Môi lưỡi chạm nhau tạo ra tia lửa, Quan Hạc nắm hờ tóc Tạ Văn Tinh, để cậu phải ngẩng đầu lên.
Anh cao hơn Tạ Văn Tinh, nên lúc hôn Quan Hạc phải hơi cúi đầu, thì mới có thể đạt được tư thế thích hợp nhất.
Tạ Văn Tinh khi say khác hẳn ngày thường, tất cả e lệ và cứng nhắc khi xưa đều hoàn toàn biến mất, cậu còn to gan đưa tay ôm lấy cổ Quan Hạc, cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai người.
Số thang máy chuyển thành B1, phải ra ngoài, hai người lại khó mà tách ra.
Trong lúc thân mật Quan Hạc đã cố gắng khống chế hô hấp của mình, anh lí trí hơn Tạ Văn Tinh, dù uống nhiều rượu, cũng biết rằng cứ tiếp tục ở trong thang máy thì sẽ không tốt.
Vừa nãy anh cố tình hôn Tạ Văn Tinh trước mặt Flash.
Đối với chuyện hai người này bị ghép cặp anh cũng không phải là không để ý, ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài bộ phận fan không nhịn được đi bình luận, thì tất cả mọi người đều mang theo thái độ đùa cho vui thôi, ngay cả Flash cũng tự mình nói rằng so với bản thân Tạ Văn Tinh, thì cậu ta càng yêu thích đôi tay trên bàn phím của em ấy hơn.
Sao lại u mê trong giây lát, làm ra chuyện như thế?
Chẳng khác nào nam sinh đang tuổi dậy thì háo thắng ngông cuồng, phát hiện có kẻ để ý đến người mình thích, liền không nhịn được làm ra hành động tương tự với đánh dấu chủ quyền.
Tạ Văn Tinh cũng không hi vọng quan hệ của bọn họ bị quá nhiều người biết đến, xuất phát từ tôn trọng ý kiến của đối phương, dù ban ngày Lục Dao Dao có hỏi trực tiếp, anh vẫn qua loa lấy lệ.
Đợi chút nữa vẫn phải nhắc nhở Flash...
Lục Dao Dao đặt quán bar chính là ở khu cao cấp, không lo không tìm được người lái xe thuê.
Quan Hạc đưa Tạ Văn Tinh vào chỗ đậu xe, tất nhiên là có lái xe hỏi hắn có cần giúp không, sau khi đưa chìa khóa cho người ta, anh và Tạ Văn Tinh đều ngồi ở ghế sau.
*
Mãi đến khi Thời Gian tìm đến, Flash vẫn còn dại ra.
Hình ảnh mới vừa nhìn thấy phát đi phát lại trong đầu, độ kích thích quả thực quá lớn, hắn sắp nghi ngờ là mình uống say quá nên mới xuất hiện ảo giác.
"Thế nào? Có tìm được Tiểu Tạ hay không?" Thời Gian dùng hai, ba bước đi đến: "Chỗ bên tôi không có ai, hỏi em gái đứng ở đó, cổ chỉ nói có hai khách hàng nữ đi ra ngoài thôi, chắc là họ đi ở cửa này. Flash?"
"Em..." Flash còn chưa hoàn hồn, một ít chuyện lẻ tẻ ghép lại với nhau: Chủ xe Maybach hôm valentine, thái độ im lặng khác thường của Tạ Văn Tinh khi đề cập đến đối tượng kết hôn của Quan Hạc, còn hành động vô cùng quen thuộc với Quan Hạc lúc nãy của Tạ Văn Tinh...
Mà sao hai người kia lại có thể kết hôn rồi? Chẳng phải anh Tạ Văn Tinh thích con gái hay sao? Chẳng lẽ Quan tiên sinh cưỡng ép anh ấy?
Sắc mặt Flash biến đổi liên tục, mà không nói một câu, Thời Gian cuống lên: "Rốt cục thì cậu có thấy người hay không?"
Flash vừa định nói chuyện, điện thoại hắn rung lên một tiếng, tiếng nhắc nhở của we chat vang lên, như là có dự cảm, hắn đưa tay ra hiệu đợi lát nữa với Thời Gian.
Quả nhiên là tin nhắn của Quan tiên sinh.
[Chuyện đêm nay cậu thấy, làm phiền cậu đừng truyền ra ngoài].
Flash nhíu mày, do dự một chốc, vẫn đem câu hỏi đè nặng trong lòng hỏi ra: [Ngài và anh kết hôn rồi ư?]
Chắc là do cồn cổ vũ, hắn to gan bằng trời hỏi thêm: [Hôn nhân tự do?]
Mới vừa gõ xong câu hỏi, hắn bắt đầu tỉnh táo, Flash hoảng lên nghĩ xem có nên thu hồi tin nhắn hay không, lại thấy đối phương đang nhắn...
Đệt, nhắn cũng nhắn rồi, để kệ đi.
[Phải]
[Em ấy tự nguyện]
Flash ngẩng đầu: "Em thấy hai người họ rồi, Quan Hạc đỡ anh đi, hai người thoạt nhìn rất bình thường, không đánh nhau, thoạt nhìn Quan tiên sinh cũng không có ý định đánh anh."
Thời Gian nghi ngờ hỏi một câu: "Thật?"
Flash gật đầu.
"Vậy cậu còn ấp a ấp cúng cái gì?"
"Quá ngạc nhiên, vậy mà còn chưa đánh nhau." Lời của Flash mang theo chút ý nghĩa sâu xa: "Quan tiên sinh đối xử với anh thật là tốt." Nói xong hắn bỗng cảm thấy có chút trống rỗng, chắc hẳn đây là cảm giác của fan khi biết đến thần tượng mình có người yêu rồi?
"..."
Tạ Văn Tinh say đến nỗi không biết trời đâu đất đâu, trong thang máy không bài xích nụ hôn sâu, cả lúc lên xe lẫn xuống xe, đều hận không thể dính lên người Quan Hạc, Quan Hạc hơi hơi có ý lùi về, cậu liền dán đến càng gần hơn.
Thích áp sát tứ chi thì thôi, trong lòng cũng như là quay về thời cấp ba, lúc nói chuyện mang theo chút thân mật hết sức tự nhiên. Trong đầu tên này vẫn còn sót lại chút logic, truy hỏi không ngừng: "Sao vừa nãy anh không ôm em?"
"Em nói gì?"
"Vừa nãy," Tạ Văn Tinh khoa tay, vỗ vỗ vai anh, giọng nói bỗng nhiên gay gắt: "Em đưa tay ra rồi, anh còn không ôm, anh có còn là người không hả?"
"..." Hóa ra lúc ở trong bar thì ý đó là ôm à? Không biết còn tưởng là đang cà khịa đánh nhau.
"Anh không hiểu."
"Vậy bây giờ ôm một cái."
Con ma men này lại hết logic, Quan Hạc không thể làm gì khác đành phải ôm cậu.
Tạ Văn Tinh hỏi: "Hôn không?"
Hôn nhẹ một cái, môi chạm qua môi. Quan Hạc cũng bị cậu ảnh hưởng ít nhiều, Tạ Văn Tinh cứ hành hạ anh như thế, anh liền không thể cứ mãi nhịn được, liền dứt khoát chỉ đụng nhẹ một cái rồi thôi.
"Oa."
Oa cả nửa ngày, anh còn chưa hiểu Tạ Văn Tinh kinh ngạc cái gì, em ấy liền nở nụ cười: "Không tính cái này, muốn loại hôn cả lưỡi cơ."
Đôi mắt Quan Hạc dần tối, âm u bất định.
"Lê Diễn nói trong máy tính anh giấu phim, nam với nam," Tạ Văn Tinh cười ha ha, như là cảm thấy đây là một chuyện hết sức thú vị: "Anh tò mò chuyện như thế, sao không tìm em? Kì thực em cũng rất tò mò, chúng mình... Có thể thử."
"..."
"Hắn nói chính miệng anh cũng thừa nhận xem là để học hỏi, ý anh là để dùng trên người em sao?"
Tạ Văn Tinh bây giờ, càng ngàng càng giống mấy năm trước,
Lần đó cũng coi như là lần vượt rào xa nhất của anh và Tạ Văn Tinh, trong phòng vệ sinh của KTV, Lê Diễn đứng ngoài gào lên thảm thiết rằng "Tôi không cong tôi không cong," âm thanh ở tần số cao dường như có thể đâm thủng cửa phòng vệ sinh.
Trong buồng vệ sinh, Quan Hạc thân là chủ tiệc sinh nhật nằm chung một chỗ với Tạ Văn Tinh, Tạ Văn Tinh nói thích anh yêu anh không ngừng, lúc nghiêm trọng nhất là lại còn có ý định động tay động chân với quần áo của anh.
Quan Hạc không muốn tránh, nhưng không thể không tránh.
Tạ Văn Tinh cứ gạ gẫm anh như thế, sớm muộn gì anh cũng mất lí trí.
Kỳ thực lúc cấp ba, nam nữ sinh đi thuê phòng đã là chuyện không phải lạ lùng gì. Anh còn biết một số bạn học trong lớp đi chơi gái. Đối với những chuyện thế này anh cũng không bài xích cũng không ngại ngùng, nhưng Tạ Văn Tinh vẫn còn nhỏ như thế... Mới lớp 10.
Hôn một cái ôm một lúc không tính, chuyện quá đáng hơn thì thực sự anh không làm được.
Quả thực thì vẫn chỉ là một tên nhóc mà thôi.
"Anh đang nghĩ gì thế? Sao không để ý tới em?"
Âm thanh của Tạ Văn Tinh kéo anh về thực tại, người kia còn đang đâm đâm cánh tay anh, rất là thân mật.
Quả nhiên say rượu rồi thì sẽ thành thế này, không thay đổi dù chỉ một chút.
Người uống say là người thiếu cảnh giác nhất, Quan Hạc nhìn cậu nửa ngày bỗng nhiên nói:
"Chẳng phải em không yêu anh hay sao?"
"Chẳng phải em cảm thấy anh không xứng, chưa đủ tốt hay sao?"
Anh không ngờ rằng, những câu nói đó sẽ tạo thành kích thích lớn như thế với Tạ Văn Tinh, người trong lòng anh đột nhiên cứng ngắc, ngón tay Tạ Văn Tinh chậm rãi cuộn lại.
Quan Hạc nhìn cậu, nói ra câu hỏi vẫn giấu mãi trong lòng: "Em không phải đồng tính, câu này là nói thật hay nói dối?"
Tạ Văn Tinh mở mắt, không trả lời câu hỏi của anh.
Phản ứng của cậu có chút quái lạ, Quan Hạc làm bộ muốn rút tay lại, Tạ Văn Tinh liền ôm cứng lấy.
Đợi thật lâu, thái độ của Tạ Văn Tinh vẫn cứ là lảng tránh.
Người có tính cách tốt cỡ nào, lúc này cũng chẳng còn phương pháp khác, Quan Hạc cố ý lạnh giọng, nửa thật nửa thăm dò: "Em không yêu anh, vậy tại sao cứ bám lấy anh không buông tay?"
Tạ Văn Tinh không nói tiếng nào, tay vẫn cứ siết chặt.
Quan Hạc sắp bị cậu chọc phát cười, sao lại mâu thuẫn như vậy chứ?
Cũng đúng vào lúc này, anh có thể cảm nhận được một cái tay khác của mình được Tạ Văn Tinh cẩn thận nắm chặt, Quan Hạc không nhúc nhích, Tạ Văn Tinh liền dùng sức để siết, như là hi vọng anh đừng giận nữa.
Quan Hạc không nhịn được, nắm lại tay Tạ Văn Tinh.
Đầu óc Tạ Văn Tinh bây giờ như hồ dán, cậu cảm thấy, bản thân mình vô cùng áy náy với Quan Hạc, mà trong một quãng thời gian Tạ Văn Tinh cũng không nhớ nổi vì sao lại thế, có lẽ anh đáp lại cho cậu thêm dũng khí, Tạ Văn Tinh quay về đề tài lúc trước.
"Anh... Có muốn thử với em không?"
Quan Hạc vẫn không nói gì, mà lông mày thì nhíu lại.
Cảm giác quái lạ càng ngày càng nhiều, đối với Tạ Văn Tinh trong quá khứ mà nói, anh chưa hề thấy cậu như thế bao giờ. Chất rượu làm tư duy của Tạ Văn Tinh tê dại, chỉ còn lại bản năng, mà bản năng mách bảo cậu phải thân cận người đang ở bên mình này.
Chắc là do cậu thiếu cảm giác an toàn, cho nên say rồi liền muốn quấn lấy Quan Hạc. Dù anh có nói những lời làm cậu đau lòng, dù cậu không hiểu sao Quan Hạc lại nói như thế...
Quan Hạc đứng lên, nhẹ nhàng gỡ tay Tạ Văn Tinh đang bám trên người mình, dưới đôi mắt thấp thỏm lo âu nói: "Anh lấy thuốc giải rượu cho em, em uống rồi tắm xong ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi."
"Em muốn ngủ chung với anh," mặt cậu đỏ như thiêu, giống như ngượng đến cùng cực, đôi tay duỗi ra kéo Quan Hạc lại rất kiên định: "Anh đừng đi mà."
"..."
"Nếu anh thấy phiền, em có thể... Tự mình chuẩn bị... Chuẩn bị cái đó."
Quan Hạc dở khóc dở cười, nhưng lại không thể không thừa nhận, sức sát thương của câu nói này quá lớn, đầu anh thiếu chút nữa sung huyết nổ bùm. Hít sâu mấy hơi mới có thể tỉnh táo lại: "Không cần."
Vừa dứt lời, anh nhìn lại Tạ Văn Tinh.
Quan Hạc sững sờ tại chỗ.
Sao... Đôi mắt lại đỏ rồi?
*Hôm nay đổi lịch với "quả nhiên" nha