Cầu Được Kiếp Này

Hai năm sau.

Sầm Duẫn đi Cẩm Y Vệ, Ân Xu ngồi ở trên ghế gập nhìn chén thuốc mặt ủ mày ê.

Không vì cái gì khác, hai năm, bụng nàng không có một chút động tĩnh, thật đúng như ngoại tổ phụ nói con nối dõi gian nan.

Nàng không khỏi nhớ tới lúc trước khi Lý thị thiết kế hãm hại nàng, bà nói nàng là mệnh nhiều con nhiều phúc. Hiện giờ xem này, đạo sĩ đoán mệnh lúc trước cho nàng sợ là đạo sĩ mù.

Thuốc này uống hơn hai năm, cũng không thấy một chút khởi sắc. Còn cực đắng, nàng không muốn uống chút nào.

Sâu kín thở dài, Ân Xu bóp mũi, uống hết chén thuốc.

Nhưng vào lúc này, Sầm Duẫn đẩy cửa tiến vào, nhìn đến người bên trong đầy mặt thống khổ. 

Sầm Duẫn bước nhanh tới đoạt lấy chén thuốc của nàng, cau mày nói: “Không phải không cho nàng uống, sao không nghe lời?”

Trong miệng Ân Xu đắng nghét, nàng không trả lời hắn, tìm mứt hoa quả trong túi tiền. Lấy túi tiền trút xuống, mới phát hiện bên trong đã hết. Mặt Ân Xu càng nhăn lại thống khổ.

Sầm Duẫn thấy một phen động tác của nàng, trong mắt bất đắc dĩ, tay câu lấy cổ nàng, khom lưng cúi người hôn môi nàng.

Cay đắng trong miệng bị hắn quét ngang hầu như không còn.

Sầm Duẫn càn quét hết nước thuốc trong miệng nàng vào miệng mình, hơi gặm môi nàng, ánh mắt nghiêm khắc nói “Ngày sau còn dám uống nữa, ta sẽ…” 

Nói đến nửa đường, Sầm Duẫn không còn lời nào để nói, hắn cũng không biết nên làm như thế nào.

Quả thực không còn biện pháp với nàng. 

Giọng hắn nhẹ xuống, thở dài kéo nàng vào trong lòng ngực, “Nếu nàng thích hài tử, ta lấy một đứa trong tộc cho nàng.” 

Ân Xu lắc đầu, “Ta muốn sinh cho chàng một hài tử, chỉ thuộc về chúng ta.”

Sầm Duẫn vuốt đầu nàng, có đôi khi thật muốn để nữ nhân này ích kỷ một chút, cũng không muốn nàng chịu nhiều tội như vậy.

“Sao hôm nay chàng về lúc này?” Ân Xu hỏi hắn.

Gần đây Cẩm Y Vệ có án lớn, Thánh Thượng lệnh hắn đi Dương Châu một chuyến, ba tháng sau mới trở về. Hắn mượn cơ hội hồi phủ nói một tiếng với nàng. 

“Cẩm Y Vệ không có việc gì, hôm nay cả ngày đều ở cùng nàng.” Sầm Duẫn cúi đầu nhìn nàng, lại nói “Nếu hiện tại ta không trở về, còn không biết nàng lén uống những thứ thuốc đó sau lưng ta!”

Ân Xu chột dạ cúi đầu, sau khi kết hôn không bao lâu, Sầm Duẫn nhìn thấy bộ dáng khổ sở khi uống thuốc của nàng, lập tức không cho nàng uống. Nhưng nàng không cam lòng, nghĩ đến câu nói kia của Lý thị, vẫn luôn lén uống đến bây giờ.

Rõ ràng đã hơn một năm chưa bị phát hiện, hôm nay lại bị bắt gặp.

Sầm Duẫn chặn ngang bế nàng lên, Ân Xu vừa thấy hắn mỉm cười, biết ngay hắn muốn làm cái gì.

Ân Xu cự tuyệt nói “Ban ngày ta nói cái gì cũng không thể theo chàng, chàng đã quên lần trước?” 

Lần trước, chính là lần Sầm Duẫn nghỉ tắm gội, buổi trưa hắn muốn làm bậy với nàng.

Sau đó trưởng công chúa đột nhiên tới đây, gõ cửa, nói tìm tới một đạo sĩ thật linh nghiệm ở bên ngoài, nhìn xem cho nàng.

Ân Xu lập tức luống cuống tay chân.

Hòa Hương trưởng công chúa vốn không có ấn tượng tốt với nàng, hiện nay nếu gặp nàng và con trai của bà như vậy, chẳng phải là giậu đổ bìm leo.

Sầm Duẫn lại không chút hoang mang nhìn nàng luống cuống tay chân mặc quần áo, còn có thời gian trêu đùa, “Nàng sợ cái gì? Nàng và ta là phu thê, làm việc này, mẫu thân còn có thể ngăn cản sao.”


Ân Xu lúc ấy đi theo ngoại tổ phụ ba năm, y thuật tiến bộ không ít, lập tức muốn độc chết nam nhân háo sắc này.

Tất nhiên, Sầm Duẫn háo sắc cũng chỉ háo sắc với một mình nàng. 

Sau khi kết hôn nghe nói bọn hắn làm quan xã giao đều sẽ đến những nơi pháo hoa đó. 

Có một ngày, Ân Xu ngửi được mùi son phấn của nữ nhân trên quần áo hắn, không phải nàng.

Lúc trước Ân Xu có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, hiện tại cũng không biết sao lại trở nên mẫn cảm đa nghi như vậy. Quăng xiêm y của hắn, ban đêm cũng không cho hắn chạm vào người.

Sầm Duẫn không biết lại chọc nàng ở đâu, đường nhận sai cũng không biết đường nào. Hắn dứt khoát ỷ vào ưu thế nam nhân, kéo nàng lại, hôn môi nàng, “Phu nhân, mặc kệ vì cái gì, đều là vi phu sai rồi, nàng đừng nóng giận được không. Ngàn sai vạn sai đều là vi phu sai.” 

“Xu Nhi, tâm can, Xu Nhi, tâm can…”

“Nàng đừng nóng giận.”

Hắn cứ như vậy vẫn luôn hôn nàng, luôn miệng thừa nhận sai lầm.

Ân Xu bị hắn gọi đến sắc mặt đỏ lên, bật thốt lên nói, “Có phải chàng có nữ nhân bên ngoài hay không!”

Sầm Duẫn ngẩn ra, ngay sau đó cười, cười đến cực kỳ vui vẻ, “Lúc trước đều là ta ghen, hiện tại rốt cuộc cũng đến lượt nàng.”

Bộ dáng nam nhân này đắc ý, khiến Ân Xu rất tức giận.

Sầm Duẫn ôm sát nàng, lại nói “Đi Uyển Hương Uyển phá án, vào đó, muốn không dính hương vị cũng khó. Phu nhân yên tâm, vi phu một góc áo cũng chưa cho nữ nhân chạm vào.”

Ân Xu cười, giận hắn “Nói cứ như ta là nữ nhân càn quấy đanh đá ấy.”

Miệng Sầm Duẫn còn biết dỗ người, hắn gặm vành tai nàng, nói bên tai nàng: “Nàng cũng không phải là nữ nhân đanh đá, nàng là tâm can của ta, là mệnh của ta.”

Thời gian hai năm vậy mà ngắn ngủi như thế, chờ Ân Xu lấy lại tinh thần, nam nhân này đã lột sạch quần áo của nàng. 

Lại nghe hắn nói: “Muốn có con, những chén thuốc đó cũng không có tác dụng gì, vẫn là phải dựa vào phu quân của nàng.”

Ân Xu không đẩy hắn nữa, vui sướng như vậy không chỉ Sầm Duẫn thích, nàng cũng thích.

Hôm nay Hòa Hương trưởng công chúa không lại kêu hai người đi dùng bữa tối, Sầm Duẫn ôm nàng đến thiên thính Thanh Cùng Viện dùng bữa.

Mặt mày Ân Xu rũ xuống, mơ màng sắp ngủ.

Sầm Duẫn đột nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ đi Dương Châu một chuyến, ba tháng mới trở về.”

Ân Xu lập tức tỉnh táo, giương mắt nhìn hắn.

Sầm Duẫn bị nàng chọc cười, hôn nàng một cái. 

Sau khi kết hôn hai năm, nàng còn chưa từng tách khỏi hắn lâu như vậy.

Ân Xu giãy giụa muốn xuống đất, “Ta đi thu dọn hành lý cho chàng.”

Sầm Duẫn ngăn nàng lại, “Không cần, đã có Thận Thường phụ trách. Nàng chỉ cần ở bên cạnh ta là được.”

Sầm Duẫn múc cho nàng một chén canh nhỏ, đút cho nàng ăn.

Ân Xu nói: “Chàng không cảm thấy cưới ta mệt sao, cái gì cũng không biết làm, mỗi ngày đều có chàng chăm sóc.”


Sau khi kết hôn, Sầm Duẫn cơ hồ làm cho nàng mọi thứ, mặc quần áo, trang điểm, dùng bữa… Tất cả việc đều nhận thầu, ngay cả Thu Lộ, Tần Nhu cũng không biết nên làm cái gì.

Sầm Duẫn lau nước canh ở khóe miệng cho nàng, buông cái muỗng, nói “Không mệt, nàng còn phải phụ trách ngủ với ta, việc chính này khiến người mệt mỏi nhất.”

Ân Xu trừng hắn một cái, xác thật là mệt.

Sáng sớm hôm sau Sầm Duẫn đã nhích người, trời còn chưa sáng đã dậy. Ân Xu còn đang ngủ.

Bái biệt trưởng công chúa ra khỏi cửa thành. 

Chờ Ân Xu thức dậy, bên gối đã lạnh.

Sầm Duẫn đi hai ngày, Ân Xu đã bắt đầu mất hồn mất vía, đã quen người này vẫn luôn ở bên người nàng, đột nhiên không còn, trong lòng nàng cũng vắng vẻ.

Hòa Hương trưởng công chúa có lẽ sợ nàng phiền muộn, kêu người mời nàng qua.

Y thuật Ân Xu tiến bộ, nghiên cứu rất nhiều phương thuốc dưỡng nhan. Hòa Hương trưởng công chúa dùng lâu, cảm thấy hiệu quả rất tốt, cũng thường đi tìm nàng.

Ân Xu đắp hoa bùn nàng chế cho bà, Hòa Hương trưởng công chúa nằm trên giường mỹ nhân nhắm hai mắt, tùy ý để nàng làm.

Bỗng nhiên, bà nói “Lúc trước biết được mỗi đêm Ngôn Chi đều sẽ đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt tìm con, ta đều coi thường con. Một lòng phải cưới phi cho nó, để nó hồi tâm.” Hòa Hương trưởng công chúa nghĩ sao nói vậy, sau khi Ân Xu gả vào tuy bà không khắc nghiệt, nhưng cũng không thân thiết lắm.

“Biết vì sao ta không thích con không?” Bà hỏi.

Ân Xu đáp, “Con dâu không biết.”

Hòa Hương trưởng công chúa khẽ cười một tiếng, “Bởi vì Ngôn Chi quá mức coi trọng con, hận cả người không thể mọc ở trên người con.” 

“Ngôn Chi từ nhỏ tính tình lãnh đạm, không gần nữ sắc, vì thế ta rất lo lắng. Nhưng sau đó nó lại nói muốn nạp thiếp, rồi sau đó thế nhưng còn lui việc hôn nhân với Trần gia, nói muốn cưới con làm thê tử.”

“Ta là mẫu thân nó, về chút tâm tư này ta còn nhìn không ra? Tìm rất nhiều cớ để cưới con. Thậm chí hoang đường đến độ giấu con ở trong phòng!”

“Ta không thích nó vì một nữ nhân có thể làm đến nỗi này, sau đó ngay cả mạng của nó, nó cũng không để bụng.” 

“Hiện tại ta suy nghĩ lại, chỉ muốn nó vui vẻ, cũng không yêu cầu quá nhiều với con, ta chỉ ngóng trông con và nó bình an hạnh phúc là được.”  

Người làm mẹ luôn sẽ nhọc lòng con cái của mình.

Sầm Duẫn rời kinh được một tháng, Ân Xu dùng cơm trưa cùng Hòa Hương trưởng công chúa, ăn đến một miếng cá, Ân Xu cảm giác thân thể không khoẻ, nôn khan một trận. 

Hòa Hương trưởng công chúa là người từng trải, lập tức hiểu ra, mau gọi người thỉnh thái y tốt nhất trong cung tới, kéo Ân Xu nằm lên giường nghỉ ngơi.

Thái y tuổi già, đeo hòm thuốc bị thúc giục tới bắt mạch cho thế tử phi quận vương phủ.

Ân Xu cũng sốt ruột theo.

Thái y thu hồi tay, vuốt râu dài nói “Chúc mừng trưởng công chúa, Thế tử phi có hỉ.”

Hòa Hương trưởng công chúa cười không khép được miệng, gọi người thưởng lớn.

Ân Xu vuốt cái bụng nhỏ bằng phẳng, trong đầu hỗn loạn, nàng có hài tử?

Hai tháng sau, trong nhà chính Thanh Cùng Viên tắt đèn, Ân Xu nằm ở trên giường đắp chăn, ngủ say, đột nhiên cảm giác có người bên cạnh, vuốt bụng của mình.


Nàng mở mắt ra, trong phòng tối không thấy rõ người, nghe hắn nói: “Đánh thức nàng?”

Giọng nói quen thuộc, Ân Xu dụi mắt nhập nhèm nhìn hắn, “Sao ngài về sớm vậy?”

Một tháng trước Sầm Duẫn nhận được tin của Hòa Hương trưởng công chúa, lập tức muốn xử lý việc Dương Châu nhanh chút trở về gặp nàng. Ở bên ngoài mỗi một khắc đều nhớ nàng. 

Sầm Duẫn chui vào chăn, Ân Xu dựa vào người hắn, nằm ở trong lòng ngực hắn, Sầm Duẫn nói “Nhớ nàng.”

Ân Xu nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên: “Ta cũng vậy.”

Gần cuối năm, bụng Ân Xu càng lúc càng lớn. Cả người cũng trở nên mẫn cảm.

Bị phù chân, Ân Xu sẽ khóc.

Ban đêm ngủ không được, Ân Xu sẽ khóc. 

Ăn không ngon, Ân Xu cũng sẽ khóc.

Sầm Duẫn lại có mười phần kiên nhẫn, đi dỗ dành nàng, hôn nước mắt ở khóe mắt nàng.

Ân Xu sẽ tức giận không nguyên nhân, Sầm Duẫn dỗ nàng, nàng lại nói, “Có phải chàng đã sớm chê ta phiền!”

Sầm Duẫn nhìn nàng cười, như là đang dỗ dành một hài tử nghịch ngợm, hắn nói: “Ta chỉ ngóng trông nàng không chê ta phiền.”

Một ngày lâm bồn, Ân Xu nằm trong phòng sinh, cả người ướt đẫm mồ hôi, nàng đau đến như muốn chết đi.  

Sầm Duẫn không màng mọi người ngăn cản chạy vào phòng sinh, bồi ở bên cạnh nàng.

Ân Xu nói: “Phu quân, ta đau quá.”

Sầm Duẫn nắm tay nàng, trong lòng càng đau, nói: “Đều là ta sai, Xu Nhi, sau này chúng ta không bao giờ sinh nữa.”

Một khắc kia hài tử sinh ra, trong đầu Ân Xu trống rỗng, trước mặt tối đen, ngất đi.

Nàng tựa hồ mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng nàng thấy bản thân nàng, lại giống như không phải nàng, là một Đại Yến hoàn toàn không giống hiện tại.

Nàng mơ thấy bản thân bị Giang Mục Chi mang về từ Kim Lăng, vào Lý phủ làm biểu cô nương. Thánh Thượng hạ chỉ tứ hôn cho nàng và Giang Mục Chi, trước một đêm xuất chinh Sầm Duẫn đi tìm nàng, mà nàng bị Giang Mục Chi hạ dược ở lại Giang phủ.

Sau đó Sầm Duẫn trúng độc, nàng ngẫu nhiên biết được độc trong cơ thể mình có thể cứu hắn, lập tức không uống thuốc giải, trộm đi tìm An Lăng Viễn.

Thái Hậu bức vua thoái vị thất bại, ngoại tổ phụ chết, nàng thành ngoại thất của Sầm Duẫn.

Nửa năm sau, độc phát người chết. Sầm Duẫn thủ một đêm bên thi thể nàng. Sau khi chết mai táng nàng ở nguyên quán Sầm thị, trên bia khắc thê tử của Sầm Duẫn.

Trên đường hồi kinh, Bình Hiện tìm được Sầm Duẫn, dùng quãng đời còn lại của hắn cầu được viên mãn kiếp sau, nghịch thiên sửa mệnh.

Nếu thành, có thể bên nhau cả đời.

Nếu bại, hắn sẽ ở lại lỗ trống kia tan xương nát thịt.

Sầm Duẫn xử lý tốt hết thảy mọi thứ ở Thượng Kinh, đi chùa nghe đồn là linh nghiệm ở ngoài Thượng Kinh, mới có bọn họ của đời này. 

Một mộng này Ân Xu nằm suốt nửa năm.

Nàng sinh một đôi thai long phượng, Sầm Duẫn trước sau cho là hai đứa nhỏ này hại nàng, không muốn nhìn mặt hai đứa nhỏ.

Hai tiểu hài tử còn chưa có tên, sinh ra đã bị phụ thân bọn chúng vứt bỏ tới chỗ của tổ mẫu.

Hòa Hương trưởng công chúa nuôi hai đứa nhỏ, bà còn một nữ nhi, thêm hai đứa cũng không sao. 

Chỉ là, nhìn thần sắc ảm đạm của nhi tử nhà mình, bà luôn không an tâm.

Hôm nay, một ngài sáng trong. 


Sầm Duẫn ôm Ân Xu ra phơi nắng dưới giàn nho. Hắn quạt gió cho nàng, nói những việc gần đây. 

Năm tháng bình yên, chỉ có người trong lòng ngực chưa bao giờ đáp lại hắn.

Sầm Duẫn hôn nhẹ sườn mặt của nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng ngủ lâu như vậy, sao còn chưa tỉnh lại, là muốn ta sống một mình cô độc hết quãng đời còn lại sao?” 

Lông mi Ân Xu run rẩy, Sầm Duẫn nhìn đến, trong lòng mừng như điên, lại gọi hai tiếng, “Xu Nhi”

Nữ lang nằm điềm tĩnh, rồi lại bất động.

Vui mừng trong lòng Sầm Duẫn trầm xuống, đáy mắt có một đoàn sương mù không hòa tan được.

“Có phải nàng đùa ta không, nàng thích nhất trêu đùa người khác. Nếu nàng tức giận, nàng đánh ta đi, đánh tới hết giận mới thôi, nàng mở mắt ra nhìn ta được không?”

Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, phía dưới giàn nho chỉ có ánh nắng nhỏ vụn.

Nữ lang dần mở mắt ra, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng gọi hắn: “Sầm Lang.”

———

Phiên ngoại Giang Mục Chi.

Khi còn nhỏ Giang Mục Chi bất hòa với Giang phủ, Giang Hoài Sơn thường xuyên ức hiếp mấy phòng khác. Vậy nên từ nhỏ Giang Mục Chi đã ghét Giang Hoài Sơn.

Mỗi khi bực bội y đều sẽ đến sau sườn núi, khi đó y còn nhỏ, không hiểu được phản kháng như thế nào, chỉ biết giận dỗi chịu đựng.

Cũng chính là ở sau sườn núi kia, lần đầu tiên y gặp được Ân Xu.

Khi ở Kim Lăng, y nói bọn họ lớn lên cùng một chỗ, cũng không lừa nàng.

Nữ lang nho nhỏ ngồi xổm trên nền cỏ khóc.

Giang Mục Chi to mò tiến lên hỏi nàng, “Ngươi khóc cái gì?”

Nữ lang nhìn thấy y, cặp mắt kia thanh triệt sáng trong, như nước suối trong suốt mát lạnh. 

Khi đó Ân Xu là người đơn thuần nhất Giang Mục Chi từng gặp trong cuộc đời này.

Nữ lang trả lời, “Hôm nay luyện cầm không tốt, mẫu thân lại răn dạy ta.”

Giang Mục Chi bị nàng chọc cười, vừa thấy nữ lang là biết nhà nàng thuộc dòng dõi sạch sẽ, thật đáng yêu.

Sau đó, Giang Mục Chi nghe ngóng biết được nàng là cô nương Lý gia, tên Ân Xu.

Lại sau đó một nhà của y dời vào Thượng Kinh, rốt cuộc không gặp lại cô nương búi tóc song nha ấy nữa. 

Y vào triều làm quan, nhưng còn ngây ngô, bị Giang Hoài Sơn chèn ép, bị biếm đến biên quan. Y ngủ đông nhiều năm, âm thầm leo lên Thái Hậu, được cơ hội trở lại Thượng Kinh.

Khi đi ngang qua Kim Lăng, nghe nói Giang phủ suy tàn, y có tâm đi xem ngẫu nhiên cứu được cô nương mình tưởng niệm nhiều năm.

Có lẽ là duyên phận.

Nào biết cô nương này sớm đã là người của quận vương thế tử.

Giang Mục Chi không cam lòng, quyết tâm hợp mưu cùng Thái Hậu, việc sắp thành công, ai ngờ ở giữa nhảy ra Sầm Duẫn.

Ngày bị ép vào đại lao y chạy thoát, lại nghe được tin tức Ân Xu đã chết.

Y không cam lòng đi tìm Bình Hiện, cho dù liều mạng cũng muốn tìm cô nương của y trở về.

Nhưng cho dù lại thêm một đời, y vẫn thua hết cả bàn cờ. 

Đến chết y cũng không rõ, rõ ràng là y quen biết nàng trước, vì sao cả hai đời y đều không được cùng nàng đến già.

— Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận