Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Lúc Mạch Đinh vẫn còn đang trả giá, cậu chú ý thấy một cô gái khí chất xuất chúng đi về phía này, trên mặt cô nhìn không ra được tâm trạng gì, chỉ là nhìn chằm chằm sau lưng họa sĩ. Mạch Đinh đoán cô ta chắc là bạn gái của họa sĩ, một mình mình có thể đánh không lại tên họa sĩ này, nhưng đánh bạn gái anh ta chắc vẫn có chút cơ hội. Yo yo, Mạch Đinh nên vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy hổ thẹn mới đúng, cậu chìm vào suy nghĩ đột nhiên bị An Tử Yến kéo đến sau lưng, Mạch Đinh đối với hành động khó hiểu này của anh cảm thấy mù mờ, lẽ nào An Tử Yến đoán ra được mình muốn làm gì, thế là cậu giải thích: "Em sẽ không dùng sức đánh cô ấy đâu, chỉ là đá nhẹ chút thôi, để bọn họ biết sự lợi hại của em, sau này không dám lừa tiền nữa."

"Mắt nhìn người của em vẫn kém như vậy, đợi lát nữa cảm ơn anh cho đàng hoàng."

"Có ý..." lời Mạch Đinh còn chưa nói xong, miệng vẫn giữ nguyên khẩu hình còn chưa khép lại cứng đờ, cô gái đứng sau lưng họa sĩ một câu cũng không nói, đột nhiên nâng chân lên, chỉ là trong chớp mắt mà thôi, họa sĩ cùng với giá vẽ đều bị đá ngã ra đất, một chiếc giày của anh ta bay ra xa, nếu không phải An Tử Yến kéo Mạch Đinh ra, Mạch Đinh nói không chừng cũng sẽ bị dính chưởng. Cô gái cũng không có đánh tiếp, dùng bàn chân đá hông họa sĩ để anh ta lật lại đối mặt với mình: "Không dễ gì mới ra ngoài du lịch một lần, em chỉ là đi một lúc, để anh coi hành lý khó khăn như vậy sao, anh chạy đến đây giả vờ làm nhà nghệ thuật sao?" Mũi chân cô ta đá phía hông họa sĩ: "Hành lý đâu?"

"Không có ở bên đường sao?" Họa sĩ vẫn như trước mặt lạnh băng, nếu như chỉ chụp mặt anh ta, nói anh ta đang nằm trên giường xem tivi chắc cũng không có ai nghi ngờ.

"Haha~~" tiếng cười của cô gái nghe thật đáng sợ, Mạch Đinh đem cả người đều núp sau lưng An Tử Yến, chỉ ló đầu ra, chân cô gái lại di chuyển: "Anh có biết ví tiền và quần áo toàn bộ đều ở bên trong hành lý không? Em nghĩ anh biết chứ, lão nương có phải là nên đá bể trứng của anh không?"

"Anh thì không có ý kiến gì, nhưng sau khi đá bể rồi sau này em phải làm sao." Họa sĩ tuyệt đối là loại thiếu đánh, Mạch Đinh cũng từng thấy con gái hung dữ, nhưng cô gái trước mắt này chỉ có thể dùng từ tàn bạo để hình dung, ý định muốn đánh cô ta lúc nãy bay mất không còn bóng dáng, cô ta không thể là bạn gái tên họabsix, chắc là kẻ thù gì đó.

"Em không có thời gian nói nhiều với anh, lập tức đi tìm hành lý về đây ngay."

Họa sũ đứng dậy, như không có chuyện gì vỗ bụi đất trên người, lại như không có việc gì mang lại chiếc giày vừa nãy bị văng xa, anh ta một tay nhặt bản vẻ, tay kia nắm tay phải của cô gái: "Đi thôi." Cô gái muốn vùng ra: "Đừng có kéo tay em, em vẫn chưa hết giận."


"Nếu anh không buông thì sao." Họa sĩ nắm chặt tay cô gái, trên mặt cô gái hơi lộ nụ cười nhẹ nhìn từ đầu đến cuối họa sĩ: "Sẽ đánh anh.""Vậy thì dùng tay trái đánh đi." Cô gái nâng tay trái lên, nắm thành nắm đấm, nhẹ đụng lên ngực họa sĩ: "Coi như anh vận khí tốt, bây giờ em không có sức." Bọn họ quả thật là người yêu!! Mạch Đinh không cách nào tin chuyện đang xảy ra trước mắt mình, cậu nhớ đến bức ảnh thờ trong tay, tuy rằng có chút xui, nhưng không trả tiền cũng không hay lắm, thế là đuổi theo lên trước: "Cái, cái đó..."

"Làm gì." Cô gái quay đầu lại, Mạch Đinh hai tay cầm 600 tệ hơi hơi cúi người: "Xin nhận lấy." Cô gái cái gì cũng không hỏi, sau khi cầm tiền thì cùng họa sĩ càng đi càng xa, Mạch Đinh từ từ lấy lại tinh thần đi đến bên cạnh An Tử Yến: "Nhìn đi, con gái thật dọa người, bây giờ có phải là cảm thấy lựa chọn em con trai đây mới là chính xác không."

"Anh khuyên em nên về nhà thay quần đi rồi nói chuyện."

"Em không có bị dọa tè ra quần!" Mạch Đinh lại lần nữa lấy giấy vẽ ra, dưới góc phải tờ giấy có chữ ký họa sĩ, Mạch Đinh ồm ồm nói: "Anh ta tên Quảng Lí, thật là người kỳ quái." Đợi lúc cậu lấy lại tinh thần, An Tử Yến đã đi về trước, lúc cậu ngoác miệng gọi An Tử Yến đợi, An Tử Yến nghiêng người lại: "Chậm chết đi." Mạch Đinh vừa chạy về phía An Tử Yến vừa nói: "Nếu như anh cõng em thì sẽ không chậm nữa."

"Nghĩ thật đẹp."

"Anh cũng đã từng cõng em rất nhiều lần rồi."

"Đó là thương hại em."

"Bây giờ cũng thương hại em đi mà."

Bọn họ lại tiếp tục đi dọc bờ sông, Mạch Đinh cuộn bức tranh lại trong tay lắc lư cánh tay, ánh mắt trời như có như không, chiếu lên mặt đất lúc có lúc không, một nhóm sinh viên cười nói đi ngang qua hai người, quen biết An Tử Yến đã sáu năm rồi, con số này nói ra thật là dọa người, Mạch Đinh đã nhớ không rõ bọn họ ở bên nghau ngày nào nữa.

"Này, An Tử Yến."

"Lời buồn chán thì không cần nói ra."

"Em còn chưa nói nữa! Trong phim thần tượng thường có một kiểu tỏ tình, có thể nói ra thời gian quen nhau, thậm chí có thể đoán chính xác đến mấy phút mấy giây, sau đó khiến chữ chính cảm động, nếu như em ngày nào đó cũng tính ra được, thì có thể..." Nguồn:

"Thì có thể chứng minh em học toán rất giỏi?"


"Đừng chen ngang, nghe em nói hết đã."

"Nếu như em cũng tính ra được, thì có thể mỗi ngày đều ghi chép lại, sau đó đợi đến năm năm sau, mười năm sau, lúc đó..."

"Lúc đó cuối cùng em cũng biết mình ngốc thế nào?"

"Lặp lại lần nữa, đừng chen ngang!" Mạch Đinh chép miệng, chỉnh lý lại tâm tình, lại bắt đầu chơi trò lãng mạn: "Ngày nào đó lúc ấy đột nhiên nói anh biết, nói không chừng anh sẽ..."

"Nói không chừng anh sẽ cảm thấy đó là lúc nên giết em?"

"An Tử Yến, anh có thể để em nói xong không!"

"Vẫn chưa nói xong?" An Tử Yến lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Không muốn nói nữa, tâm trạng gì cũng không còn!" Mạch Đinh vì để chứng minh mình đang tức giận, tăng nhanh bước chân đi về trước, An Tử Yến ở phía sau kêu cậu: "Này."

"Làm gì."


"Đừng động."

"Em cứ động đó." Mạch Đinh cố ý lắc hai tay, run chân, An Tử Yến đối với hành vi ngu ngốc của cậu đã quen rồi, đi đến trước mặt Mạch Đinh, quay lưng với cậu: "Chỉ có 3 giây, 3, 2,..." Mạch Đinh nhảy lên lưng An Tử Yến, đắc ý nói: "May mà em phản ứng nhanh." Có thể nhớ không rõ lần đầu tiên gặp nhau là ngày nào, ngày nào thích An Tử Yến, ngày nào được An Tử Yến thích, quan trọng là đã thích An Tử Yến, được An Tử Yến thích, hai người ở bên nhau, hiện tại vẫn ở bên nhau.

Mạch Đinh nằm sấp trên lưng An Tử Yến lắc chân nói: "Anh hình như đã lâu không có cõng em rồi."

"Đại khái lã đã mệt mỏi rồi."

"Vậy em sẽ khiến anh càng thêm mệt mỏi. Này, An Tử Yến, anh tại sao lại thích em?" Hôm nay của sáu năm sau lại hỏi câu hỏi này nghe ra dường như có hơi ngốc, An Tử Yến nhìn mặt sông, sau khi suy nghĩ nói: "Bởi vì em dễ lừa." Mạch Đinh thế nào cũng không ngờ được đáp án này: "Chỉ vì nguyên nhâ này? Em dễ mắc lừa nên có thể thỏa mãn tính giỡn ác của anh?"

"Đương nhiên không phải, mông của em cũng có thể thỏa mãn anh."

Cậu nhẹ cắn vai An Tử Yến: "Cầm thú!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận