Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt


#tien161099
Giang Lê nhìn thấy biểu cảm không hề biết lỗi của Ninh Trăn, âm thầm cắn chặt răng, nghĩ thầm, nếu không phải do cậu không có quần lót để mặc, chỉ có thể xin hắn giúp đỡ, nếu không chỉ với câu nói vừa nãy của hắn, cậu đã đánh hắn một trận ngay tại đây rồi!
Chặt cái đầu xinh đẹp của Ninh Trăn xuống, đem về nhà làm gối ôm!
“Vậy anh lấy cho tôi cái nào mà anh chưa có mặc qua đi.” Giang Lê kiềm nén sự xấu hổ.

Cắn răng nói.

“Lấy cho em cái anh chưa mặc qua là cái gì?” Ninh Trăn cố ý hỏi.

“Anh!” Hai mắt Ninh Trăn như có đóm lửa nhỏ trừng mắt nhìn Ninh Trăn, “Anh cố ý chơi tôi hả? Anh thật sự là không có thay đổi…… Anh không có thay cái đó ra hả?!”
“Em nói có là có, nói không thì không có.” Ninh Trăn tràn ngập ý đùa dai.

Giang Lê nghiến răng, không lẽ tắm xong rồi để mông trần mà không mặc gì hết, cuối cùng quyết định từ bỏ tôn nghiêm.

Cậu nhắm mắt, không thèm sợ chết la lên: “Quần nhỏ, tôi muốn mượn cái quần nhỏ của anh!”
Ninh Trăn khẽ cười một tiếng, đứng dậy nói: “Em đi vào tắm đi, anh đi lấy cho em.”
Ánh mắt Giang Lê tràn đầy sự nghi ngờ: “Thật? Anh không có hố tôi chứ?”
“Thật mà, mau đi đi.” Vẻ mặt Ninh Trăn nghiêm túc.

Giang Lê nửa tin nửa ngờ cầm đồ đi vào phòng tắm, vừa tắm vừa nghĩ sau gần đây mình dễ chịu thua quá vậy.

Cậu cảm thấy mình vẫn quá yếu ớt, chưa đủ mạnh mẽ.

Ninh Trăn đúng là không có tốt tính đến như thế, làm gì giống được như trong tưởng tượng mà bắt tay làm hòa, chỉ là thay đổi từ cả hai đối đầu với nhau, chuyển thành đơn phương đối nghịch.

Nhưng mà cậu hiện tại đang gặp khó khăn phải cầu xin Ninh Trăn giúp đỡ, cậu cũng đánh không lại Ninh Trăn.

Cũng đâu thể ấn đầu Ninh Trăn xuống kêu hắn hoàn thành nhiệm vụ giúp mình.

Cuối cùng chỉ có thể nhịn.

Giang Lê vừa tắm vừa thở dài, trong lòng lại rất là hối hận, nếu mà năm đó cậu chịu kiêng nhẫn học Tae Kwon Do là tốt rồi.

Cậu hiện tại đã có thể đem Ninh Trăn đánh cho một trận.

Sau đó liền ép hắn hoàn thành nhiệm vụ giúp mình.

“Cốc cốc cốc ——”
Cửa mờ của phòng tắm đột nhiên bị gõ vang lên, giọng Ninh Trăn từ bên ngoài truyền vào, giọng nói vừa nghiêm túc vừa đàng hoàn mà hình như là đang nhịn cười: “Không có quần lót mới rồi, chỉ có quần đã sử dụng nhưng đã được giặt sạch sẽ.

Em có chịu không?”
Giang Lê không lên tiếng, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy, giống như đang phản ánh sự không chấp nhận của Giang Lê.

“Giang Lê, đừng quậy nữa, mở cửa đi.” Ninh Trăn nói lớn tiếng.

Mỗi lần Giang Lê mà tức giận, chính là không thèm lên tiếng nói chuyện.

Rõ ràng đã nói là lấy quần mới, sao bây giờ lại biến thành quần đã mặc rồi?
Hừ, hiện tại Giang Tiểu Lê đang rất tức giận.

Tuy rằng đánh không lại hắn, nhưng cậu có thể không thèm để ý đến hắn mà.wattpadtien161099
Ninh Trăn từ cửa kính mờ nhìn thấy bóng dáng ở bên trong, hơi cong môi lên, khóe mắt hiện lên vẻ tính kế.

Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng vỗ vỗ cửa, biểu hiện sự “Nôn nóng”: “Giang Lê, em không sao chứ? Em không phải là bị ngã rồi chứ? Em mà không lên tiếng là anh tông cửa đó!”
Ngay sau đó, cửa phòng tắm liền mở ra, thò ra một cánh tay thon dài, bàn tay xinh đẹp ở giữa không trung quơ tới quơ lui, từ trong phòng tắm truyền ra giọng nói buồn bực của Giang Lê: “Đưa tôi!”
Ninh Trăn cười thầm, đem quần lót đặt vào lòng bàn tay cậu, thuận thế nhéo tay cậu một cái, nói: “Không nghe lời, nếu mà xảy ra chuyện thật thì làm sao?”
“Hừ.” Giang Lê lấy quần lót vào, đóng cửa lại thật mạnh, nói, “Anh đừng là giả vờ nữa, tôi đã nhìn thấu cái bản mặt của anh rồi!”
Ninh Trăn khoanh tay dựa vào tường, nói: “Vậy có phải là em không muốn học chung với kẻ lừa gạt này? Vậy thì bài nghe lát nữa làm……”
“Nghe nghe nghe!” Giang Lê vội vàng nói, “Tôi đồng ý học chung với anh, anh thích giúp đỡ người khác mà, rất nhiệt tình và yêu thương bạn học, tôi bằng lòng học chung với anh mà.

Anh một chút cũng không phải là kẻ lừa gạt!”
Ninh Trăn không nhịn được, cười ra tiếng, ở nơi Giang Lê nhìn không thấy, trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu.

Hắn cũng không hề nhiệt tình yêu thương với bạn học.

Hắn chỉ nhiệt tình yêu thương Giang Lê.

-
Trong phòng tắm.

Giang Lê cầm cái quần lót của Ninh Trăn đặt lên eo đo đo, đúng là có hơi lớn.

Nhưng mà nếu sau này mặc vào, lại lớn hơn nữa……
Giang Lê mặc quần lót của Ninh Trăn, vẫn cứ có cảm giác là lạ, giống như là miếng vải này không che được bất kỳ cái gì hết.

Đây thật sự là một chuyện rất xấu hổ.

Giang Lê an ủi mình, không sao, cứ nghĩ là do cậu gầy, eo thon.

Là do Ninh Trăn quá béo!
Dáng người dẻo dai thon dài đẩy một cái là ngã, là yếu tố ưu tú nhất của một tiểu mỹ thụ, cậu không hề nhỏ, chỉ là cậu quá ưu tú thôi!
-
Giang Lê cứ luôn có cảm giác như là mình không có mặc quần lót vậy, rối rắm trong giây lát, đành buộc ở bên hông lại một chút, sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài, như vậy thì Ninh Trăn không thể cười cậu mặc quần quá lớn được.

Lúc cậu đi ra, Ninh Trăn đã ngồi ở trên bàn học rồi.

Hai người giống nhau đều ở trần, bên hông quấn một cái khăn tắm, cùng nhau ngồi trên bàn học.

Rõ ràng là muốn học cùng với nhau, Giang Lê lại cứ có cảm giác mình đang làm chuyện xấu.

Không được, làm vậy quá nhục.

Giang Lê không khống chế được ánh mắt của mình cứ tập trung nhìn vào cơ bụng của Ninh Trăn, cũng yên lặng mà nuốt nước miếng, Ninh Trăn thật sự là không cố ý trêu cậu hả?
“Hôm nay đọc bài tiếng Anh này cho em nghe.” Ninh Trăn cầm lấy đề nghe ra, nói.

Giang Lê kinh ngạc mà thu lại ánh mắt không hề biết thu liễm của mình, ậm ờ trả lời, luống cuống lấy đề thi của mình ra, liếm môi một cái rồi nói: “Làm thôi.”
Giọng nói của Ninh Trăn giống như là tiếng động từ trong khe núi truyền ra, trầm thấp êm tai.

Lúc hắn cố tình hạ giọng xuống, sẽ có cảm giác gợi cảm trên đầu quả tim, làm cậu đắm chìm vào đó.

Giang Lê có cảm giác như mình là hôn quân bị yêu phi mê hoặc, chỉ vội vàng đắm chìm trong sự xinh đẹp và mê muội đó.

Hoàn toàn quên luôn cái bản tấu chương của mình.

Chờ Ninh Trăn đọc xong, Giang Lê mới giật mình một cái tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn thoáng qua cái tấu chương không nỡ nhìn của mình, cuống quít đem cậu cuối từ D sửa thành C, rồi đưa qua cho Ninh Trăn.

Ninh Trăn cầm đáp án so kết quả, biểu cảm trên gương mặt rất đặc sắc.

“Sao, sao vậy?” Giang Lê hồi hộp xoa xoa tay, sẽ không có sai nhiều lắm đi?
Tuy rằng Ninh Trăn không có biểu cảm gì, nhưng Giang Lê hình như cảm nhận được thầy giáo Ninh hình như rất tức giận khi hận thép không thành sắt, cái mông nhỏ của cậu hình như hơi căng thẳng.

Ninh Trăn khẽ cười một tiếng, dựa sát vào Ninh Trăn, thấp giọng đầy gợi cảm nói: “Giang Lê, em có phải là rất muốn anh đánh cái mông nhỏ của em không?”
Hai người cách rất gần nhau, Giang Lê chỉ cần hơi đứng lên, là chớp mũi của hai người sẽ đụng vào nhau.

Hô hấp của hai người phả vào nhau, mặt Giang Lê liền đỏ lên: “Mới, mới không có! Tôi, tôi làm bài rất nghiêm túc mà!”
“À?” Ninh Trăn nhướng mày nói, “Vậy thì tại sao đề nghe có 20 câu mà em chỉ làm đúng được có 7 câu?”
“Quá, quá khó, a —— không được —— ô ô ô.”
Giang Lê còn chưa nói xong, đã bị Ninh Trăn nắm lấy cổ tay, tiếng la dừng lại ở trên đùi của Ninh Trăn.

“Đừng, đừng đánh.” Giang Lê bất lực nằm trên đùi của Ninh Trăn, mông nâng cao, lập tức sợ đến đỏ mắt, “Đau……”
Ninh Trăn không thể hiểu được cười một cái, đột nhiên không kịp phòng bị mà kéo khăn tắm của Giang Lê xuống, lộ ra cặp mông tròn tròn được bao vây bởi quần lót hơi rộng của Ninh Trăn.

Tác giả có lời muốn nói:
- -------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui