Khách bắt đầu ra vào nườm nượp.
Ai kia cũng khó chịu ra mặt vì đông nên không ngắm "người thương" được, phần vì xót "người thương" vất vả bưng bê nước uống.
Khánh Dương lại càng khó chịu hơn.
Con người gì mà nóng tính quá đi à
- Ồ, Ánh Nguyệt! lâu quá không gặp
Một tên xông vào ôm chầm lấy Ánh Nguyệt không dứt ra được
- Còn nhớ tôi không?
Tên kia đẩy Ánh Nguyệt ra, hí ha hí hửng.
À, là bạn học cũ hồi đại học tên Huy, nói chứ người ta thích thầm Ánh Nguyệt nhưng Ánh Nguyệt chảnh, không ưa! Chưa kịp hết bất ngờ thì ai đó nóng mắt dùm rồi, chạy vụt đến đẩy Ánh Nguyệt ra sau lưng
- Ai đây?
Huy hỏi, Ánh Nguyệt chưa kịp mở mồm thì Khánh Dương đã chen vào, bày ra bộ mặt nhăn nhó
- Người iu tôi, vợ sắp cưới
Huy sững hết cả người, cũng phải thôi! Hai tháng trước còn bắt gặp Ánh Nguyệt say mèm với Hà Lan ở quán nhậu, than vãn về chuyện chẳng có mối tình nào vắt vai.
Bây giờ lại kéo theo một ông nào về, còn là "vợ sắp cưới" nữa cơ chứ!
- Ánh Nguyệt không đợi tôi à? tôi nỗ lực rất nhiều để có như bây giờ mà đến cưới Ánh Nguyệt đấy! nói Huy xem, tên ngay cả bộ vest còn chẳng mua nổi thì sao lo cho Ánh Nguyệt?
Huy chỉ chỉ vào Khánh Dương mang áo gile cùng quần tây, mỉa mai.
Cả quán xôn xao về chuyện "tình tay ba" im thin thít.
Mình cứ nghĩ là Khánh Dương sẽ nổi giận đùng đùng, nhào đến xâu xé Huy nữa cơ? thế nhưng anh bình tĩnh lắm nha, tự tin vênh váo nói từ câu thật mạch lạc rõ ràng
- Đúng là một bộ vest tôi không mua được, nhưng tôi tin chắc rằng, nếu Ánh Nguyệt thích, tôi sẵn sàng mua cho cô ấy một bộ đồ đắt nhất, hơn cả bộ vest mấy trăm ngàn lần
- Còn về học thức? anh có chắc bằng cái móng chân của tôi không?
Khánh Dương lắc đầu, nắm chặt tay Ánh Nguyệt, cất một giàn tiếng anh cùng từ ngữ khó hiểu.
Anh nói lưu loát như người bản địa, ngay cả những người nước ngoài trong quán phải bất ngờ há hốc mồm.
Anh dứt câu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang run sợ lẩy bẩy của Huy.
Nhìn là biết hắn chưa nghe được gì rồi, Khánh Dương nói cực kì nhanh, Ánh Nguyệt còn chẳng lọt tai một câu
- Thì sao chứ? anh..anh
Huy lắm bắp, cuối cùng quê quá phải bỏ về.
Cả quán được một phen chiêm ngưỡng "vị thần" xuất chúng, không tiếc gì mà cho đằng ấy một tràn vỗ tay nồng nhiệt.
Đúng là hay ra vẻ quá đi thôi! Ánh Nguyệt được một chị người tây ngoắc ngoắc lại, ra hiệu lại gần đây.
Chị kéo Ánh Nguyệt sát lại, thủ thỉ
- You have a very good lover
(Bạn có một người yêu tốt đó!)
- Why do you say that?
(Tại sao bạn nói như vậy?)
Chị ấy mỉm cười thật tươi, nói cho Ánh Nguyệt một tràn dài.
Lúc sau chỉ thấy Ánh Nguyệt đỏ mặt quay đi, vẫn không cố giấu được vẻ mặt vui sướng hạnh phúc đến phát điên.
Giờ không chỉ Khánh Dương nhìn trộm Ánh Nguyệt nữa? mà Ánh Nguyệt cũng nhìn trộm Khánh Dương đấy nhé.
Ôi sao con người gì mà "tình củm" quá đi mất
Khánh Dương đã nói gì nhỉ?
15 phút trước
Yes, you have everything, money, house, car, everything.
But he lacks one thing, perhaps in this life he will not have.
A person makes me feel happy, just being away from that person for a moment makes me miss she crazy.
It's because the heart was given to that person, touched, loved, loved already
Đúng, anh có mọi thứ, tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, tất cả.
Nhưng anh thiếu một thứ, có lẽ cả đời này anh cũng chẳng có được.
Một người khiến mình có cảm giác hạnh phúc, chỉ cần xa người đó một lát thôi cũng khiến mình nhung nhớ đến phát điên.
Đó là vì trái tim đã trao cho người đó, đã động lòng, đã thương, đã yêu rồi