Câu Hồn Cuồng Gia

Bố cáo Định Bắc vương phủ dán ra lập tức chấn
động trong ngoài kinh thành , mặc dù không biết người nào trong vương
phủ bị bệnh , nhưng trong bố cáo viết rõ , nếu có người có thể
chữa khỏi hẳn bệnh cho người này , sau trọng thưởng mười vạn lượng
hoàng kim , trong khoảng thời gian ngắn , dân chúng tranh nhau đến ,
người người chạy theo xu thế .

Đúng lúc trước một ngày bố cáo dán ra , Cận
Minh Lôi có việc gấp xuất thành , Cận Minh Kỳ vừa tránh được một
kiếp thì lại bị đám người chen chúc đến hù sợ , may mà có Hàn đại
phu trấn thủ ở Định Bắc vương phủ , cuối cùng đem một đám người lừa
bịp này tống khỏi cửa lớn vương phủ .

Hai ngày sau , sau khi biết lừa bịp không dễ ,
quả nhiên đám người tới cửa giảm mạnh , chỉ còn lại một số ít đại
phu hiểu sơ hoặc hiểu biết chút ít đến nhận điều trị , nhưng rất
nhanh cũng đều bị Hàn đại phu đuổi trở về . Hàn đại phu vốn đương
nhiên cũng không có kết quả rồi .

Ngày thứ ba tin tức lại truyền ra , nhưng hiện
tại căn bản là không ai dám đến nhận điều trị, Cận Minh Lôi ngày hôm
nay cũng trở lại kinh thành .

Sau khi Cận Minh Lôi biết tình hình ba ngày này
thì sắc mặt xanh mét , sau mấy lần hung dữ trừng mắt nhìn bào đệ*
liền phẩy tay áo bỏ đi , xem như ngầm đồng ý .

* Bào đệ : Em ruột thịt

***

Cốc Tử Dung theo sau Hàn đại phu dẫn đường ở
phía trước , đi theo sau là Cốc Thiếu Vân . Đi trên hành lang uốn khúc
trong Định Bắc vương phủ , cuối cùng nàng cũng để những phẫn nộ
tích tụ mấy ngày qua âm thầm thở ra một hơi , buồn bực trong lòng
cũng giải trừ đi một ít .

Từ lúc nàng quyết định biến cách ăn mặc của
đệ đệ già đi một ít rồi ra ngoài hành y , kiếm lấy chút ngân lượng
, nhưng không ngờ cho dù cho Cốc Thiếu Vân mặc đồ đen , làm tiếng nói
của hắn thấp xuống , cũng vẫn vô ích .

Không nghĩ tới quan niệm của cổ nhân , chỉ có
tuổi cao , mặt đầy nếp nhăn giống như Hàn đại phu dẫn đường nàng
trước mặt đây , mới được cho là có y thuật cao siêu để người khác tin
tưởng , đây là đạo lý quái quỷ gì chứ?!

Cho nên không thể lấy được sự tín nhiệm của
người khác , cho đến khi bản thân lại vì tình thương mà đi cứu trợ
một ít dân nghèo có bệnh trong người , không chỉ đại kế kiếm tiền
trong đầu bị tắc nghẽn , còn bị lỗ số vốn nhỏ bé hai tỷ đệ tích
góp được .

Đủ loại chuyện không như ý muốn khiến nàng
buồn bực trong lòng , có chí khó làm . may mà bản thân tinh mắt ,
trong lúc vô tình nhìn thấy bố cáo của Định Bắc vương phủ , mà tiền
thưởng trên bố cáo này hấp dẫn ánh mắt của nàng .

Ngẫm lại , chỉ cần y thuật chữa khỏi bệnh cho
vị kia , đến lúc đó số hoàng kim đáng kể kia nhập túi , thì cuối
cùng nàng không cần vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm gì để kiếm
được một số quỹ để gây dựng sự nghiệp .

Lúc này Cốc Tử Dung không khỏi vui mừng vì ban
đầu trộm học trộm thuật châm cứu Đông y , nếu không thân ở niên đại
này , nàng chẳng phải ngồi chờ chết sao , sao nói được cái gì mà
tự thân cố gắng .

***

Hàn đại phu khâm phúc Cốc Tử Dung rõ ràng là
nữ giả nam trang đi ở phía sau , trong lòng thật sự không cách nò tin
nổi , chỉ bằng nàng tuổi còn nhỏ như vậy thế nhưng có thể hiểu
biết nhiều hơn so với lão già cả đời học y thuật như y , nhưng sự
thật xảy ra trước mắt , khiến cho y không thể không tin phục .

Y dẫn hai người phía sau đi qua cổng vòm , bước
vào Tinh Vân cư , theo hành lang uốn khúc đi qua một hoa viên rộng lớn ,
cuối cùng đi đến cửa phòng vợ chồng Định Quốc Công Cận Chính Minh .

Đúng lúc , hai huynh đệ Cận Minh Lôi và Cận Minh
Ký đẩy cửa đi ra .

“A? Hàn đại phu , sao ông lại tới đay , chẳng lẽ
đã tìm được đại phu có thể chữa bệnh cho nương ta?” Cận Minh Kỳ gấp
gáp hỏi Hàn đại phu , sau đó nhìn thân ảnh một cao một thấp sau lưng
y , hai mắt dâng lên hi vọng .

“Vâng , Vương gia , Cận thiếu gia , vị này chính
là Cốc Tử Dung , ta tin rằng nàng có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh
.” Hàn đại phu bước sang bên cạnh một bước , lộ ra thân ảnh nhỏ xinh
của Cốc Tử Dung .

