế hoạch, động cơ từ trước. Hai lần gặp tôi ở spa, cô đã lén nghe trộm chuyện của tôi và Tiểu Phụng, đã biết rõ về tôi. Lần sau rất có thể cô ta đã nhìn thấy Lâm Diệu rồi, đúng là một con đàn bà độc ác. Bản thân mình đá người ta rồi lại còn trách người ta không quay lại với mình nữa. Đã trách người ta không chấp nhận mình nữa thì thôi, lại còn cố tình kéo tôi xuống bùn, đúng là đồ không biết xấu hổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui