Chuyển ngữ: Phương Tử Bối
*
Sau khi chuyển vào ký túc xá Phó Từ một thời gian, Kỳ Ngôn phát hiện ra một quy luật.
Cậu càng trốn Phó Từ, Phó Từ càng dính lấy cậu.
Chỉ cần có thời gian Phó Từ sẽ dùng cả tá lý do đến tìm cậu, lâu dần Kỳ Ngôn cũng mặc kệ hắn.
Tiết phát họa còn chưa kết thúc, Kỳ Ngôn đã nhận được tin nhắn báo trước của Phó Từ, hắn nói lát nữa tiện đường sẽ sang đón cậu cùng về ký túc xá, bảo cậu đừng đi trước.
Kỳ Ngôn nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt, những đám mây đen bị gió thổi đến hướng này, dường như sắp mưa to.
Phó Từ thích đợi cậu ở bảng thông báo dưới lầu, mái hiên ở đó quá hẹp, nếu như lát nữa trời mưa chắc chắn hắn sẽ bị ướt, cậu phải báo cho Phó Từ một tiếng bảo hắn đổi chỗ đợi.
Nhưng cậu vừa cầm điện thoại lên, bên cạnh đã vang lên tiếng nói.
"Kỳ Ngôn, cậu vẽ xong rồi sao? Tôi thấy cả tiết cậu toàn ngồi ngơ ngác." Phong Tử Du và Kỳ Ngôn cùng ngành, cậu ngó sang bảng vẽ của Kỳ Ngôn, vừa nhìn đã biết chỉ mới hoàn thành một nữa, "Bị tôi bắt được rồi sao? Dạo này lúc vẽ cậu luôn thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì."
Phong Tử Du lầm bầm, "Nếu như bị ông thầy họ Vương kia phát hiện, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận."
Kỳ Ngôn cất điện thoại vào, "Tôi về ký túc xá vẽ tiếp."
Gần đây Phó Từ rất dính người nhưng những lúc cậu vẽ tranh đối phương lại khá ngoan ngoãn, nhiều lắm chỉ ngồi bên cạnh cậu viết code hoặc chơi game.
Điều này khiến Kỳ Ngôn không cần phải nghĩ đến mỗi quan hệ của cả hai, cũng xem như là một cách hòa hợp khác.
Phong Tử Du thấy Kỳ Ngôn đã có tính toán cũng không nhiều lời nữa, cậu thu dọn xong đồ đạc của mình, vẫy vẫy tay với Kỳ Ngôn, "Vậy tôi và Trình Lương đi trước nhé."
Trình Lương đã đợi bên cạnh Phong Tử Du từ sớm, thấy cậu thu dọn xong hắn thuần thục cầm cặp sách cậu lên rồi gật đầu với Kỳ Ngôn, hai người sánh vai rời đi.
Ánh mắt Kỳ Ngôn dừng ở bàn tay đang nắm chặt của hai người vài giây rồi rời đi.
Phong Tử Du và Trình Lương là người yêu của nhau, cũng cùng giới tính.
Hai người họ không che giấu, yêu nhau đã được hơn nửa năm.
Những cặp đôi như này trong khoa bọn cậu không ít, đây cũng là nguyên nhân cậu thường bảo Phó Từ đợi bên ngoài.
Với độ nhạy cảm của Phó Từ, chắc chắn chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhìn ra manh mối, cậu không muốn mỗi lần Phó Từ đến đây tìm mình đều cảm thấy chán ghét.
Kỳ Ngôn thu dọn đồ của mình xong, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa lớn.
Dưới màn mưa mù mịt cậu ngay lập tức phát hiện bóng dáng cao lớn đang đứng dưới biển thông báo, lúc này người kia đang cầm cặp sách che lên đỉnh đầu, ngước mắt nhìn về phía phòng vẽ của cậu.
Quả nhiên Phó Từ không mang ô.
Kỳ Ngôn lập tức cầm lấy cặp sách chạy xuống.
Lúc cậu cầm ô đứng trước mặt Phó Từ, nửa người của hắn đã ướt đẫm.
"Cậu có ngốc không?" Kỳ Ngôn cầm ô che cả người hắn, sau đó từ trong túi lấy ra một túi khăn giấy đưa Phó Từ, "Tòa chính của khoa Mỹ thuật không phải ở trước mặt cậu sao? Việc gì không qua đó trú mưa?"
Lúc nãy cậu muốn nhắc nhở Phó Từ là vì sợ mưa xuống bất ngờ hắn không trở tay kịp, nhưng cậu không nghĩ trời đang mưa thế này Phó Từ vẫn đứng đây đợi.
"Không phải cậu không muốn tôi vào trong sao?" Phó Từ lau nước mưa trên mặt, giọng nói không biết tại sao có chút ảo não, "Tôi sợ vào rồi cậu lại không vui."
Lúc trước Kỳ Ngôn sẽ ra ngoài trước hoặc cố ý bảo hắn đợi ở đâu, lâu dần hắn liền biết Kỳ Ngôn không muốn hắn đến gần khoa Mỹ thuật.
Kỳ Ngôn đang lau nước trên tóc giúp hắn nghe vậy nhíu mày: "Tôi không phải không cho cậu vào, tôi cũng không phải sẽ không vui."
Chuyện vặt vãnh này sao có thể so được với sức khỏe của Phó Từ.
Cậu vừa dứt lời, biểu cảm u ám trên mặt Phó Từ lập tức biến mất, "Vậy sau này tôi đến trước cửa phòng vẽ đón cậu nhé?"
Hắn nói xong phát hiện giọng mình quá hưng phấn, liền vờ hạ thấp giọng: "Vậy...!tôi sẽ nghe lời vào trong khoa Mỹ thuật đợi cậu."
Giờ phút này sao Kỳ Ngôn có thể không biết mình đã trúng khổ nhục kế của hắn, cậu vứt thắng túi khăn giấy vào lòng Phó Từ, "Tự lau đi."
Phó Từ bỏ khăn giấy vào cặp sách, cười khúc khích sáp tới bên Kỳ Ngôn, "Không lau nữa, chút mưa này đã là gì, lát nữa về tắm nước nóng là được."
Hắn nói xong đỡ lấy tay đang cầm ô của Kỳ Ngôn, "Nhưng mà gió hơi mạnh, tôi cầm ô cùng cậu sẽ vững hơn."
Tay Phó Từ nửa phủ lên mu bàn tay Kỳ Ngôn nửa trên cán ô, từ góc nhìn của cậu cứ như tay mình đang được hắn nắm lấy.
Tay đối phương vẫn còn vươn hơi lạnh của những giọt mưa, nhưng một lúc sau, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến xua tan hơi ẩm, chỉ còn để lại cảm giác ấm áp.
Nhìn hai bàn tay chồng lên nhau, Kỳ Ngôn không khỏi nghĩ, Phong Tử Du và Trình Lương cũng nắm tay như thế này sao?
Phó Từ để ý thấy tầm mắt cậu, hắn di chuyển xuống hoàn toàn nắm lấy tay Kỳ Ngôn, "Sao tay cậu lạnh thế? Đã dặn cậu mặc nhiều chút mà không nghe, giờ cóng cả người rồi đúng không?"
Miệng thì cằn nhằn nhưng tay hắn lại nghiêng ô che cho Kỳ Ngôn nhiều hơn, tay còn lại đặt lên vai cậu, kéo người vào lòng, "Như vậy có đỡ hơn không?"
Nhiệt độ cơ thể và độ ấm từ lòng bàn tay Phó Từ bao lấy toàn bộ Kỳ Ngôn, khiến cậu không nhịn được nép vào lòng hắn, khóe môi cong lên: "Ừm, ổn hơn rồi."
- -----
Chỉ là lúc cả hai về đến ký túc xá, người vẫn không khỏi bị ướt.
Phó Từ vừa về đã vội vàng lấy khăn đưa cho Kỳ Ngôn, "Mau lau đi, nếu không sẽ cảm đấy."
Từ nhỏ sức khỏe Kỳ Ngôn đã không tốt, mỗi lần giao mùa hắn đều phải trông chừng cậu cẩn thận nếu không cứ hai ba ngày là cảm sốt.
Hôm nay mưa lớn như vậy, còn lạnh, không xử lý đàng hoàng cậu sẽ lại ốm cho xem.
Lưu Liễu thấy hai người dầm mưa, nhắc nhở, "Anh Phó, hai người mau tắm đi, chỉ lau bằng khăn thì có tác dụng gì được, tắm nước nóng mới là tốt nhất."
Tống Dương đồng tình gật đầu, "Đúng đó, tôi và Lục Tử cũng quên mang ô, ướt cho một trận, tắm xong mới thấy như sống lại này, các cậu đừng chậm trễ nữa."
Kỳ ngôn vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Phó Từ kéo vào phòng tắm, đối phương không nhiều lời cởi áo khoác cậu ra, thậm chí còn vén vạt áo phông định cởi ra nốt.
Vòng eo trắng nõn khiến Phó Từ ngay lập tức nhớ đến cảm giác khi chạm vào đó lúc sáng, mịn màng ấm áp.
Nhưng cũng ngay sang đó, làn da trắng trẻo kia đã bị áo che lại.
"Đợi chút..." Kỳ Ngôn đè tay hắn lại, hơi lắp bắp, "Chúng ta tắm cùng nhau?"
"Không thì sao?" Phó Từ tỏ vẻ đương nhiên, "Để lâu cả hai đều sẽ bệnh mất."
Kỳ Ngôn vẫn cảm thấy có chút khó tiếp nhận, "Cậu tắm trước đi, lát nữa tôi tắm sau."
Cậu nói xong vừa định ra ngoài thì Phó Từ đã ôm lấy eo cậu từ phía sau, "Cậu chạy cái gì? Tôi cũng không ăn cậu."
Quần áo của hai người vốn dĩ đã ướt một nửa, lúc này lại dán sát, hơi ẩm cùng nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau, cảm giác dính dính này đáng ra sẽ khiến Kỳ Ngôn khó chịu, nhưng hiện tại cậu lại không.
Cậu có thể cảm nhận được lồng ngực Phó Từ rung lên lúc hắn cười nói, còn cả hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, tất cả đều làm mặt cậu vô cớ nóng bừng lên.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, chủ động mở vòi hoa sen, hơi nước trắng xóa bốc lên dần dần tràn ngập phòng tắm không mấy rộng rãi, cũng khiến giương mặt đỏ ửng của Kỳ Ngôn trở nên mơ hồ.
"Cậu bỏ tôi ra đi, tôi tự cởi."
Dù gì cũng không thoát nổi, chi bằng tự giác một chút, tránh cho Phó Từ nhìn ra gì đó.
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn quay lưng với hắn, chầm chậm cởi quần áo của mình.
Đôi tay dành cho việc vẽ vời kia đang ngâm trong nước, những giọt nước giống như viên ngọc vươn trên làn ra trắng sáng.
Tay cậu đang nắm chặt mép áo phông trắng, từ từ nhấc lên lộ ra vòng eo thon mềm mại, lúc này cậu hơi ưỡn người tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
Phó Từ biết cơ thể Kỳ Ngôn rất mềm dẻo, động tác hạ eo năm cấp ba hắn luôn thua Kỳ Ngôn.
Tầm mắt hắn di chuyển theo đôi tay dời đến lưng quần Kỳ Ngôn, nhưng lại bị cậu phát hiện.
Kỳ Ngôn quay đầu, nhàn nhạt liếc hắn, "Nhìn đủ chưa?"
"Chưa." Phó Từ thẳng thắn nói, "Còn muốn nhìn nữa."
Giọng điệu của Phó từ ngược lại làm Kỳ Ngôn cạn lời, đây là sức mạnh của trai thẳng sao?
Cuối cùng hai người rơi vào bế tắc.
Phó Từ không đành lòng để Kỳ Ngôn mặc đồ ướt mãi, vô cùng miễn cưỡng quay người đi, không nhịn được hỏi, "Kỳ Ngôn, có phải cậu đang trốn tôi không?"
Lúc trước cậu toàn lấy cớ bận vẽ tránh mặt hắn, bây giờ lại cố ý không trả lời tin nhắn hắn, thậm chí còn không muốn tắm cùng nhau.
"Hồi cấp ba chúng ta còn thay nhau tắm cho đối phương cơ."
Kỳ Ngôn nghe giọng Phó Từ có chút buồn rầu, khẽ mím môi, "Đó là trước kia, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, luôn có những thứ không giống nhau."
"Được rồi, qua đây tắm đi."
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, chỉ cần không cố ý nhìn thì cũng không xấu hổ lắm.
Kỳ Ngôn lùi ra xa vài bước, cách Phó Từ một khoảng mới bôi sữa tắm lên người.
Nhưng Phó Từ rất nhanh đã mò sang, hắn ỷ vào tay dài vươn người qua lấy sữa tắm bên phía Kỳ Ngôn.
Lúc cậu nhìn rõ vật mà Phó Từ lấy mới vô thức nhắc nhở, "Đó là của tôi, của cậu là chai bên cạnh."
"Ai nói tôi phải dùng của mình?" Giọng nói mang theo ý cười của Phó Từ truyền đến từ phía sau, "Tôi thích mùi hương trên người cậu, ngửi thơm lắm."
Không để Kỳ Ngôn ngăn cản, Phó Từ đã tự mình dùng.
Hương chanh thơm ngát dần lan tỏa, Kỳ Ngôn nhìn Phó Từ giống như càng ngày càng đến gần mình, không khỏi muốn tiến lên trước, nhưng sàn quá trơn khiến cậu mất thăng bằng, vừa nghiêng người một cái đã được người kia ôm trọn vào lòng.
Không có bất kỳ vật gì ngăn cách giữa cơ thể hai người trẻ tuổi, cảm giác trắng trợn khiến cơ thể Kỳ Ngôn khựng lại.
"Tự nhào vào lòng..." Phó Từ nhìn vành tai đỏ ửng của người kia, cánh tay đặt ở eo khẽ dùng sức siết chặt cậu, hắn cúi đầu đến gần "Sao lại ngại ngùng rồi?"
"Do nước nóng thôi." Kỳ Ngôn lập tức cách xa Phó Từ, vô thức đưa tay xoa tai, nhưng cậu lại quên mất tay mình bây giờ đầy bọt, thế là dính hết lên cả tai.
"Đừng động," Phó Từ không cười cậu nữa, "Cậu quay lại đây, tôi giúp cậu rửa."
Kỳ Ngôn cũng biết với bộ dạng hiện tại không tiện tự mình làm sạch, cậu mím môi chậm chạp dịch đến bên cạnh Phó Từ nhưng vẫn để lại một khoảng cách an toàn.
Phó Từ không nói gì cầm vòi hoa sen lên, chỉnh nước nhỏ lại cẩn thận rửa sạch bọt trên tai Kỳ Ngôn.
Lúc này hắn chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Kỳ Ngôn, đường nét rõ ràng ôn hòa, làn da trắng nõn thường ngày vì ngâm trong nước nóng mà nhuộm một tầng hồng nhạt, hàng mi dài còn vươn nước vì động tác bên tai mà bất an chớp chớp.
Phó Từ biết Kỳ Ngôn rất đẹp, nhưng dưới hoàn cảnh này, hắn cảm thấy người trước mặt đẹp đến quá đáng, dù cậu không làm gì cũng có thể dễ dàng mê hoặc người khác.
Kỳ Ngôn nhận thấy động tác của Phó Từ đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Đôi mắt cậu ướt át, môi hơi đỏ lên vì nóng, đuôi mày hơi nhướng lên như đang hỏi tại sao hắn dừng lại.
Phó Từ vội vàng khôi phục tinh thần, "Xong rồi."
Kỳ Ngôn đứng thẳng người, sờ sờ vành tai hơi đỏ, cậu đưa tay định lấy vòi hoa sen tự mình tắm tiếp nhưng Phó Từ lại đưa lên cao, "Để tôi."
Từ nãy đến giờ là để Kỳ Ngôn thích ứng, chắc cũng ổn rồi.
Thói quen thời cấp ba, sao lại có thể nói mất là mất?
Kỳ Ngôn vô thức từ chối, "Không được."
Phó Từ nhận ra sự phản kháng của cậu, hắn nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn, đôi mắt toát ra sự nghiêm túc hiếm thấy, "Cậu nói chúng ta đều lớn rồi, có những việc không thể quay về như xưa nữa, nhưng trong lòng tôi, chúng ta trước giờ không hề thay đổi."
Lúc trước vì khác chuyên ngành, hai người đã xa cách không ít, hiện tại ở cùng một phòng ký túc, hắn sẽ không để mối quan hệ giữa mình và Kỳ Ngôn lạnh nhạt đi nữa.
Cuối cùng Kỳ Ngôn vẫn thất bại trước hắn, cậu chỉ có thể đứng đó như một khúc gỗ mặc Phó Từ tắm rửa.
Thỉnh thoảng sau lưng truyền đến những cái chạm khác với cảm giác từ bông tắm, cậu biết, đó là ngón tay của Phó Từ, hắn cầm bông tắm thô ráp, từ trên xuống dưới, lướt qua mọi nơi trên cơ thể cậu.
Kỳ Ngôn chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, việc này thật sự làm người ta phiền não.
Cậu hoài nghi Phó Từ cố ý.
Sau cùng cậu không nhịn được khẽ xoay người, không muốn Phó Từ chạm vào nữa, nhưng cậu vừa nhúc nhích vai đã bị người ta giữ lấy, "Đừng động, sắp xong rồi."
Hắn phát hiện Kỳ Ngôn rất dễ ngại ngùng, hiện tại được hắn tắm cho mà cả người đều đỏ ửng lên.
Kỳ Ngôn cảm nhận được đối phương chuẩn bị xoay người cậu lại tắm rửa phía trước, nhớ ra gì đó, cậu lập tức đưa tay che mắt Phó Từ lại.
Phó Từ cũng không trốn, mặc dù bị Kỳ Ngôn che mất tầm nhìn nhưng khóe môi vẫn cười toe toét đến mức không làm sao hạ xuống.
Tại sao Kỳ Ngôn lại có thể đáng yêu như vậy?
*.