“Là đứa nhóc này ?” Cạn Minh Kỳ thất thanh nói
, vẻ mặt kinh ngạc . “Hàn đại phu , ngươi hồ đồ không? Nhìn hắn tuổi
còn trẻ vậy , có thể hiểu gì về y thuật cơ chứ?”

Mới đầu Cốc Tử Dung còn nhìn thẳng , đã bởi
vì hai người cường tráng cao lớn trước mắt mà tâm lý không thăng bằng
, nghe vậy càng thêm khiêu khích đến cơn bực chưa biến mất trong lòng ,
nhất thời hất mặt lên , gần như là đem cả mặt xông tới chỗ phát ra
tiếng .

“Nghe nói người thân có bệnh không tiện nói ra ,
cảm xúc thường không khống chế được , bởi vì hắn chỉ dám ngồi một
chỗ trong buồng . Ta không ngại điều trị cho ngươi trước đâu.” Giọng
điệu Cốc Tử Dung lạnh lùng giễu cợt , ánh mắt liếc nhìn vẻ khinh
thường .

“Ngươi…” Cận Minh Kỳ ngay nhất thời tức đến đỏ
mặt , hai mắt hung dữ trừng lên nhìn nàng .

“Không tin sao ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua
câu – không thể nhìn người qua tướng mạo sao?” Tiếp tục giễu cợt nhìn
nói lại , trong lòng càng thêm tức giận . Trẻ tuổi không được sao ?
Dáng người thấp bé thì không được sao ? Đúng là một tên sa trư* ! Chỉ
có châm chọc hắn vài câu hai đấm liền nắm lại rồi .

* Sa trư : Ám chỉ người bảo thủ

“Hàn đại phu , vị cô nương này y
thuật rất giỏi?” Cận Minh Lôi đứng ở một bên trầm mặc không nói đột
nhiên lên tiếng hỏi , con ngươi đen thâm sâu nhìn người nhỏ xinh trước
mắt , đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc .

Hắn liếc mắt một cái lập tức biết cô là nữ
nhân . Khuôn mặt thanh linh mê người bao nhiêu , còn ẩn chứa nét thông
minh , nhất là lúc này , đôi mắt trong trẻo bởi vì tức giận mà sáng
lên , quả thực là sáng trong rực rỡ vô cùng , khiến trái tim hắn
không thể không rung động dữ dội , tim đập nhanh một trận , một cảm
giác quen thuộc vọt thẳng xuống bụng , mà hắn hiểu được cái này
đại biểu cho điều gì --- hắn muốn nàng !

Tiếng nói trầm thấp lãnh liệt truyền vào trong
tai Cốc Tử Dung , nàng lập tức nhìn về phía thân ảnh cao lớn của
người kia .

“Thế nào ? Ngươi cũng có ý kiến ?” Nàng chưa
hết giận nói , đồng thời thấy rõ diện mạo của người này .

Oa ! Không ngờ ở cổ đại cũng có loại khốc nam

này , đôi con ngươi thân thúy lạnh lùng cơ hồ có thể đông cứng người
khác ! Đáng tiếc ở thế kỷ 20 nàng đã sớm có thói quen nhìn diện
mạo lạnh lùng của Nghiêm Siêu , hiện tại tuyệt đối đã không còn chịu
ảnh hưởng .

Khí thế uy nghiêm tôn quý phát ra trên
người này đoán đến tám phần chính là Định Bắc vương gia đứng đầu
Định Bắc vương phủ này.

Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường , cho dù bộ
dạng của hắn có đẹp hơn so với người khác thì sao ? Nàng đến đây là
để kiếm tìn , không phải đến để xem mắt .

“Này ! Người bệnh rốt cuộc là ở đâu ?” Nàng
thấy đối phương chỉ nhìn mình chằm chằm mà không đáp , thẳng thắn
quay lại hỏi Hàn đại phu.

Hàn đại phu đang đờ người giật mình thanh tỉnh
, “Vương gia , vị Cốc Tử Dung này y thuật trên cả ta , sao không mời
nàng vào khám thử cho lệnh đường một lần chứ?”

Con ngươi lạnh băng chợt sáng lên , Cận
Minh Lôi nói : “Được , nhờ Hàn đại phu đưa nàng vào trong phòng , ta
và Minh Kỳ ở sảnh ngoài đợi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng chằm
chằm .

“Coi như ngươi thức thời!” Cốc Tử Dung nhịn không
được lẩm bẩm , xoay người đi theo Hàn đại phu vào trong phòng , trong
lòng bởi vì ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối không rời kia mà
ngợi lên một tia khác thường .

***

Cốc Tử Dung vừa vào trong phòng , lập tức nhìn
thấy một người nam tử trung niên ngồi ở bên giường , trên khuôn mặt
rắn rỏi xuất chúng ẩn chứa sự lo lắng , ánh mắt bất lực nhìn nữ
tử đang ngủ say trên giường , đứng sau hắn là hai nữ tử mặc đồ thị
nữ .

Một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường , từ cách
ăn mặc của nàng , thận phận không thấp.

“Hàn đại phu , ngươi …” Nghe thấy tiếng động Cận
Chính Minh quay đầu lại hỏi , tò mò nhìn Cốc Tử Dung bên cạnh y .

“Bẩm Trấn quốc công , vị Cốc cô nương này tới
khám bệnh cho phu nhân.” Hàn đại phu kính cẩn trả lời , còn trực
tiếp chỉ ra Cốc Tử Dung là một cô nương .

“Nàng ?” Cận Chính Minh có chút kinh ngạc .

“Vâng , Trấn quốc công , Cốc cô nương y thuật cao
minh , có lẽ có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh của phu nhân.”

“Thật sự ?” Cận Chính Minh không hề do dự , ánh
mắt đong đầy hi vọng nhìn về phía Cốc Tử Dung , “Vậy nhờ Cốc cô
nương khám bệnh cho phu nhân ta.”

Cốc Tử Dung gật đầu , tiến lên ngồi xuống ở
mép giường , cẩn thận bắt mạch nơi cổ tay nữ tử nằm trên giường .

Lát sau , ấn đường của nàng khẽ nhướn lên .
Mạch tượng luân lưu không hề ngừng giao động , ấn đường của nàng lại
cau chặt , cố gắng suy nghĩ .

Loại mạch tượng này , nàng hình như đã đọc qua
ở đâu đó .

Đột nhiên nàng linh quang lóe lên , máy dãn ra .

A ! Nghĩ ra rồi!

“Trấn quốc công , ta muốn thêm một bước kiểm tra
thân thể phu nhân , có màn che không ? À , đúng hơn là mời nhưng người
khác đi ra ngoài trước !” Nhìn thấy Cận Minh Kỳ đang có
chút nghi hoặc , nàng vội vàng sửa lời .

“Ta cũng không thể lưu lại sao ?” Cận Chính Minh
vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra , dò hỏi .

“Có thể , ngươi là chồng của nàng , à … tướng
công , ngươi có thể giúp ta .” lại nói sai , Cốc Tử Dung nhịn không
được khẽ mắng mình , cũng may Cận Minh Kỳ vì lo lắng cho người nằm
trên giường nên cũng không chú ý .

***

Cận Minh Lôi , Cận Minh Kỳ cùng Cốc Thiếu Vân ,
ba người ngồi ở sảnh ngoài .

Sau một hồi yên lặc không nói tiếng nào khá lâu
, Cận Minh Kỳ mới mở miệng , “Ngươi nói ngươi tên Cốc Thiếu Vân , còn
người bên trong kia là thân tỷ ngươi Cốc Tử Dung?” Hắn cuối cùng cũng
biết tên vị cô nương kia là Cốc Tử Dung .

“Ừ” Cốc Thiếu Vân có chút bất an gật đầu .

“Y thuật của nàng thật sự giỏi sao ?”

“Hả … Chắc là vậy!” Cốc Thiếu Vân trả lời có
chút quanh co , thầm nghĩ tỷ tỷ đích thực đã khiến cho hắn khỏe hơn
lúc trước rất nhiều , y thuật hẳn là không tồi mới đúng .

“Ngươi không biết ?! Cái gì gọi là chắc là vậy
?” Cận Minh Kỳ kêu lên , hai mắt lập tức tràn ngập thần sắc hoài nghi
.

“À…” Cốc Thiếu Vân càng bất an hơn .

“Điều này cũng phải suy nghĩ lâu như vậy sao ?
Đúng thì là đúng , không đúng thì là không đúng , nam tử hán đại
trượng phu nói chuyện sao phải ngập ngừng ấp úng , cũng không phải
là nữ nhân!” Cận Minh Kỳ nói .

“Là nữ nhân thì liên quan đến ngươi sao ? Một nam
tử hán đại trựơng phu như ngươi lại chỉ toàn đi kiếm chuyện bắt nạt
một đứa trẻ!”

Tiếng nói mềm mại đáng yêu nói ra những lời
khinh thường hung dữ , Cốc Tử Dung song song đẩy cửa đi vào sảnh ngoài
, Cận Chính Minh đi theo phía sau .

Cận Minh Kỳ nghe vậy , nhất thời á khẩu , không
biết phản bác như thế nào .

Cận Chính Minh đi theo sau Cốc Tử Dung gấp gáp
hỏi , “Cốc cô nương , Vân Nhi rốt cuộc bị bệnh gì ?”

“Phu nhân không bị bệnh , chỉ là …”

“Ngươi y thuật kiểu gì vậy ?! Không bệnh nương ta
sao lại thành như vậy ? Không biết thì không biết , đừng ra vẻ!” Cận
minh Kỳ lớn tiếng cắt
lời Cốc Tử Dung , cười nhạo muốn báo thù riêng .

Người hầu đứng trong góc sảnh cũng bắt đầu xì
xào bàn tán.

Cốc Tử Dung khinh thường liếc mắt nhìn Cận Minh
Kỳ một cái rồi nói tiếp , “Phu nhân không bệnh , chỉ là trúng độc.”
Nàng nhìn thấy sắc mặt mọi người lộ ra vẻ kinh hãi , còn đang thỏa

mãn đột nhiên khóe mắt nhìn thấy nữ tử vốn đang ở bên trong phòng
thần sắc khác thường , nhưng không nói gì chỉ để trong lòng .

“Sao lại vậy ? Độc gì ?” Sắc mặt Cận Chính
Minh xám xịt, sốt ruột hỏi .

Ánh mắt mọi người cũng bắn thẳng đến Cốc Tử
Dung .

Cốc Tử Dung mất tự nhiên tránh đi ánh mắt nóng
cháy của mọi người quay lại nhìn thẳng Cận Chính Minh .

“Nếu ta phán đoán của ta không nhầm , phu nhân
hẳn là hẳn là trúng phải một loại gọi là ‘cô tiên thảo’ , hơn nữa
thời gian đã nửa năm , mới có thể đến nông nỗi không đi lại được.”

“ Cô tiên thảo ? Ta chưa từng nghe có thứ này …”
Hàn đại phu lẩm bẩm nói .

“Ta từng xem qua một ít y thư tuyệt học , trong
đó có ghi Cô tiên thảo là loại thực vật sinh trưởng ở cùng sơn tích
lĩnh , như ở cao nguyên Thanh Tạng … Khụ ! Ta là nói nó sinh trưởng ở
trên núi cao cực nam , nghe nói là một loại thực vật mà chim ưng rất
thích ăn, nhưng chưa từng được chứng thực , kỳ lạ chính là , nếu chỉ
đơn giản là dùng cô tiên thảo , cũng sẽ không thể tạo thành thương
tổn cho thân thể , nhưng nếu cho thêm một vị thuốc , vậy thì không
giống nhau”

“Vậy Vân Nhi có thể cứu không ?” Cận Chính Minh
nghe mà ngây người , sắc mặt càng thêm lo âu .

“Có , Cô tiên thảo thêm Lê giã vụn , mỗi ngày ăn
một ít, một năm sau , người ăn thân thể sẽ hoàn toàn tê liệt cũng
không thể đi lại , không thể dùng dược vật cứu chữa , cho nên Cô tiêu
thảo tuy nói là vật độc , cũng không đến nỗi hại mạng người , sẽ
chỉ khiến người khác cả đời nằm trên giường thôi . Phu nhân có bệnh
trạng này chưa được một năm , cho nên không nguy hiểm gì đến tính mạng
.” Cốc Tử Dung vừa nói vừa nghĩ , nữ tử cổ đại không dễ dàng đắc
tội người khác giống người hiện đại , nhưng hình như có người muốn
cho vị phu nhân địa vị cao thượng này sống những ngày khốn khổ , xem
ra người hạ độc này tâm tư không phải ác độc đơn giản .

Trầm tư một chút , ánh mắt Cốc Tử Dung đảo qua
từng người trong phòng , đến khi tiếp xúc với ánh mắt Cận Minh Lôi
thì nhìn thấy mắt hắn tỏa ra một cỗ phẫn nộ , nàng không khỏi sửng
sốt . Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ đến điểm này ?

Biết tính mạng ái thê không đáng ngại thì Cận
Chính Lôi lộ ra vẻ vui sướng , trong chốc lát lo lắng hỏi , “Cốc cô
nương , vậy hiện tại phải làm thế nào loại trừ độc trên người Vân
nhi?”

Cốc Tử Dung sau khi định thần đáp lại : “Cô tiên
thảo mặc dù sinh trưởng ở đỉnh núi cao , nhưng may mà giải dược của
nó lại vô cùng đơn giản , chỉ cần đem thập vị thảo hoang dại thêm
một ít dược liệu sắc thành nước , mỗi ngày dùng một lần , thêm vào
ta dùng ngân châm phối hợp châm cứu đả thông huyết mạch , khoảng ba
tháng có thể hoàn toàn khỏi hắn , độc thanh thân kiện.”

“Thập vị thảo?” Hàn đại phu ở một bên ngạc
nhiên không thôi . “Đây không phải là dược thảo trị phù chân sao ?”

“Đúng a ! Chỉ cần đem nó phối lên dược liệu
riêng biệt là có thể giải độc của Cô độc thảo , ừm … Ít nhất thì
trong y thư viết như vậy , ta vốn đang bán tin bán nghi đây .” Cốc Tử
Dung sau khi trả lời nhịn không được lè lưỡi . Kỳ thật sách kia vốn
là y thư cổ , nàng còn thấy quái trên đời này thật sự có loại kỳ
hoa dị thao này sao ? Không ngờ thật sự có .

Cử chỉ mờ ám của nàng bị Cận Minh Lôi nhìn
thấy rõ ràng .

“Cốc cô nương , y thư kia … À … Y thư kia …” Hàn
đại phu nhịn không được khát vọng ham học hỏi .

“Hàn đại phu , thật xin lỗi , y thư kia cũng
không ở bên cạnh ta , nhưng nếu ông có hứng thú , ta có thể nói cho
ông biết nội dung của nó.”

Hàn đại phu nghe vậy , cao hứng nói ; “Cám ơn
ngươi , Cốc cô nương” Y khẽ khom người , lòng cảm kích không cần nói
cũng hiểu .

“Không cần khách khí.” Cốc Tử Dung nói , sau đó
chuyển hướng Cận Chính mInh , “ Trấn quốc công , trước mắt ta sẽ viết
vài hợp dược có thể kết hợp với Thập vị thảo để ngươi chuẩn bị
tốt , tìm người báo cho ta một tiếng , mỗi ngày ta sẽ đến một
chuyến châm cứu cho phu nhân , cho đến khi nàng khỏi hẳn mới thôi.” Hơn
nữa cũng có thể bắt được sự nghiệp lập quỹ . Đương nhiên , những
lời này nàng chỉ nói ở trong lòng .

“Cốc cô nương muốn đi?” Cận Chính Minh có chút
ngạc nhiên .

“Sao không ở luôn trong phủ , không phải mất công
quay lại mỗi ngày.” Cận Minh Lôi đột nhiên lên tiếng , ánh mắt sáng
lên nhìn Cốc Tử Dung .

“ Đúng a ! Cốc cô nương sao không ở lại ?” Một
câu làm bừng tỉnh Cận Chính Minh , y vội vàng nói phụ họa .”

“À…” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cần phải vậy sao
? Đây cũng không lại nhà nàng .

“Chẳng lẽ trong nhà Cốc cô nương còn có thân
nhân cần chăm sóc ?” Cận Chính Minh quan tâm hỏi .

“Thật ra thì không có , nhà ta chỉ có hai người
ta và đệ đệ”

“Vậy ở lại” Cận Minh Lôi mở miệng , khẩu khí mạnh
mẽ không cho phép cự tuyệt , đáy mắt lại thoáng hiện lên một nét
thương tiếc.

“Đệ đệ của ta cũng có thể ở lại đây ?” Cốc
Tử Dung nhướn mày . Ở thì ở , ai sợ ai !

“Đương nhiên.” Cận Minh Lôi đồng ý .

“Cốc cô nương là ân nhân cứu mạng Vân Nhi , đương
nhiên phải ở lại để chúng tôi hảo hảo tiếp đón mới phải.” Cận
Chính Minh khách khí nói xong , cùng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo
.

“Được rồi ! Trấn quốc công , ta đây và Thiếu Vân
đành quấy rầy.” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cũng tốt , ở lại đây còn
có thể tiết kiệm ít tiền .

“Thật tốt quá ! Người đâu , đưa Cốc cô nương và
Cốc công tử đến Duyệt Nghênh các nghỉ tạm.” Cận Chính Minh vui mừng
gọi người hầu .

“không , để bọn họ ở Hướng Tinh tiểu lâu đi!”
Cận Minh Lôi lên tiếng .


Cận Chính Minh sửng sốt , đột nhiên lại nghĩ
tới điều gì đó nói : “Đúng , đúng … Hướng Tinh tiểu lâu thích hợp
hơn , hai tỷ đệ sẽ không tách ra quá xa , phòng ở Duyệt Nghênh các
cách xa nhau quá , cũng là con suy nghĩ chu đáo .”

Cốc Tử Dung hoài nghi liếc mắt nhìn Cận Minh
Lôi một cái , lập tức nhún vai cầm lấy tay Cốc Thiếu Vân đang ngẩn ra
, đi theo người hầu rời khỏi Tinh Vân cư .

***

Cái gì mà Hướng Tinh “tiểu” lâu !

Chỉ nhìn buồng ngủ bên ngoài thôi ước chừng
cũng phải hai mươi phòng , mà tẩm phòng bên trong thì càng lớn gấp ba
sảnh ngoài , khoa trương hơn chính là bên ngoài còn có một sân thượng
lớn . Phòng nàng nằm ở lầu hai , còn đệ đệ Thiếu Vân thì ở lầu
dưới .

Đầu mùa hè ánh nắng tuy rằng không quá ngắt ,
nhưng sau khi thiêm thiếp một lát Cốc Tử Dung vẫn cảm thấy buồn bực ,
vì thế nàng cởi áo ngoài , chỉ áo trong cùng một cái quần khố hơi
dài , ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ , hưởng thụ từng cơn gió nhẹ
thổi vào phòng .

Mà đúng lúc Cận Minh Lôi bước vào trong sảnh
liền chứng kiến cảnh tượng này .

Chỉ thấy mỹ nhân lười biếng dựa dựa vào song
cửa sổ , áo ngắn lộ ra cánh tay bạch ngọc , dưới quần thì lộ ra hai
cẳng chân trắng nõn mềm mại ; mái tóc dài đến bay nhẹ theo gió ,
ánh nắng vàng dịu dàng chiếu lên thân thể nàng .

Cận Minh Lôi phát hiện dục vọng của mình càng
mãnh liệt .

“Nghĩ gì vậy ?”

Cốc Tử Dung nghe tiếng bất ngờ quay đầu lại ,
ánh mắt cảnh giác nhìn thấy người đến lúc sau mới trấn tĩnh lại .

“Có chuyện gì sao ?” Tiếng nói mềm mại đáng
yêu trời sinh có một chút biếng nhác.

Cận Minh Lôi tâm thần rung động . Chưa bao giờ
biết trên đời này lại có một tiếng nói mềm mại đáng yêu đến thế ,
nghe một hồi liền mê muội vài phần , đáng tiếc cá tính của nàng
hình như không tương xứng với tiếng nói . Hắn nghĩ ngợi rồi nói .

“Đây là mấy bộ
xiêm y ta cho người ra chợ mua , ngươi tạm mặc trước , không phải tiếp
tục mặc nam trang.” Hắn đem chồng quần áo đặt lên trên bàn , ngữ khí
có chút như ra lệnh .

“Xem ra Thiếu Vân nói không sai , quả nhiên là ta
giả dạng thế nào đi nữa cũng không giống nam nhân.” Cốc Tự Dung có
chút tự giễu than thở , liếc mắt nhìn quần áo trên bàn một cái .

“Vì sao phải nữ giả nam trang?” Hắn có chút tò
mò hỏi .

“Cái này còn phải hỏi sao ? Thuận tiện hành
tẩu.” Cốc Tử Dung liếc mắt nhìn hắn .

Sóng mắt lưu chuyển , đôi mắt thanh thuần linh
động nghiêng mắt nhìn , chăm chú nhìn một lúc , bát giác lộ ra vẻ xinh
đẹp , đôi môi đỏ mặc trên khuôn mặc nhỏ nhắc xinh đẹp như bạch ngọc
hơi hơi lộ ra đường cong tựa tiếu phi tiếu , nhất thời làm cho lòng
người lay động , huyết mạch phẫn trương .

Con ngươi lạnh băng của Cận Minh Lôi trào dâng
phong ba , thoáng hiện lên tia sáng muốn cuồng dã đoạt lấy , khóe
miệng gợi lên nụ cười tà mị , từng bước một đến gần nàng .

Sống mười bảy năm , Cốc Tử Dung chưa từng nhìn
thấy bất cứ người nào dùng loại ánh mắt này nhìn nàng , nàng lặng
đi một chút .

Nàng nói gì sai sao ? Vì sao ánh mắt của hắn
khiến nàng cảm thấy mình giống như món ăn hiếm lạ trên bàn vậy ? Mà
sự nóng bỏng trong mắt kia như thể nhìn thẳng vào da thịt dưới lớp
quần áo của nàng , khiến toàn thân nàng nổi lên cảm giác khô nóng .

Quỷ dị , thật
là quỷ dị ! Cốc Tử Dung không tự nhiên đem tầm mắt chuyển hướng ra
ngoài cửa sổ , trong lòng kinh ngạc phát hiện , từ nhỏ đến lớn đây
là lần đầu tiên nàng trốn tránh lại không dám nhìn thẳng ánh mắt
của người khác , thậm chí đối với ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng
của Nghiêm Siêu nàng cũng chưa từng chùn chân qua .

Nàng nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ nghĩ , có
chút cảm thán , từ sau khi đi vào cổ đại , mười năm bồi tưỡng tính
cách nguội lạnh cũng trôi đi vô tung , cá tính của nàng bây giờ không
chỉ không còn lãnh đạm , ngược lại còn thường xuyên phát hỏa , thỉnh
thoảng cáu kính , nàng vốn không hay nhiều lời bây giờ cũng trở nên
nói nhiều , lúc bị khiêu khích thậm chí còn nguyền rủa khiến bản
thân ngạc nhiên không thôi .

Bình thường những lúc đấy , nàng không thể
không hoài nghi trước khi đến cổ đại , có phải hay không bị Khiết Nhi
động tay động chân , nàng mới có thể động một chút lại dễ kích
động, hay là bởi vì ở nơi này không có sự áp chế của Nghiêm Siêu ,
giải trừ hết thảy câm kị , đây mới là bản tính của nàng ?

Ai ! Đau đầu quá đi ! Thực sự nghĩ không thông .

Đột nhiên có cái gì gây rối đánh thức Cốc Tử
Dung , nàng vừa quay đầu lại liền bất ngờ phát hiện Cận Minh Lôi
chẳng biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng , trong tay còn cầm một
túm tóc đen của nàng ngửi , khuôn mặt khốc phóng đại chỉ cách nàng
mấy cen-ti-mét mà thôi , mà khóe miệng người này còn thoáng chứa
đựng một nụ cười thực chướng mắt , con ngươi đen láy thì sáng rực
nhìn nàng .

Nàng bị tình huống xảy ra bất ngờ dọa sợ tới
mức hít một hơi khí , hai má cũng hơi hơi nóng lên .

“Này ! Ngươi làm gì mà dựa vào gần như vậy ?
Ghế dựa còn lớn mà!” Nàng lên tiếng đánh đòn phủ đầu .

Cận Minh Lôi sửng sốt , nhịn không được bật
cười vui vẻ . Ông trời ! Chưa từng có một nữ nhân nào khi hắn tiếp
cận còn có thể nói chuyện , thậm chí còn muốn hắn cách xa một
chút , nàng thật đúng là đặc biệt a !

“Này ! Có gì buồn cười chứ?” Cốc Tử Dung nhìn
hắn cười to , mới phát hiện trước đó nàng hình như chưa từng thấy
hắn cười qua , hơn nữa nàng có thể khẳng định hắn rất ít cười
. Nhưng mà hắn cười rộ
lên nhìn rất đẹp , không biết rốt cuộc là nàng nói gì khiến hắn
cười .

“Ta gọi là Cận Minh Lôi , gọi ta là Minh Lôi hay
Lôi cũng được , nhưng không nên gọi ta là này.” Cận Minh Lôi dừng cười
, nghiêm chỉnh nói xong vẫn mỉm cười nhìn nàng chằm chằm .

“Ác” Cốc Tử Dung ngẩn người , chủ đề sao lại
chuyển sang tên chứ , nàng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt , đột
nhiên nhớ ra , “Không phải bảo ngươi cách ra xa chút sao ? Sao trái lại
ngươi càng ngồi càng gần ?” Nàng có chút bất mãn dùng ngón tay đẩy
hắn ra sau .

“Là ta thích dựa vào nàng gần một chút.” Hắn
đưa tay ra phất nhẹ lên gò má
non mềm của nàng , cảm xúc trơn mịn kia khiến hắn nhịn không được
cúi đầu xuống bên cổ nàng ngửi “Nàng thật là thơm!”

Tay hắn ấm áp , lòng bàn tay thô giống như có
điện tác động đến thần kinh cảm xúc dưới da nàng , làm tâm nàng có
hơi kinh sợ , nhất thời luống cuống tay chân đẩy cái đầu phủ trên vai
của hắn .

“Ngươi đủ rồi đó! Rốt cuộc ngươi cho là ngươi
đang làm gì hả ?” Nàng giận dữ mắng hắn , đáng tiếc tiếng nói mềm
mại trời sinh thật sự không làm gì được người ta .

Tiếng nói êm ái truyền vào trong tai , tâm Cận
Minh Lôi càng thêm ngứa ngáy khó chịu , tay hắn không để ý đến lời
nói tức giận của nàng , nhanh chóng bắt lấy cằm nàng .

“Ta chỉ muốn hôn một cái …” Hắn kề sát môi đến
bên môi của nàng , khí nóng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn , dứt lời ,

hắn nhanh chóng hôn môi đỏ mọng kiều diễm của nàng .

Nụ hôn của hắn nhiệt tình cường hãn , đầu
lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng của nàng , cánh môi mút lấy
cái lưỡi đinh hương của nàng , chóp mui tràn ngập mùi thơi xử nữ .

Thân hình nhỏ bé của Cốc Tử Dung căn bản không
chống cự được hắn ngang ngược cướp đoạt , môi lưỡi hắn nóng bỏng
khiến nàng thể nghiệp qua rung động trước giờ chưa từng nghiệm qua ,
đầu lưỡi chuyển động không chút nào che dấu nhục dục đang nảy sinh ,
khiến cho nàng lĩnh hội không được dục vọng nặng nề , thoáng chốc
khiến nàng không biết phải làm thế nào , chỉ có thể mặc hắn ‘ta
cần ta cứ lấy’ , vô lực chống đỡ .

Đợi đến khi thả ra chuyển thành triền miên hôi xuống
thì thần chí nàng sớm đã hoang mang mềm đi trên người hắn .

Chưa bao giờ có một người nữ nhân nào có thể
khiến cho hắn trong lúc hôn môi liền gợi ra dực hỏa hắn cơ hồ không
thể khống chế nổi , mà lúc này nam tính cứng rắn như sắt nơi hạ
thân là minh chứng tốt nhất .

Hắn không ngừng hôn lên ngũ quan tinh tế của
nàng , cảm giác thân thể mềm mại xụi lơ của nàng , tự tôn nam giới
sâu trong lòng tà ác lộ ra ánh mắt đắc ý , đại chưởng thì thừa dịp
thần chí nàng mê man rất nhanh cởi bỏ áo ngắn của nàng , lộ ra cái
yếm trắng thêu hoa , hắn nhẹ nhàng kéo dây buộc , cái yếm lập tức
trượt xuống , hiện ra một đôi vũ đẫy đà như bạch ngọc .

Dục hỏa trong mắt hắn cháy mạnh , đại chưởng
nhanh chóng cầm một bên vú non mềm cao ngất , vuốt ve , bởi vì cảm
thụ xúc cảm mịn mạng mà yêu thích không buông .

Thần chí Cốc Tử Dung hỗn độn thấy trước ngực
chợt lạnh đã giật mình cảm giác có điểm bất thất , nhưng chịu môi
lưỡi của hắn mê hoặc mà trong khoảng thời gian ngắn vẫn vô pháp thanh
tỉnh , đợi khi hắn đổi vị trí mặt trận , môi rời khỏi cánh hoa của
nàng , một ngụm ngậm nụ hoa hồng nhạt trước ngực nàng thì toàn thân
nàng lập tức run lên , mãnh liệt hút một hơi khí , cả người mới
thanh tỉnh lại .

“Buông ra!” Nàng cắn răng nói , hai tay dùng lực
nắm búi tóc sau đầu hắn , cố nén run rẩy toàn thân , cứng rắn kéo
đầu hắn từ trước ngực mình lên , hai má bởi vì dùng sức mà trướng
đến đỏ bừng . “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì ?”

“Rất đơn giản , ta muốn nàng.” Đôi mắt lạnh lẽo
thiêu bùng lên dục hỏa hừng hực , Cận Minh Lôi tà mị khẩu khí ngang
ngược không chút thừa thãi .

“Muốn ta?” Cốc Tử Dung tự nói , mắt đẹp thấy
mắt hắn lại cúi xuống nhìn chằm chằm trước ngực mình , vì thế
bình tĩnh cầm vạt áo ngắn kéo lại sau đó mới mở miệng , “Ngươi
muốn cơ thể của ta?”

Sống ở thế kỷ 20 mười bảy năm , cho dù chưa
từng được ai dạy qua , nàng cũng không phải không biết chữ “muốn”
trong miệng hắn là có ý gì . Mà người này thoạt nhìn có chút đứng
đắn dễ nhìn , khốc năm , khó có thể nghĩ đây là một con quỷ háo
sắc ? Xem ra ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn dường như phải
chờ thương thảo .

“Nếu ta nói muốn người của ngươi ?” Nhìn thấy
ánh mắt của nàng không phục lại trấn tĩnh , tự tôn nam giới của Cận
Minh Lôi có chút thất bại . Nàng thật sự là vô cùng kỳ lạ .

“Nam nhân chung tình muốn một nữ nhân là phải
coi như vật báu cưng chìu trong lòng , ân ái không
rời ; còn nam nhân vô
tình muốn một nữ nhân , chẳng qua chỉ là vì phát tiết nhất thời .
Ngươi thuộc loại nào ?”

Ánh mắt Cận Minh Lôi lạnh lùng , “Ngươi đang ở
đây yêu cầu ta phải yêu , phải chăm sóc , muốn ta cưới ngươi vào cửa?”
Xem ra lực hấp dẫn của thanh danh cùng gia sản to lớn của hắn đúng
là quá lớn.

“Sai rồi , ta chỉ tò mò ngươi muốn ta vì lý do
gì thôi , huống chi ta cũng không thấy ngươi phù hợp với điều kiện
nào của ta.” Cốc Tử Dung không chút nào tức giận , bình tĩnh nói .

“Chẳng lẽ ngươi không phải đang bàn điều kiện
với ta ?” Khẩu khí của hắn âm trầm , đáy mắt có chút tức giận .
Chưa từng có nữ nhân nào ở trước mặt hắn còn có thể bình tĩnh từ
tốn mà nói như thế , thậm chí trong lòng nói còn hạ thấp hắn ,
chẳng lẽ nàng là lấy lui làm tiến ?

“Điều kiện ?” Cốc Tử Dung đột nhiên bật cười .
Xem ra người nam nhân này mắc bệnh đa nghi rất nặng “Đương nhiên không
phải , ta tới nơi này là để chữa bệnh cho mẫu thân của ngươi , kiếm
lấy tiền thù lao , những thứ khác không có trong dự liệu của ta , kể
cả việc ngươi xem trọng cơ thể của ta , nhưng nếu ngươi thaật sự muốn ,
bản thân ta có thể cân nhắc .”

Nàng cũng không quá coi nặng quan niệm trinh
tiết , cũng chưa từng nghĩ tới bạch mã hoàng tử , bởi vì ở thế kỷ
20 nàng đã sớm nhận rõ Nghiêm Siêu sớm hay muộn cũng sẽ vì lợi ích
mà bán hôn nhân cùng thân thể của nàng , nay nàng đã đi vào cổ đại ,
giải trừ trói buộc , thì tuyệt đối sẽ không ở cả thời đại nam tôn
nữ ti này để một nam nhân khống chế tư tưởng cùng cuộc sống của
nàng .

Cho nên nếu như nam nhân trước mắt này cố chấp
muốn nàng , mà nàng cũng thấy hắn thuận mắt , nàng cũng khong phản
đối hưởng thụ một chút thân mật cá nước giữa nam nữ , bởi vì có
thể làm cho nàng nhìn thuận mắt từ trước đến nay hắn chính là
người đầu tiên , bởi vậy nàng cũng không để ý ở lại Định Bắc vương
phủ mấy ngày này làm vật phát tiết nhất thời cho hắn , cũng tốt
hơn là khi nàng đến tuổi
già mới biết hối hận khi chưa thử qua nhục dục chi hoan giữa nam nữ .

Nghĩ vậy , Cốc Tử Dung còn có chút líu lưỡi
với chính mình . Chẳng lẽ đi vào cổ đại , tâm tình nàng không chỉ
đại biết mà còn biến thành một nữ nhân phóng khoáng sao ?

Cận Minh Lôi ngạc nhiên nghe những lời này từ
nàng , không thể tin được lại có một khuê nữ chưa lấy chống dám nói
ra lời này , trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nổi lên từng trận
cảm giác quái dị .

“Ngươi tuyệt không để ý?” Thế nhưng lại có một
nữ nhân nói không lo lắng làm đồ chơi của một người nam nhân , mặt
lại còn không đỏ , hơi thở cũng không gấp.

“Chẳng qua chỉ là một cái bao da thối , khi
sống không giữ nổi , chết cũng chẳng thể mang theo , có cái gì không
được!” Cốc Tử Dung khịt mũi nói .

“Ngươi cứ tùy tiện như vậy ?” Cận Minh Lôi không
nhịn được một cỗ tức giận nảy lên trong lòng , nhất thời hoài nghi ,
chẳng lẽ nàng …

“Không!” Cốc Tử Dung lắc lắc ngón trở , “Ta
tuyệt đối không tùy tiện , ta rất là kén chọn , hôm nay nghe ngươi
nhắc tới , hơn nữa ta thấy ngươi nhìn cũng thuận mắt , cho nên mới
thận trọng trả lời ngươi , ta không tiếp nhận tội danh ‘có lẽ có’*!”
Nàng sắc bén nhìn thẳng hắn , nghĩ thầm nếu sau hắn nói lời lẽ vũ
nhục người ta , nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn .

* Thời Tống , Trung Quốc , gian thần
Tần Cối vu cho Nhạc Phi mưu phản , Hàn Thế Trung bất bình , bèn hỏi
Tần Cối có căn cứ gì không , Tần Cối trả lời “có lẽ có” . Vế sau
từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ

Sắc mặt Cận Minh Lôi khẽ biến , nhìn thấy ánh
mắt nàng đột nhiên chuyển sang nghiêm túc , thần chí thoáng giật mình
, sau đó trong lòng lại nổi lên tức giận , ngữ
khí hắn mang theo sự khinh miệt phản bác “Ta không tin nếu ngươi trở
thành nữ nhân của ta , ngươi không muốn trái tim của ta ? Hay là yêu
cầu một danh phận?” Mỗi một nữ nhân ở bên cạnh hắn đều giống nhau ,
nàng há lại ngoại lệ ?

“Ha ha ha !” Cốc Tử Dung bật cười lần thứ hai
“Trái tim một người có giá bao nhiêu ? Ta tự tìm tìm phiền toái sao ?
Cận Vương gia , ta thấy ngươi vẫn là nên suy nghĩ cho kỹ , chúng ta lại
đến nói tiếp đi ! Xin cứ tự nhiên , không tiễn .” Nàng không thèm để
ý khoát tay .

Cận Minh Lôi thấy ánh mắt nàng không chút nào
che dấu ý tứ cười nhạo , lập tức có chút khó chịu ngơ ra ngay tại
chỗ , lát sau , con ngươi lạnh lẽo càng thêm âm trầm , hắn xoay người
cất bước đi ra , hơi thở lạnh băng trên người
hắn lưu lại trong lòng thật lâu không tan .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận